Nhiếp Lăng thế như đại sơn áp địa ngục trên không trung nện xuống.
Khai Thiên Tích Địa!!!
Mạnh nhất một côn của Nhiếp Lăng được tung ra, côn này là vì Trần Lâm mà đánh ra, một côn vì tình bằng hữu, một côn đi ra tuy sát lực còn kém xa xa không đủ hạ gục được nhưng ta thấy Nhiếp Lăng thực hiện trong hoàn cảnh này có thể nói là khiếp sợ thần sầu một côn.
OÀNH-!!!
Hắc Bạch Liệt Tinh lỗ tai nhỉnh lên một cái, bước chân đứng lại tại chỗ, cấp tốc đem sáu cái tay đan vào nhau tạo thành một lá chắn ngăn đỡ một côn này của Nhiếp Lăng, bởi vì nó thấy được một côn này thật nguy hiểm, thật hung ác.
Côn sắt nện thẳng lên sáu cánh tay của Hắc Bạch Liệt Tinh, một lực đạo mạnh mẽ đến nổi côn sắt của Nhiếp Lăng cũng bị uốn cong như vòng cung, kình lực tiếp xúc lớp chắn phòng thủ bạo nổ ra một tiếng nổ như bom kinh người, khoảng không nơi tiếp xúc như muốn lung lay muốn bạo tạc, uy lực một côn này đã đi quá giới hạn sức mạnh của Nhiếp Lăng rồi.
Sạt...Sạt...Sạt...!!!
Hắc Bạch Liệt Tinh hai chân ghì chặt lên mặt đất, năm ngón chân cắm sâu dưới đất giữ lại thân thể không bị đánh bay, có điều thân hình cứ thế bị đẩy chà lui về sau, vết chân để lại trên mặt đất kéo dài phải đến tận mười mét.
Không thể nào cảm nhận được sự việc này theo nghĩa thường được, Nhiếp Lăng một côn chấn Hắc Bạch Liệt Tinh lui về sau mười mét, thậm chí trên cánh tay chỗ xảy ra va chạm hiển hiện rõ ràng vết bầm tím lõm xuống, chỉ sợ vết thương phải tổn thương đến tận xương tay Hắc Bạch Liệt Tinh mất thôi, thật vượt quá nhận thức của mọi người, Nhiếp Lăng dù gì cũng chỉ là võ sư tam tinh sơ kỳ mà thôi, dù là ra đòn bất ngờ, nhưng mà như vậy cũng đủ Nhiếp Lăng cảm thấy tự hào rồi.
"Ta...đột phá rồi."
Nhiếp Lăng đứng yên tại chỗ thả tóc phất vào làn gió, uy thế phiêu nhiên tràng đãng không dứt, một cỗ ngạo khí bàng bạc như thủy triều đại hải mà ra, ánh mắt sáng rực như vạn sao đầy trời buổi đêm, hưng phấn hít mạnh nói.
Không thể ngờ rằng sau một côn đó sự giới hạn của Nhiếp Lăng vô tình được phá vỡ, Nhiếp Lăng vừa rồi đã đột phá tam tinh võ sư sơ kỳ lên tam tinh võ sư trung kỳ, khí tức một lần nữa thăng cao, thực lực lại vượt bậc thêm một bước tiến nữa, phải nói Nhiếp Lăng đột phá như vậy cũng thật xứng đáng, nếu không vì làm như vậy chắc phải mất kha khá thời gian nữa Nhiếp Lăng mới có thể đột phá được.
"Này lưu manh, không phải ta đã bảo là không được đến đây rồi sao? Ngươi không nghe lời đội trưởng à?"
Trần Lâm lúc này khẽ lau vệt máu trên miệng trách mắng.
Nhiếp Lăng tới đây quả là ngoài dự đoán của Trần Lâm, đáng lẽ phải trách móc Nhiếp Lăng dữ lắm, nhưng mà không hiểu sao trong lòng Trần Lâm lúc này lại thấy rất vui vẻ.
