Chương 87: Huynh Đệ Gặp Mặt.

Năm ngày sau....

Buổi sáng tinh mơ, trong khuôn viên vườn trúc Trần gia, không khí tĩnh lặng cùng trong lành mang cho con người ta cảm giác thanh thản, ở giữa rừng trúc lại có một thân ảnh di chuyển cực nhanh, kèm theo đó là những tiếng xuy xuy của cuồng phong mang lá trúc bay tán loạn.

Phốc phốc phốc!!!

Thân ảnh này chính là Trần Lâm đang luyện tập thương pháp, vừa rồi Trần Lâm dùng Bạo Lôi Lê Hoa đâm tới những chiếc lá trúc mảnh mai, trong không trung những chiếc lá trúc như những tấm bia bị mũi thương xuyên thủng đầy chính xác, bên trên mũi thương bất giác đã đầy ắp những lá trúc bị chẻ làm hai, trình độ thương pháp của Trần Lâm lúc này đã đạt tới cảnh giới thương theo ý người, một thương đâm ra chính xác tuyệt đối.

Cũng vì Trần Lâm mới đột phá cảnh giới Võ linh xong thì những chiêu thức thi triển ra có cảm giác khỏe khoắn thuần thục hơn trước rất nhiều, uy lực cũng gấp nhiều lần trước kia, chiêu thức đánh ra còn kèm theo thương thế uy mãnh như giao long áp tới, có thể coi là được một thành tựu nhất định.

"Uy Chấn Bát Phương!!!"

Dậm chân thật mạnh một cái, Trần Lâm súc thế đến cực hạn, một cái liền lăng không lên cao, trong tay Đoạt Mệnh thương như nhập làm một với cánh tay Trần Lâm, tiếp theo cả người Trần Lâm uốn cong một cái như cánh cung, sau đó Đoạt mệnh thương hướng thẳng phía dưới mặt đất mà đâm xuống.

Như một viên thiên ngoại lưu tinh, Trần Lâm khí thế điên phong khuấy đảo một vùng phong vân, cả người xoắn theo một chiều như mũi khoan thẳng tắp, phảng phất như xuyên thủng cả đại địa, trấn áp bát phương quần hùng.

Đây chính là một thức thứ ba của Bát Hoang Vô Địch thương pháp, một thức này yêu cầu cảnh giới là Võ Linh thất tinh trở lên mới có thể tu luyện, bất quá Trần Lâm muốn thử sức một thoáng xem sao, bởi luận về thực lực Trần Lâm cũng có thể so sánh với tam tinh thậm chí tứ tinh bình thường võ giả, nếu sử dụng Thôn Thiên Thần Ma thì ngũ tinh Võ Linh chỉ sợ phải khép nép dưới tay Trần Lâm.

OÀNH!!!

Trần Lâm một thương xoắn xuống mặt đất, kinh thế một tiếng vang xuất hiện, mặt đất kịch liệt chấn động như động đất, vườn trúc xào xạt rung chuyển, Đoạt mệnh thương lúc này đã cắm sâu dưới mặt đất, mặt đất bị kình lực ép xuống thành một cái hố sâu khoảng nửa mét như đất sét, xung quanh từng đường nứt nẻ nối tiếp, uy lực thực sự quá mạnh mẽ.

"Hô...xem ra vẫn chưa được...chắc phải chờ thêm một hai cảnh giới nữa..."

Thở ra một ngụm trọc khí, Trần Lâm khẽ lắc đầu lãnh đạm nói, một thức này Trần Lâm đã cố gắng hết sức, tuy nhiên cũng chỉ có thể nói là nhập môn trình độ mà thôi, không phải Trần Lâm bị hạn chế về mặt ngộ tính mà là về mặt thân thể và tu vi Trần Lâm còn quá mức miễn cưỡng, muốn thì triển ra tối đa một thức này nhất thiết người sử dụng phải đạt đủ yêu cầu mới được, cũng như muốn nâng được một cục tạ một trăm kg thì người đó phải có sức mạnh là một trăm kg hoặc là hơn mới được, đương nhiên là chín mươi hoặc ít hơn một trăm kg cũng có thể được nhưng quá mức chật vật và cưỡng ép.

