Chương 70: Khiêu Chiến Trần Lâm?

Trận đấu của Trần Lâm kết thúc, bên dưới mọi người nhiệt liệt tung hô, không cần biết Trần Lâm trước kia ra sao và là ai, nhưng là chính thức từ nay Trần Lâm trong mắt mọi người là một siêu cấp yêu nghiệt, một tượng đài kỉ lục mới.

"Ôi...nhìn xem Trần Lâm đẹp trai kia kìa...ta thật muốn làm vợ của chàng quá đi..."

"Ngươi xấu như vậy mà đòi xứng với Trần Lâm? Chỉ có ta mới xứng đáng làm đạo lữ với Trần Lâm..."

"Các ngươi mơ đi...chỉ có ta mới xứng với Trần Lâm..."

"................."

Bên dưới học sinh nữ lại dâng lên một hồi phong vân tranh giành quyền làm đạo lữ của Trần Lâm, không khí ồn ào hơn bao giờ hết.

Ở ngoài Quách Lương viện trưởng gương mặt sung sướng thư thái hơn bao giờ hết, trong mắt lúc này tràn ngập ý cười, thực lực của Trần Lâm còn vượt quá sức tưởng tượng của hắn, trong lòng thầm mắng Trần Lâm ẩn giấu cũng thật sâu đi, nếu Quách Lương không ra mặt thì e là còn lâu Trần Lâm mới xuất ra chân chính thực lực của mình.

"Thế nào? Các ngươi có xem đây là cuồng vọng nữa không?"

Quách Lương một bên cười cười sâu kín hỏi lấy ba người Hồ Thiên Mị, Lãnh Tố Tố cùng Văn Kiệt phó viện trưởng.

"Viện trưởng nhìn người quả thực chuẩn xác, ta...không còn gì để nói...tên nhóc này quá yêu nghiệt...chỉ sợ học sinh năm hai mới có thể ngăn cản bước đi của nó..."

Văn Kiệt phó viện trưởng hít sâu một hơi sau đó cảm khái nói ra, trong mắt lúc này không phải là xem thường mà là kinh sợ chi sắc.

Bên cạnh hai người Lãnh Tố Tố cùng Hồ Thiên Mị cũng im lặng không nói gì, bởi Trần Lâm biểu lộ thực lực vẫn chưa phải tất cả, đánh tan võ hồn kỹ bằng tay không thì còn phải nói nữa sao?

"Trần Lâm...con mẹ ngươi không khỏi quá khoa trương đi? Còn lấy tay không ngăn võ hồn kỹ? Ngươi...ngươi...bao nhiêu ánh sáng đều bị ngươi lấy hết rồi ah..."

Bên dưới Trần Lâm vừa xuống tới nơi thì đã nghe tiếng mắng chửi nhiệt tình từ Nhiếp Lăng bay tới, Trần Lâm khuôn mặt lập tức đen như đít nồi, trong bụng thầm nghĩ:

"Nếu ta không dùng tay không thì đối thủ của hắn còn ở trên võ đài sau hai chiêu sao?"

"Trần Lâm...ta cứ tưởng khoảng cách giữa hai chúng ta đã được rút ngắn, nhưng là...ta đã hơi coi trọng mình rồi...cuối cùng ta muốn ngươi cùng ta một trận chiến..."

Hạ Quân hít một ngụm khí lạnh, tâm thần có chút căng thẳng trạng thái đề nghị.

"Phải...ta cũng vậy...phải chiến với ngươi một trận..."

Nhiếp Lăng một bên hưởng ứng tích cực, bản mặt hung hăng trợn lấy Trần Lâm.

"Được thôi...sẽ như hai ngươi mong muốn, có điều trước hết lo xong các trở ngại cái đã..."

Trần Lâm thoải mái gật đầu đồng ý, muốn chiến với hắn cũng được thôi, có điều cả hai phải chuẩn bị chấp nhận sự thật khi thấy được thực lực của Trần Lâm.

