"Khỉ đột, nhận của Lăng gia ta một côn!"
Nhiếp Lăng hùng hồn quát lớn một tiếng, hai chân như máy cày vận hết công suất mà bương tới, để lại khói bụi mù mịt đằng sau, như một chiến thần đầy dũng mãnh ra trận, Nhiếp Lăng khí thế ngút trời, trong lòng kinh thế hưng phấn vì vừa đột phá cảnh giới, trực tiếp cứng đối cứng với Hắc Bạch Liệt Tinh.
"Cái tên đần độn này, hắn nghĩ sẽ đánh tay đôi với Hắc Bạch Liệt Tinh được hay sao chứ."
Trần Lâm khuôn mặt co giật tức giận mắng, trong lòng cười khổ không thôi, bản tính Nhiếp Lăng vốn là háo thắng, không suy trước tính sau, rất bất cẩn, nói hoài không chừa, Hắc Bạch Liệt Tinh là yêu sư cửu tinh sức mạnh không thể xem thường được, nếu chủ quan thì có thể sẽ nhận hậu quả không lường được.
"Binh--!!"
"Binh--!!"
"Hống--!!"
"Hống--!!"
Hắc Bạch vừa vỗ ngực vừa há to miệng hống lớn lập uy, sáu cánh tay bỗng nhiên chuyển to lớn cơ bắp cuồn cuộn bung ra ghê người, sáu cánh tay ba trắng ba đen đối lập màu sắc, từ nắm đấm đến bả vai có hai luồng mờ nhạt ánh sáng trắng đen pha lẫn đang luân chuyển hiện ẩn, ẩn hiện.
Khí tức Hắc Bạch Liệt Tinh bỗng biến đổi khác hẳn so với ban đầu, một cổ liệt sát cảm giác cuồn cuộn mà phà ra xung quanh làm Trần Lâm cả kinh hoảng nhiên, khuôn mặt lập tức nghiêm trọng đi, trong mắt lóe một tia dị sắc, lập tức hô lớn cảnh báo:
"Nhiếp Lăng cẩn thận, nó đang thi triển bản mạng hồn kỹ."
Đúng như vậy, Hắc Bạch Liệt Tinh chính là đang sử dụng bản mạng hồn kỹ:
"Hắc Bạch Lục Tí!"
"Ha ha, ngươi ở yên đấy mà xem Lăng gia ta thể hiện."
"Quét Ngang Bát Hoang!!"
Nhiếp Lăng tự tin hất hàm cười ha ha, bản mặt hếch lên không chút để bụng nói, sau đó võ kỹ được thi triển ra, Nhiếp Lăng xuất hiện trước mặt Hắc Bạch Liệt Tinh, hai chân dậm xuống đất lấy thế mà nhảy lên, hai tay cầm một đầu côn xoay người mà vụt vào hông Hắc Bạch Liệt Tinh.
Thân côn cường hoành khí thế không thể ngăn cản, như thái sơn áp địa mà đi, Nhiếp Lăng tin tưởng một côn này của mình phải cho Hắc Bạch Liệt Tinh nếm đau khổ.
"Bá--!!"
"Hửm?"
Một tiếng nổ nhỏ vang lên sau cú ra đòn, có điều không phải là Hắc Bạch Liệt Tinh trúng đòn tạo ra thanh âm, mà là một cái làm Nhiếp Lăng không tự chủ được kinh hãi giật mình, tâm thần lập tức bị lung lay biến đổi, sự tự tin bỗng chốc liền tan biến.
Hắc Bạch Liệt Tinh cùng lúc ba bàn tay lúc này nắm lấy côn sắt của Nhiếp Lăng, không một chút nhúc nhích động đậy, Nhiếp Lăng bị khóa chặt tại chỗ, không như tưởng tượng của Nhiếp Lăng, Hắc Bạch Liệt Tinh phòng thủ là không phải hắn có thể oanh kích được.
"PHÀNH--!!"
Hắc Bạch Liệt Tinh ba cánh tay còn lại cùng lúc hung ác nện trực tiếp vào ngực Nhiếp Lăng, như một quả bóng, Nhiếp Lăng bị sút văng ra xa.
"Ầm--!!"