Uy lực của một chiêu này tuy chỉ được thực hiện ở trình độ nhập môn mà đã kinh người như thế này, nếu như Trần Lâm luyện được một thức này đến cảnh giới đăng phong tạo cực không biết là sát thương đến mức nào nữa, bởi một chiêu này cấp bậc cũng đã tới địa giai thượng phẩm rồi, Bát Hoang Vô Địch thương pháp gồm có sáu thức, mỗi thức trở về sau cấp bậc lại tăng lên hơn thức trước, nương theo đó uy lực cũng tăng theo cấp số nhân.

Trần Lâm đạt được nhập môn trình độ coi như đã là chuyện hết sức nghịch thiên rồi, muốn hơn thế thì chỉ còn cách Trần Lâm trước hết phải tăng lên tu vi của mình cái đã.

Uy Chấn Bát Phương!!!

Trần Lâm tiếp tục diễn luyện mài giũa thương pháp của mình, động tác tư thế càng ngày càng hoàn hảo, mơ hồ như là không có giới hạn, thiên biến vạn hóa khôn lường, cứ như vậy Trần Lâm không biết mệt tập luyện liên tục.

.. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lại năm ngày nữa trôi qua, mấy ngày này Trần Lâm đa số giành thời gian tập luyện thương pháp, ngoài ra còn tập luyện thêm một số chưởng pháp cùng quyền pháp cao cấp hơn để thay thế cho Đại Lực quyền, mỗi một chiêu thức đều đã đạt đến trình độ đại thành cảnh giới, đó đều là Địa cấp võ kỹ chuyên dành cho Võ Linh cấp bậc, bất quá những võ kỹ đó kiếp trước Trần Lâm đều đã tu luyện qua, cho nên bằng vào tư chất yêu nghiệt lúc này mà Trần Lâm chỉ tốn một ít thời gian là đã luyện thành.

Lúc này Trần Lâm đang đi tìm Trần Hải, mấy ngày qua không hiểu sao Trần Lâm lại có một cảm giác bất thường, trong lòng xuất hiện một dự cảm chẳng lành, Trần Lâm nhanh chóng đi tìm Trần Hải nhằm muốn tạo một cái trận pháp bên trong gia tộc để đảm bảo an toàn hơn.

"Bằng này đồ vật cha có thu thập đủ được không?"

Trong phòng, Trần Lâm ợm ờ hỏi, trong tay vừa đưa cho Trần Hải một tờ giấy, bên trong ghi chép tên một số đồ vật cần thiết để chế tạo trận pháp, đa số đều là đồ vật dễ kiếm mà thôi, Trần Lâm cũng chỉ muốn tạo một số trận pháp đơn giản nên cũng không mấy khó khăn.

"Chừng này chắc là được...để ta thu gom khi nào đủ sẽ đưa cho ngươi..."

Trần Hải hơi nhăn trán nhìn lấy tờ giấy ghi chép rồi nói, trong đây đó hầu hết Trần Hải đều đã gặp qua, bất quá hắn không biết Trần Lâm cần những thứ này làm gì, mà hắn cũng không cần hỏi Trần Lâm làm gì, việc của Trần Lâm làm thì hắn không cần phải quan tâm, chắc chắn là cần tới thì Trần Lâm mới nhờ tới mà thôi.

Nói rồi Trần Lâm xin phép cáo từ trở về phòng.

. . . . . . . . . . . . . .

Sáng hôm sau....

"Lâm đại thiếu gia, Lâm đại thiếu gia..."

Bên ngoài cửa phòng Trần Lâm, tiếng gọi kèm theo tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

"Tiểu Thanh...có chuyện gì thế?"

Ngưng việc tu luyện lại, Trần Lâm chậm rãi mở cửa bước ra ngoài.

"Lâm thiếu gia, bên ngoài kia có người xưng là huynh đệ của ngài, nói là đến đây để gặp ngài..."

Tiểu Thanh nhỏ nhẹ nói, sau đó hai mắt xoay chuyển rồi lại nhanh chóng nói tiếp:

"À phải rồi...người đó còn nói hắn tên là Phan Lực gì đó nữa..."