Tỉ thí giữa các học sinh cứ tiếp tục diễn ra, Mộc Chi, Yến Linh cùng Nhiếp Lăng lần lượt thi đấu, kết quả thì quá rõ ràng rồi, không cần nhiều công sức, cả ba chỉ dùng hai ba chiêu thì đã đánh bại đối thủ của mình, Mộc Chi đối đầu với một nữ học sinh bát tinh sơ kỳ võ sư, tốn một ít công phu thời gian liền hạ gục đối thủ, còn Yến Linh thì gặp phải một thiếu niên cũng bát tinh sơ kỳ võ sư thực lực, có điều thiếu niên chưa biết gì thì đã thấy lưỡi kiếm kề ngay cổ của mình rồi, thậm chí đến lượt Nhiếp Lăng chỉ mới rút côn sắt ra thì học sinh bên kia liền bị khí thế của Nhiếp Lăng chấn cho kinh hoảng, kết quả là nhận thua ngay lập tức.

Những trận đấu tiếp theo khi bọn họ xuất hiện thì đối thủ liền trực tiếp nhận thua, không ai điên dại mà lên đối đấu với năm người Trần Lâm, với lại biết được bốn người Mộc Chi, Hạ Quân, Nhiếp Lăng cùng Yến Linh là đệ tử của bốn phó viện trưởng thì tất cả đều hiểu ra vấn đề, vì vậy tốt nhất là nhận thua cho đỡ phải mang lấy nhục nhã.

Năm người Trần Lâm, Hạ Quân, Mộc Chi, Nhiếp Lăng cùng Yến Linh ngay sau đó được toàn bộ học sinh ban cho danh hiệu ngũ cường của năm nhất học sinh, bọn họ rất mong đợi thưởng thức ngũ cường năm nhất sẽ đấu với ngũ cường năm hai, một trận chiến đầy khốc liệt và mãn nhãn.

Cứ như vậy tới trưa, những trận chiến của năm nhất cuối cùng cũng đến điểm dừng, năm nhất học sinh phân ra được mười người mạnh nhất, trong đó ngoài năm người Trần Lâm ra thì có bốn thiếu niên khác cùng một thiếu nữ, rất tiếc là không phải Nhạc San hay Tôn Linh Lăng, bọn họ trong trận đấu trước đã bị học sinh khác đánh bại và bị loại mất rồi.

"Trần Lâm...ta muốn khiêu chiến ngươi...lên đánh với ta một trận nào..."

Lúc này Nhiếp Lăng nhảy lên võ đài sau đó cuồng ngạo tư thái khiêu khích Trần Lâm.

Cái gì?

Có người khiêu chiến Trần Lâm?

Bên dưới học sinh đang hỗn loạn nghe xong liền giật mình, không biết tên nào có lá gan lớn như vậy, dám khiêu chiến với Trần Lâm.

"Mau nhìn...có người khiêu chiến với Trần Lâm..."

"Là ai...là Nhiếp Lăng...Nhiếp Lăng khiêu chiến với Trần Lâm..."

"Ôi trời...là Nhiếp Lăng khiêu chiến Trần Lâm...mọi người mau xem..."

"Cái gì...Nhiếp Lăng khiêu chiến Trần Lâm...không phải bọn họ là đồng bọn sao?"

"..................."

Toàn bộ học sinh nhao nhao cuống cuồng quay lên võ đài, tất cả đều một vầng rúng động sắc mặt, liệu Trần Lâm có đồng ý Nhiếp Lăng hay không đây, không phải bọn họ đi chung hay sao, tự dưng Nhiếp Lăng khiêu chiến Trần Lâm, trong đầu mọi người cũng hơi thắc mắc, không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Các ngươi không đánh là không được hay sao chứ hả?"

