Lúc này, trên võ đài tiếp tục diễn ra những trận đấu tiếp theo, bên kia năm hai học sinh cũng đang tiến hành thi đấu.
Bên võ đài năm nhất học sinh, trận thứ ba có một thiếu niên bát tinh sơ kỳ võ sư mang mười hai cấp võ hồn tên Mã Khang dùng ba chiêu chiến thắng đối thủ, ngoài ra còn lại không có gì đặc sắc ở các trận đấu tiếp theo cả.
Trải qua một tiếng đồng hồ, lúc này trận đấu thứ mười một kết thúc, có nghĩa Trần Lâm sắp chuẩn bị lên đánh trận tiếp theo rồi.
"Tới lượt ngươi rồi kìa Trần Lâm...không biết con hàng nào gặp phải tên biến thái ngươi đây a..."
Bên dưới Nhiếp Lăng khuôn mặt có vẻ khẩn trương nói với Trần Lâm, trong lòng muốn nhanh thấy Trần Lâm chiến đấu ra sao đây, không khỏi một hồi nôn nao.
"Ngươi cứ làm quá lên...chỉ là đồng học chỉ giáo lẫn nhau mà thôi..."
Trần Lâm phẩy tay không để ý, giọng điệu nhẹ nhàng nhã nhặn nói.
"Trận mười hai, Trần Lâm và Lục Nham..."
Tiếng hô của Kiếm Thông viện trưởng vang lên, trận đấu của Trần Lâm lúc này chính thức băt đầu.
"Các ngươi không chúc gì cho ta sao?"
Trần Lâm bên dưới giả nai khuôn mặt sâu kín hỏi bốn người.
Chúc ngươi?
Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Yến Linh cùng Mộc Chi trong lòng thầm hô Trần Lâm đây là quá giả tạo đi, hắn mà còn phải cần chúc cái gì nữa? Người cần được chúc là đối thủ của hắn thì đúng hơn, bốn người liền đen mặt cả rồi.
"Aiz, có bằng hữu như các ngươi đúng là khổ mà...ta mà thua là do các ngươi hết..."
Trần Lâm khuôn mặt buồn bã pha lẫn thất vọng thở dài, sau đó chậm rãi thong thả điềm tĩnh bước lên võ đài.
Tứ phía học sinh ánh mắt ngay lúc này tập trung về Trần Lâm bước đi, mọi người ngay từ lúc Hạ Quân đi xuống liền thấy Trần Lâm đứng chung rồi, trong tâm thức liền suy đoán Trần Lâm cũng không phải dạng bình thường rồi, hạng tầm thường mà đứng chung được với Hạ Quân?
Ngay lập tức toàn bộ sự chú ý tập trung trên người Trần Lâm, liệu Trần Lâm có một quyền đánh bại đối thủ giống như Hạ Quân?
Bước lên võ đài, đối diện Trần Lâm là một thiếu niên tướng tá khá vạm vỡ, khuôn mặt chất phác mang nét thật thà tự nhiên, thiếu niên này tu vi bát tinh trung kỳ võ sư, Lục Nham.
"Trận đấu bắt đầu..."
Kiếm Thông viện trưởng lập tức ra hiệu bắt đầu trận đấu, sau đó đứng một bên nhường chỗ cho cả hai.
"Trần Lâm...ta biết ngươi..."
Trên võ đài, thiếu niên tên Lục Nham không tấn công mà nhìn lấy Trần Lâm nói ra.
"Hử?"
Trần Lâm có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ mình đã hạn chế tai tiếng lắm rồi ah, không ngờ thiếu niên trước mặt này lại nói biết hắn, không lẽ là chiêu gì mới để đánh lừa Trần Lâm? Nhưng mà nhìn cử chỉ cùng nét mặt của Lục Nham hẳn là không phải dạng người đó ah.
"Ngươi là ai? Chúng ta có quen nhau?"
Trần Lâm điềm tĩnh ánh mắt thắc mắc hỏi.