Va vào một gốc cây lớn mới dừng lại, Nhiếp Lăng mặt mày tím tái nằm lăn lộn cố gắng hít thở, sau đó ôm ngực chửi rủa:
"Con mẹ nó, Lăng gia ta chủ quan rồi, may mà kịp thời sử dụng võ hồn kỹ, không thì phải dừng cuộc chơi tại đây mất thôi."
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Nhiếp Lăng chớp mắt liền sử dụng võ hồn kỹ kịp thời, thân thể cứng chắc như sắt thép cường lực, nhờ vậy mà pha vừa rồi Nhiếp Lăng chỉ bị đau đớn một chút mà thôi.
"Đồ ngu này, bớt ảo tưởng lại đi, nếu muốn đánh bại nó thì phối hợp cùng cả đội, bằng không ngươi khỏi cần phải đánh."
Trần Lâm sắc mặt không thể hòa hoãn tức giận mắng chửi, may mà vừa rồi Nhiếp Lăng kịp thời phòng vệ, nếu không tổ đội thiếu người thì làm sao combat tổng với Hắc Bạch Liệt Tinh được.
"Ấy, ta biết sai rồi, mọi người bỏ qua cho ta ah, Lâm đại ca ngài chỉ huy đi, ta nghe theo là được mà."
Nhiếp Lăng khuôn mặt chợt biến, lập tức hối lỗi nỉ non, cái gì chứ hắn thích nhất là đánh nhau, Hắc Bạch Liệt Tinh vừa cho hắn ăn trái đắng đây, nếu không trả lại thì Nhiếp Lăng hắn sao ngủ yên được chứ, để hắn ngồi không thì thà đánh ngất hắn đi thì hơn.
Trần Lâm lửa giận cũng là tiêu tan đi, hừ lạnh một tiếng sau đó nói:
"Được rồi, chúng ta chia ra giống như mấy lần trước vậy, chỉ là hãy cẩn thận hơn một chút."
Nói rồi, Trần Lâm tiên phong lao lên, nắm tay hóa quyền oanh kích tới Hắc Bạch Liệt Tinh, chiến khí dũng động tăng phúc, mờ ảo vòng xoáy như nuốt chửng không khí bao quanh quyền đầu Trần Lâm, kinh thiên chiến ý phủ khắp, Trần Lâm trực tiếp giao phong với Hắc Bạch Liệt Tinh.
Đằng sau bốn người Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Mộc Chi cùng Yến Linh đồng thời di chuyển, tích tắc năm người tạo thế bao vây Hắc Bạch Liệt Tinh thay nhau mà công kích.
"Đại Lực Phục Ma quyền!!"
"Bành!"
"Bành!"
"......"
Trần Lâm như một con thú điên cuồng xuất quyền không biết mệt mỏi, Hắc Bạch Liệt Tinh thoáng bị dọa cho ngu người, mới đầu còn trì trệ không theo kịp, nhưng mà sau một ít thời gian Hắc Bạch Liệt Tinh ưu thế sáu tay liền lấn át Trần Lâm mà phản công.
"Oành--!!"
Lục thủ cùng lúc tung nện thẳng tới, Trần Lâm hai tay vắt chéo chắn phía trước, ngay sau đó bị kình lực chấn chà lui về phía sau, hai tay liền thấy đau điếng tê dại, xoa xoa cánh tay, Trần Lâm hai mắt như tìn được lối sáng kinh hô:
"Công kích vào chân của nó!"
Không chậm trễ một khoảnh khắc nào, Trần Lâm đã tạo cơ hội cho bốn người bọn họ ra tay, Hắc Bạch Liệt Tinh thân thể tuy rắn chắc và khó phá được sáu cánh tay phòng thủ, nhưng mà không phải là không có điểm yếu, đôi chân chính là điểm yếu của nó và đây chính là cơ hội.
"Tuyệt Hàn Chi Trảm!"
Hạ Quân võ hồn kỹ tức thời được tung ra, trong tay hư ảnh thần kiếm như ảo như thật lạnh lẽo bức người xuất hiện, ánh kiếm chấp chóa rực rỡ như mưa sao băng, như rạch làm hai thương khung tuyệt diệt kinh người, sau đó Hạ Quân như một sát thần lạnh lùng và tàn nhẫn một kiếm mà trảm vào chân phải Hắc Bạch Liệt Tinh.