"Được rồi cảm ơn ngươi tiểu Thanh..."

Vừa nghe tới hai chữ Phan Lực, Trần Lâm hai mắt mở lớn kinh ngạc, sau đó vội nói một câu rồi tức tốc chạy đi.

Bên ngoài cổng, có một người đang đứng đợi ở đó, khuôn mặt thật sự đúng là Phan Lực, không hiểu tại sao Phan Lực lại tới đây, mà hơn hết còn biết được gia tộc của Trần Lâm ở đây.

"Lực ca...cơn gió nào lại mang ngươi đến được đây ah..."

Trần Lâm mỉm cười nói.

"Ha ha...ngươi cái tên này, có phải hay không quên người đại ca này rồi? Sao? Bây giờ ta đến đây rồi ngươi không hoan nghênh sao?"

Phan Lực sảng khoái cười lớn nói, ánh mắt ngập tràn vui sướng, khá lâu rồi hắn còn chưa gặp lại Trần Lâm, nghe đâu mấy hôm trước Trấn Yêu thành rầm rộ lên tin tức một thiếu niên tên Trần Lâm là siêu cấp thiên tài nổi danh cả Thiên Hồn học viện, một tay trấn áp cùng thế hệ học sinh không ngóc đầu lên được, vì thế mà Phan Lực mới biết là Thiên Vẫn thành Trần gia là nơi xuất thân của Trần Lâm, bất quá vẫn không biết có phải hay không là Trần Lâm huynh đệ của mình không, nay thừa dịp đi ngang qua Phan Lực tiện đường ghé vào xem thử một hai, nào ngờ chính là Trần Lâm thật sự.

Nhìn quang cảnh một hồi Trần gia, Phan Lực trong lòng không khỏi cảm khái, một nơi nhỏ bé như thế này mà lại xuất hiện được một cái quái vật như Trần Lâm thì cũng lạ, bất quá Kim Lân há là vật trong ao? Mặc kệ là xuất thân ở đâu, tương lai Trần Lâm đi ra một phương thiên địa là chắc chắn rồi, làm đại ca của Trần Lâm, Phan Lực còn hưởng lây danh tiếng nữa đây.

"Ha ha...nào có ah, đại ca ngươi tới đâu là vinh hạnh cho Trần Lâm tiểu đệ rồi, nào có chuyện không hoan nghênh đây?"

Trần Lâm nhăn mặt cười nói, sau đó mời Phan Lực vào trong:

"Thôi được rồi có gì vào trong nói chuyện, ở đây không tiện..."

Nói rồi Trần Lâm đưa Phan Lực về phòng mình, cả hai vừa đi vừa nói chuyện hết sức thân mật, tiếng cười rộ thỉnh thoảng lại vang lên, giống như là lâu lắm hai người này mới lại được gặp lại nhau vậy. Bên trong phòng....

"Đại ca, ngươi làm gì mà phải đi tới nơi này? Đừng nói ở đây có thứ gì thu hút được Lực ca ngươi chứ?"

Trần Lâm nhấc lên một nụ cười thâm ý nói.

"Ha ha...đương nhiên là không, chỉ là lúc trước ở Trấn Yêu thành ta có tìm ngươi nhưng là không có thấy...nhân dịp đi ngang qua đây thấy ngươi rồi thì quá tốt..."

Phan Lực cười dài, sau đó vẻ mặt cao hứng nhìn Trần Lâm nói.

"Ồ...có chuyện gì mà phải cần tới ta như vậy?"

Trần Lâm trong lòng ngạc nhiên, khuôn mặt nghiêm chỉnh hỏi.

Phan Lực không nói mà lục trong ngực một cái túi trữ vật, sau đó lấy ra mấy miếng vải, nhìn qua chỉ thấy giống như những viếng vải rách bình thường mà thôi, nhưng nếu như ta nhìn kĩ lại một lần nữa thì ta sẽ thấy nó thật sự rất bình thường....

Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ nguyệt phiếu. Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp mình viết truyện tốt hơn. Cảm ơn mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com