"Ngươi có thể không nhớ đến ta...nhưng là ta biết ngươi..."
Lục Nham mờ nhạt thâm ý nói, ngưng lại một chút, sau đó Lục Nham khuôn mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén hơn rất nhiều nói:
"Vì vậy mà ta sẽ dùng toàn lực..."
"Hỏa Tinh Địa Viêm!!!"
Không nói nhảm nữa, Lục Nham ngay tức thì xuất ra võ hồn của chính mình, đây chính là mười một cấp võ hồn, Hỏa Tinh Địa Viêm, hỏa thổ hai thuộc tính võ hồn.
"Ồ, tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng là ngươi đã làm rất đúng, ta có lời khen ngợi...cùng chiến một trận nào..."
Trần Lâm cảm thấy thiếu niên trước mặt khá thú vị, cứ tưởng là sẽ có một trận đấu kết thúc trong tẻ nhạt nhưng là không phải, Trần Lâm cảm thấy hưng phấn hẳn lên rồi.
"Tiếp ta một chiêu...Hỏa Viêm quyền!!!"
Lục Nham dung hợp vũ hồn xong thân thể liền phát sinh biến hóa, toàn thân giống như bao phủ lấy một tầng lửa đỏ nóng bỏng, hai cánh tay giống như được tạo nên từ dung nham từ núi lửa, thoạt nhìn qua trông rất giống Hỏa Viêm nhân.
Cánh tay dung nham đỏ rực như than nóng đốt cháy không khí hướng về Trần Lâm oanh kích tới, uy lực có thể nói là rất mạnh, bởi vì đây chính là Võ hồn kỹ của Lục Nham thi triển.
"Tới tốt lắm...để ta xem ngươi có mấy phần bản lĩnh..."
"Đại Lực Trấn Ma quyền!!!"
Trần Lâm cao hứng hô lớn, ánh mắt nhìn Lục Nham có vẻ tán dương, miệng khẽ quát một tiếng, Chiến thần quyết tức khắc vận dụng, Trần Lâm khí thế bàng bạc phiêu đãng, hai chân dậm mạnh xuống đất súc thế lao tới Lục Nham cứng đối cứng.
Trần Lâm một tay hóa quyền dũng mãnh xông tới, võ hồn cũng không cần kêu gọi, đây chính là tay không đối võ hồn kỹ.
Bên dưới học sinh chứng kiến một màn này liền trợn mắt ngoác mồm bộ dạng, ai nấy đều nghĩ Trần Lâm là có vấn đề rồi hay sao? Hay là tính làm giống như Hạ Quân? Nhưng là Hạ Quân tay không đánh với tay không ah, Trần Lâm đây rõ ràng là tay không chọi với võ hồn kỹ, đây chẳng khác nào là trứng chọi đá cả.
Quá ngông cuồng!!!
Quá trâu chó!!!
Ai cũng nghĩ pha giao chiến này Trần Lâm phải thua không thể nghi ngờ, nếu không thì cánh tay đó cũng phải bị triệt để phế đi mà thôi.
"Viện trưởng...ngài xem...tên nhóc đó có phải là quá ngông cuồng rồi không?"
Bên ngoài Văn Kiệt phó viện trưởng cau mày khó chịu hỏi Quách Lương.
Hồ Thiên Mị cùng Lãnh Tố Tố cũng đồng dạng kinh ngạc nhìn biểu hiện của Trần Lâm, không biết Trần Lâm lấy đâu ra tự tin đến vậy mà lấy tay không đối võ hồn kỹ.
"Ha ha...các ngươi cho đó là tiểu bối cuồng vọng? Thử nhìn xem không phải liền rõ ràng sao?"
Quách Lương viện trưởng vuốt chòm râu cười cười không trả lời, vẻ mặt ngập tràn tiếu ý thần bí nói, muốn biết kết quả không phải liền xem là biết?