"Phập--!!"
Lưỡi kiếm cắt thẳng sâu vào trong đùi Hắc Bạch Liệt Tinh, máu tươi chảy ra như suối, bên trong xương trắng lộ liễu hiển hiện ra, một kiếm này đã triệt để phế đi chân phải của Hắc Bạch Liệt Tinh, đây chính là sức công phá bá đạo của Kiếm võ hồn.
"Chấn Thiên Nhất Côn!!!"
Nhiếp Lăng cũng không chịu đứng yên, giương côn tạo thế như giao long xuất thủy, mạnh mẽ một côn đánh tới đầu lâu của Hắc Bạch Liệt Tinh.
"Bặc--!!" "Bặc--!!" Tiếc là Hắc Bạch Liệt Tinh lúc này tuy vừa bị thương nặng ở chân phải, có điều lí trí vẫn là rất ổn định, tiếp đó chớp nhoáng một giây liền hai tay chụp lấy côn sắt Nhiếp Lăng, tay còn lại chộp cổ Hạ Quân.
"Không ổn, tất cả mau bịt tai lại!"
Trần Lâm con ngươi bỗng co rút lại, khuôn mặt biến sắc hốt hoảng kinh hô, bởi vì Trần Lâm nhận ra Hắc Bạch Liệt Tinh là đang chuẩn bị sử dụng áp đáy hòm bản mạng hồn kỹ.
Hoảng Tâm Hống!!!
"Rống--!!"
"Rống-!!"
Hắc Bạch Liệt Tinh cuồng phẫn nộ hống vang trời, tiếng hống to đến nỗi Hạ Quân cùng Nhiếp Lăng bốn người ở gần cũng thấy đau nhói màng nhĩ, một tiếng rống không hề bình thường mà nó mang theo sóng âm với cường độ được điều chỉnh và có thể xâm nhập trí óc đối phương và làm tê liệt nhất thời đối thủ trúng phải.
Chưa kịp làm theo lời Trần Lâm, Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân bị dính trực tiếp chiêu số, hai người Yến Linh cùng Mộc Chi cũng không tránh khỏi, bốn người tâm trí lập tức bị chấn cho đình trụ tại chỗ, tay chân đơ cứng không thể hoạt động, hai mắt thẫn thờ vô hồn như một con búp bê.
"Bặc--!!"
Hắc Bạch Liệt Tinh hai tay chụp lấy hai chân Hạ Quân, sau đó hung ác quất mạnh thân thể xuống mặt đất.
"Phành--!!"
"Phành--!!"
Hạ Quân quần áo lập tức trở nên tan tác, cả người bị đập cho bấy nhầy, khuôn mặt lộ rõ nét tái nhợt yếu ớt chi sắc.
"Oành--!!"
Không bỏ qua chi Hạ Quân, Hắc Bạch Liệt Tinh lục quyền hợp một chấn thẳng lên ngực Hạ Quân không thương tiếc.
"Rắc-!!"
Tiếng vỡ nát của xương ngực rợn người vang lên, Hạ Quân như một xác chết không thể chống cự được tùy ý bay trên không trung, sau đó như một bao cát nặng nề rớt trên mặt đất, miệng phun từng đợt máu tím đen nằm bất động trên mặt đất chết sống không rõ.
"Không...không...không!!!!"
Trần Lâm hai mắt đầy tơ máu đỏ hoe hét lớn hết cỡ, Hạ Quân bị đập như một món đồ, tất cả đều được Trần Lâm thu vào mắt, trong lòng Trần Lâm giống như bị dao cắt, nhìn thấy bằng hữu vì mình mà thành ra thế này, một sự đau đớn vô tận không hiểu làm Trần Lâm tê dại điếng người.
Lúc này Trần Lâm không thể làm gì cả, võ hồn kỹ của hắn cũng là sát thương diện rộng, làm như vậy bốn người họ cũng sẽ bị hủy diệt mất thôi, hắn phải trực tiếp ngăn lại.
"Rống--!!"
Hắc Bạch Liệt Tinh không thèm để tâm Trần Lâm la hét cái gì, tiếp tục chụp lấy Nhiếp Lăng hai tay, sau đó vặn mạnh.