Yến Linh chu mỏ nhỏ nhắn ra nguýt Nhiếp Lăng một cái.

"Không phải đánh...đây là bọn ta muốn so tài cùng Trần Lâm, chỉ là giữa bằng hữu với nhau mà thôi...không cần lo..."

Hạ Quân một bên phản bác, quả thực nếu đánh thì bọn hắn không ai địch lại Trần Lâm được, thực lực Trần Lâm ẩn giấu quá sâu, chỉ còn cách so về một phương diện ưu tú nhất của mình mà thôi.

"Đúng vậy Linh muội...ngươi không cần lo...bọn hắn biết điểm dừng mà...chúng ta ở dưới quan sát là được..."

Mộc Chi bên cạnh nắm lấy tay Yến Linh nói, sau đó cười mỉm nhìn lấy Trần Lâm bên kia.

Trần Lâm lúc này không nói gì, gương mặt bình thản mang theo nét điềm đạm, Trần Lâm chậm rãi cất bước lên võ đài, bên dưới học sinh cũng dõi theo bước đi của Trần Lâm.

"Viện trưởng..."

Ở ngoài Văn Kiệt phó viện trưởng kinh ngạc nhìn đồ đệ mình, sau đó lo lắng quay sang nhìn Quách Lương như muốn nói điều gì đó.

"Không sao...cứ để bọn chúng đánh đi...tới lúc thì bọn nó dừng lại thôi..."

Quách Lương phất tay ra hiệu không sao, nét mặt không chút lo lắng tùy ý nói, hắn biết tất nhiên sẽ không có chuyện gì to lớn xảy ra, đơn giản chỉ là so tài lẫn nhau mà thôi.

Trần Lâm bước lên võ đài, mang theo phong thái hiên ngang khí khái, tà áo cùng mái tóc tím bay phất phơ trong gió mang đậm nét phong trần, bên dưới hàng vạn ánh mắt chăm chú không rời, cả hai người đều vô cùng mạnh mẽ, dự đây sẽ là trận chiến đáng xem nhất từ đầu buổi tới giờ.

"Trần Lâm...cảm ơn ngươi đã lên đây...Nhiếp Lăng ta biết là luận thực lực ta không đánh lại ngươi, vì thế ta muốn so thân thể với ngươi...chúng ta sẽ đánh chay bằng tay chân..."

Nhiếp Lăng khuôn mặt giảo hoạt, hai mắt trong veo chứa đựng kinh người chiến ý, sau đó cất đi côn sắt nói.

"So thân thể?"

Trần Lâm có chút bất ngờ trong lòng, nhìn bộ dáng Nhiếp Lăng e là bảy tháng này đã luyện thành bộ công pháp luyện thể nào đó rồi, đây là chuẩn bị dành cho Trần Lâm hôm nay, lấy cái mạnh nhất để so với Trần Lâm, như thế mới mong thắng được Trần Lâm.

"Ngươi chắc chứ?"

Trần Lâm khuôn mặt cười mà giống như không phải cười hỏi lại Nhiếp Lăng.

"Chắc...có gì mà không chắc...ta không tin thân thể ngươi so với ta còn mạnh hơn..."

Nhiếp Lăng hùng hổ khẳng định, bảy tháng này thống khổ liều mạng tu luyện, công pháp luyện thể Đồng Tượng bảo thể Nhiếp Lăng đã đạt đến đại thành, hắn không tin Trần Lâm thân thể mạnh ngang bằng với mình, bởi vì Trần Lâm không có luyện thể.

"Được thôi...vậy bắt đầu đi...để ta coi bảy tháng này ngươi tiến bộ đến đâu..."

Trần Lâm khuôn mặt trở nên nghiêm túc, hô lớn một tiếng sau đó một quyền oanh tới Nhiếp Lăng.

Một quyền này không phải võ kỹ, không được chiến khí tăng cường, chỉ đơn thuần là một quyền bình thường bằng lực lượng cơ thể mà thôi.