Bên dưới bốn người Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Mộc Chi cung Yến Linh cũng một bộ dạng không khác gì các học sinh khác, có điều vì biết trước thực lực của Trần Lâm nên ít chịu sự đả kích tinh thần này hơn, nhưng là Trần Lâm thật sự làn bọn hắn cảm thấy kinh sợ rồi.
"Trần Lâm...ngươi đừng coi thường ta...đây chính là võ hồn kỹ...nếu khinh thường có thể cánh tay của ngươi sẽ bị phế..."
Lục Nham có ý tốt nhắc nhở Trần Lâm, tuy hắn biết Trần Lâm thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng không mạnh mẽ đến mức đó, tốt nhất là bỏ qua sĩ diện mà đỡ phải bị đau đớn.
"Không sao đâu...ta tự biết mình làm gì...có gì ta tự chịu trách nhiệm..."
Trần Lâm cười nhạt đáp, đối với hắn, một quyền này đã là xem trọng Lục Nham rồi, ai lại ngu ngốc đến mức tự phế đi tay chính mình? Còn nhớ đến lúc Trần Lâm ở trong Huyết Độc sâm lâm? Lúc đó Trần Lâm không phải sử dụng thương pháp để phá võ hồn kỹ cực kì mạnh mẽ của cô gái đó? Chẳng qua lúc này là quyền pháp mà thôi, Trần Lâm muốn chứng minh không chỉ võ hồn mới là tất cả.
Bên ngoài Kiếm Thông phó viện trưởng nhìn qua ánh mắt Quách Lương thì lập tức hiểu, sau đó chỉ một bên đứng xem, mặc cho Trần Lâm dùng tay không lao tới.
Toàn trường ngay lập tức ngưng thở, một khắc này mọi người hoặc chứng kiến Trần Lâm tạo nên kỉ lục, hoặc là thảm bại dưới võ hồn kỹ của Lục Nham.
"Phừng phừng phừng...."
"Hưu hưu hưu..."
Một bên quyền đầu nóng chảy bức người, uy thế như rồng như hổ.
Một bên tay không mang theo kình lực mạnh mẽ cuồn cuộn quấn tới.
"PHÀNH--!!!"
Quyền đầu va chạm, một tiếng nổ chấn động cả võ đài vang lên, tại nơi quyền đầu tiếp xúc hỏa tinh bắn tóe tung, không khí xung động bạo tạc không ngừng.
"Bạch bạch bạch..."
Sau cú va chạm mạnh mẽ, Lục Nham bị chấn lui lại mãi đến tận mép võ đài mới miễn cưỡng dừng lại cố định thân hình, nắm tay đau nhức tê dại không thôi, Lục Nham pha vừa rồi cứ ngỡ là tay mình bị gãy mất thôi, bởi vì nắm tay Trần Lâm thực sự quá cứng.
Trần Lâm lúc này chỉ đứng yên tại chỗ, một tay còn lại xoa xoa nắm tay rồi trở lại bình thường, một cọng lông cũng không hề tổn thương, đây chính là kết quả pha giao tranh vừa rồi.
Trần Lâm thắng?
Trực tiếp nghiền ép?
Thời điểm này toàn trường đều bị chấn kinh đến đờ đẫn ngây ngốc, ánh mắt kinh dị nhìn lấy Trần Lâm, trong phút chốc không thể chấp nhận được sự thật xảy ra trước mắt mình.
"Này...ngươi nhéo ta một cái xem nào...có phải là ta đang mơ?"
"Con mẹ nó đây còn là người sao...ai nói với ta đây chỉ là diễn đi..."
"Kỉ lục...đây chắc chắn là kỉ lục...tay không phá nát võ hồn kỹ...hắn tên là Trần Lâm..."
"................."
Khoảng một lát sau, vô vàn tiếng ồn bắt đầu rộ lên đông đảo, vô số lời nghị luận bàn tán dữ dội, cái tên Trần Lâm lập tức nổi như cồn, lập tức trở thành hiện tượng.