"Rốp--!"
"Rốp--!!"
"....."
Như một cái bánh tráng nướng bị bóp nát, xương tay Nhiếp Lăng toàn bộ trở thành mảnh vụn, võ hồn bị giải khai đi, không còn thể chất mạnh mẽ, Nhiếp Lăng đau đớn thấu tận linh hồn, rồi Nhiếp Lăng bất tri bất giác tỉnh lại, hai mắt nhắm hờ vô lực nhìn lấy Trần Lâm đang lao tới.
Miệng nở một nụ cười rạng rỡ trong đau đớn, Nhiếp Lăng khóe mắt hai dòng lệ chợt ngấn, nhìn qua Hạ Quân đang thê thảm nằm trên đất, biết chắc lúc này rơi vào tay Hắc Bạch Liệt Tinh, phần trăm sống coi như là quá nhỏ.
"Kiếp này là ta là bằng hữu, và muôn vàn kiếp sau ta vẫn là bằng hữu...mãi là bằng hữu, Trần Lâm, hai chúng ta đi trước..."
Nhiếp Lăng dùng toàn bộ sức lực còn lại gồng cổ lên hô lớn, tiếng nói như xuyên thấu trời xanh, như lan tỏa vào vô tận thời không như vang mãi trong thiên địa này, một tình bằng hữu mãi tồn tại đến vĩnh hằng.
"Mãi...mãi...là bằng hữu..."
Trần Lâm trong lòng chảy máu xót xa, khuôn mặt khó khăn nặn một nụ cười gượng gạo khàn khàn yếu ớt đáp.
Trong tích tắc hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian như lắng đọng lại, cảm giác cận kề cái chết con người ta thường thấy hối tiếc một thứ gì đó rất đặc biệt, đối với Nhiếp Lăng, không được đi đến cuối cùng bên bằng hữu đó chính là điều hối tiếc nhất.
Nhiếp Lăng nhìn Trần Lâm rồi cười một nụ cười thõa mãn, một nụ cười thật vui vẻ, một nụ cười bất khuất, một nụ cười an ủi bằng hữu.
"Bùm-!!"
"Bành-!!"
"Rốp--!!" "Rốp--!!"
Hắc Bạch Liệt Tinh một tay nắm cổ Nhiếp Lăng, năm tay còn lại là những cú đấm liên hoàn nện liên tiếp lên ngực Nhiếp Lăng, những cú đấm như búa tạ giáng xuống không khoan nhượng, lồng ngực Nhiếp Lăng như muốn nổ nát, xương cốt như phấn mà vỡ vụn, có thể thấy lồng ngực Nhiếp Lăng theo tốc độ nhanh chóng mà lõm xuống nắm đấm của Hắc Bạch Liệt Tinh lúc này đã nhuốm đầy máu tươi của Nhiếp Lăng.
"Dừng lại...không thể!!!!"
Trần Lâm vừa chạy vừa hét lên trong tuyệt vọng, tiếng hét lớn quá đã làm tiếng Trần Lâm khàn khàn như bị xé rách cổ họng, Trần Lâm lúc này hai hàng nước mắt tuôn rơi như suối, trái tim đau như hàng vạn mũi kim đâm xuyên, Trần Lâm bất lực nhìn lấy Nhiếp Lăng bị hành hạ tàn khốc như vậy.
Những lời Nhiếp Lăng nói hắn nghe rất rõ, nụ cười ấy, nụ cười vô hối, nụ cười làm Trần Lâm đau đớn thấu tận tâm can.
"Vù-!!"
Hắc Bạch Liệt Tinh chán chường ném Nhiếp Lăng đi như một món đồ chơi nằm bất động trên đất, máu me bê bết khắp người trông thật tàn tạ thương tâm, sau đó quay sang Mộc Chi cùng Yến Linh giương nắm đấm liên tiếp oanh kích lên ngực hai người.
"Oành-!!"
"Oành-!!"
Không thể phản kháng, Mộc Chi cùng Yến Linh như hai quả bóng bay bắn thẳng ra xa, ngũ tạng lục phủ đều bị chấn cho bầm nát hỗn loạn, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Truyencv.com