"Hôm nay Lăng gia đập cho ngươi tơi bời hoa lá..."

Nhiếp Lăng bên kia cũng không chậm trễ, cười lớn một tiếng, sau đó cũng một quyền nện tới.

Học sinh bên dưới hai mắt đều muốn lồi ra ngoài, con mẹ nó đây là chiến đấu? Rõ ràng là giống hai người bình thường đánh nhau loạn xạ thì có, một tràng cảnh ngơ ngác khó hiểu nhìn về hai người trên võ đài.

"Bành!!!"

Quyền quyền va chạm, tiếng nổ do nắm tay tiếp xúc vang lên, tuy không có lực lượng nào ngoài cơ thể nhưng mơ hồ xuất hiện lấy ba động dập dờn, xung động mạnh mẽ tạo ra làm không khí nơi đó cuồng loạn.

Bạch bạch bạch!!!

Cả hai đều lui lại mấy bước mới giữ vững thân hình, nhìn kĩ lại ta thấy Nhiếp Lăng lui lại năm bước, bên kia Trần Lâm cũng lui lại đúng năm bước, kết quả pha giao phong vừa rồi hòa nhau.

"Á đù...Trần Lâm ngươi ngang cơ với ta?"

Nhiếp Lăng há hốc mồm miệng không tin tưởng, phải biết Đồng Tượng bảo thể của hắn là đã đại thành rồi đấy, có thể so với Võ linh nhất tinh đỉnh phong cơ thể không yếu thế đấy, vậy mà solo chỉ ngang tay với Trần Lâm.

Nhiếp Lăng không biết rằng Trần Lâm thân thể cường hãn là nhờ có máu huyết Thần Ma hằng ngày cường hóa, tuy không luyện thể nhưng mà thân thể so với võ giả luyện thể cùng cấp cũng không thua kém bao nhiêu, tuy nhiên đó chỉ là một mình Trần Lâm biết rõ mà thôi.

"Hê hê...Nhiếp Lăng...ngươi không phải hung hăng càn quấy lắm sao? Định dùng cái này đả bại ta? Còn khuya nhé..."

Trần Lâm vừa cười vừa trêu chọc Nhiếp Lăng, không thể không nói Nhiếp Lăng cơ thể quả nhiên mạnh mẽ, nếu tu vi Nhiếp Lăng ngang bằng Trần Lâm thì có lẽ sẽ nhỉnh hơn chút đỉnh, nhưng như vậy cũng đủ mạnh lắm rồi.

"Chưa chắc...đường dài mới biết ngựa hay...tiếp tục đi...ta không tin ngươi trụ được tới cùng..."

Nhiếp Lăng khuôn mặt xám xịt khẽ hừ một tiếng, nếu chọi nhất thời có thể ngang bằng, nhưng là nếu chiến đấu trong thời gian dài thì sao, Nhiếp Lăng tin tưởng độ trâu chó của mình phải ăn đứt Trần Lâm.

"Vậy sao? Nếu vậy thì thử xem..."

Trần Lâm cười nhạt, hai mắt lấp lóe thần mang thâm sâu như biển cả, Nhiếp Lăng thích chơi gì hắn cũng chiều tất, tốc độ hồi phục kinh người của cơ thể Trần Lâm chính hắn còn không rõ hay sao.

"Ha ha...để coi tí nữa ngươi còn cười được nữa không...Lăng gia ta đánh cho ngươi thành đầu heo mới thôi..."

Nhiếp Lăng há miệng cuồng tiếu, sau đó xuất quyền tiếp tục đánh tới Trần Lâm, cả hai một lần nữa rơi vào loạn đả, khói bụi mịt mù, võ đài bất giác trở thành chiến trường cuồng dã của hai người.

Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ nguyệt phiếu. Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp mình viết truyện tốt hơn. Cảm ơn mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com