"Trần Lâm...Trần Lâm...Trần Lâm..."
Bên dưới hầu hết nữ học sinh đều kịch liệt hò hét, ánh mắt không chút nào giấu được sự kích động cùng sùng bái thần sắc, thậm chí còn có nam học sinh cũng không kìm được mà hò hét tên Trần Lâm theo.
"Tên khốn Trần Lâm này...Lăng đại gia chưa kịp tỏa sáng thì hắn đã giành trước rồi, cái tên này...quả là tức chết Lăng gia ta rồi..."
Nhiếp Lăng bên dưới lúc này phẫn nộ cuồng mắng Trần Lâm, trách móc Trần Lâm nhẫn tâm giành hết phần nổi tiếng của mình rồi.
Bên ngoài khán đài, Quách Lương viện trưởng cũng là một điệu bộ thõa mãn chi sắc, Trần Lâm biểu hiện lúc này quả là kinh người, coi như Thiên Hồn học viện lần này có thêm mấy phần hi vọng rồi ah.
Bốn vị phó viện trưởng cũng chỉ biết lặng im mà quan sát, bấy lâu nay họ cứ tưởng đồ đệ của mình đã là siêu cấp biến thái rồi, không ngờ Trần Lâm lại còn trâu bò hơn thế nữa, thật không thể coi thường ánh mắt nhìn người của Quách Lương được.
"Trần Lâm...xin lỗi đã nhìn nhận sai thực lực của ngươi...quả thực ngươi quá mạnh...chỉ sợ trong hàng ngũ năm nhất học sinh đã không có ai đả bại được ngươi nữa rồi...bất quá Lục Nham ta cũng không phải hạng người thấy khó mà lui...ta còn một chiêu cuối cùng nữa, nếu có thua ta cũng phải thua trong vinh quang..."
Trên võ đài, Lục Nham hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó khuôn mặt nghiêm túc đến cực điểm cương nghị nói, ánh mắt không sợ hãi mà dấy lên hừng hực chiến ý, Trần Lâm quá mạnh là sự thật, nhưng Lục Nham cũng không muốn làm kẻ yếu, dù là thua cũng phải thua trong tay kẻ mạnh, thua thật oanh liệt, thua dưới tay Trần Lâm...không thẹn với lòng.
"Được thôi...ngươi tới đi...vì con người ngươi rất có chí khí, cho nên một chiêu này ta sẽ dùng toàn bộ lực lượng cơ thể để tiếp đón, cũng coi như cho ngươi tâm phục khẩu phục..."
Trần Lâm thoải mái gật đầu, một thân tư thái tiêu sái phong dật, một loại khí chất đặc biệt tỏa ra cùng mái tóc tím huyễn lệ càng làm hấp dẫn hơn, lúc nãy hắn chỉ dùng tám phần lực lượng mà thôi, bây giờ mới chính thức dùng toàn bộ sức mạnh của mình.
Toàn lực?
Toàn bộ học sinh cho đến lão sư lại một lần nữa bị Trần Lâm làm cho bàng hoàng kinh hãi, Trần Lâm nói là lúc này mới dùng toàn lực, vậy vừa rồi là chưa dùng hết toàn bộ sức mạnh?
Đây là khái niệm gì chứ? Thật không thể hình dung Trần Lâm đã biến thái đến mức nào nữa rồi, không ai biết giới hạn Trần Lâm rốt cuộc nằm ở đâu, chỉ còn cách chờ Trần Lâm từng chút thể hiện ra mà thôi.
"Được rồi...ta xuất chiêu đây...cẩn thận..."
Lục Nham nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ trong lòng, Trần Lâm biến thái chính là sự thật, bất quá hắn còn không có bỏ cuộc, nói xong thì thân thể một lần nữa biến hoá, ngọn lửa đỏ trên người càng cháy mãnh liệt hơn, hai cánh tay dung nham biến đổi to lớn và cứng cáp hơn, xung quanh quyền đầu còn có các gai nhọn chìa ra như thép được nung nóng.
"Địa Viêm Toái Lạc!!!"
Lục Nham hai quyền giơ cao, sau đó hung hăng đấm mạnh xuống mặt đất.
"Bành!!!"
Bên dưới mặt đất lập tức bị đánh lún xuống, một hố đất sâu lập tức xuất hiện, men theo vị trí Lục Nham quyền đầu tiếp xúc, những đường nứt rạn bắt đầu hướng về phía Trần Lâm mà tới, bên dưới lớp rạn nứt đó những gai dung nham lổm chổm đua nhau nổi lên phá hủy đi võ đài một đường, đây chính là mạnh nhất một kích của Lục Nham.
"Tới tốt...để cho các ngươi xem một chút sức mạnh của ta cũng không sao...bởi vì Trần Lâm ta...chính thức quật khởi từ đây..."
Trần Lâm khuôn mặt trầm tĩnh như nước, ánh mắt lăng lệ sắc lẹm, tự nhủ trong lòng một câu, Trần Lâm khí thế chợt bạo tăng cuồng lãng, Chiến thần quyết bên trong cực hạn vận động, chiến khí xung động lan ra toàn bộ cơ thể tăng phúc, xung quanh tứ phía đại thế ào ào dung nhập vào Trần Lâm, Trần Lâm lúc này phảng phất như một con mãnh thú vừa xuất sơn vậy.
"Đại Lực Phục Ma quyền!!!"
Lại một quyền, có điều quyền này mang toàn bộ sức mạnh của Trần Lâm, một quyền này phảng phất như có thể hàng vạn ma phục vạn yêu, giống như có thể đánh tan sơn hà.
BÀNH--!!!
Quyền đầu mang uy thế kinh người nện xuống mặt đất, chỉ nghe bành một tiếng, bên dưới mặt đất đã bị đánh nổ thành một hố to, mặt đất như bị máy cày xới tung lên, một luồng xung lực phá địa mà đi, hướng về Địa Viêm Toái Lạc mà đối đầu.
BÙM--!!!
Hai luồng năng lượng kịch liệt va chạm, giữa sân võ đài bị nổ tung ra, bụi cát bay mịt mù, tuy chưa biết ai thắng ai thua nhưng mà chắc chắn một điều đó là võ đài đã bị hai người hủy diệt đi rồi.
Bên dưới học sinh đang nghẹt thở chờ xem kết quả.
"Ta...thua..."
Lúc này, tiếng nhận thua của Lục Nham xuất hiện, nhìn bên kia Trần Lâm một bước cũng không có lui lại, Lục Nham chỉ biết cười khổ nhận thua, thực lực của Trần Lâm quá mức mạnh mẽ, nếu tiếp tục đánh thì chỉ làm trò cười cho mọi người mà thôi.
"Trần Lâm thắng trận đấu này."
Kiếm Thông viện trưởng ngay lập tức tuyên bố kết quả, ánh mắt liếc qua Trần Lâm mang theo một tia khiếp sợ, cuộc đời hắn chưa bao giờ gặp phải loại nào biến thái yêu nghiệt như Trần Lâm, thật không biết Trần Lâm còn ẩn giấu bao nhiêu thực lực nữa đây.
"Trần Lâm...Trần Lâm...Trần Lâm..."
Bên dưới từ nam tới nữ sau khi lấy lại tinh thần liền đồng loạt hò hét tên Trần Lâm, ngoài một số ganh tị với thực lực với Trần Lâm thì còn lại đều chung một ánh mắt hâm mộ sùng bái mà nhìn lấy Trần Lâm, một siêu cấp yêu nghiệt như Trần Lâm không còn bàn cãi gì nữa, Trần Lâm ngay lập tức trở thành thần tượng của hầu hết năm nhất học sinh.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ nguyệt phiếu. Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp mình viết truyện tốt hơn. Cảm ơn mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com