Trong đầu nhớ lại phong thái dũng mãnh như cuồng long của Nhiếp Lăng lúc nãy, trong lòng bỗng thấy kiếp trước không có bằng hữu tri giao quả là một sự bất hạnh của một đời người, mặc dù thực lực kém xa Hắc Bạch Liệt Tinh nhưng Nhiếp Lăng vẫn liều mình xông ra ngăn cản bảo vệ Trần Lâm, điều đó đã làm Trần Lâm khắc cốt ghi tâm tình bằng hữu này, dù trải qua không ít gió tanh mưa máu, và nếu không có Nhiếp Lăng thì Trần Lâm vẫn thoát được.
Bởi vì Trần Lâm còn át chủ bài vẫn chưa sử dụng, tuy vậy, một lần này, Nhiếp Lăng đích thị đã đưa mức độ bằng hữu với Trần Lâm tiến hóa lên một cấp độ mới, một loại tình cảm tựa như huynh đệ mà không phải huynh đệ, nhưng mà vì bảo vệ nó ta sẽ sẵn sàng có mặt khi ngươi cần nhất, và ngươi cũng sẽ đến bên ta khi ngươi hoạn nạn, đó gọi là chân chính nhất một tình bằng hữu.
Thâm tâm Trần Lâm cảm giác vô cùng xúc động, hàng ngàn vạn bảo vật khó xứng đáng để đổi lấy một loại tình bằng hữu này, tình bằng hữu này...là vô giá.
"Nhưng mà từ lúc nào Trần Lâm ta đã thành của ngươi rồi nhỉ? Quen ngươi lâu như vậy mà ta thật không biết ngươi biến thái như vậy ah, bí mật này cần phải công bố cho bàn dân Thiên Hồn học viện biết mới được, thiết nghĩ Yến Linh mà biết ngươi thích ta chắc sẽ đặc sắc lắm ah."
Trần Lâm khuôn mặt cười cười đầy thâm ý, miệng khẽ tặc lưỡi tấm tắc nói, vừa nói bản mặt vừa xuýt xoa trêu chọc Nhiếp Lăng.
Nhiếp Lăng đang thời điểm sung mãn, trong lòng mừng như mở hội vì đột phá tam tinh võ sư trung kỳ thì chợt đơ người lại.
Toàn thân khẽ run một cái, nghĩ tới lời Trần Lâm vừa nói, Nhiếp Lăng nội tâm khóc không ra nước mắt, thầm chửi Trần Lâm một tiếng, nghĩ mình lặn lội tới đây ra tay cứu hắn, không cảm ơn thì đã đành, ấy vậy còn bịa chuyện trêu chọc hắn nữa, chưa kể còn nhắc tới Yến Linh nữa ah.
Tên Trần Lâm này thật đáng giận!!!
Hít sâu một hơi, Nhiếp Lăng khuôn mặt xám xịt như mây chiều, quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Lâm phẫn uất mắng:
"Trần Lâm ngươi thật là khốn nạn, Lăng gia ta cất công đến đây tìm ngươi, vậy mà ngươi...ngươi còn trêu đùa ta như vậy. Con mẹ ngươi có còn chút lương tâm nào sót lại không hả?"
"Ha ha, được rồi không đùa nữa, Hạ Quân bọn hắn đâu? Đừng nói với ta chỉ có mình ngươi đến đấy chứ?"
Trần Lâm xùy cười lắc đầu, sau đó bình thản hỏi tiếp.
"Tất nhiên là không rồi, ngươi quên chúng ta rồi sao?"
Bỗng từ sau tiếng nói của Hạ Quân vang lên làm cảnh tỉnh Trần Lâm, sau đó ba người Hạ Quân, Mộc Chi cùng Yến Linh bước ra, Hạ Quân khoanh tay cười mỉm hời hợt nói.
"Trần Lâm, ngươi còn sống thật tốt."
Mộc Chi ánh mắt nhẹ tựa làn sóng, khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa đào mùa xuân mừng rỡ cười thật tươi mà nói.
"Các ngươi...các ngươi..."
Trần Lâm trong lòng một cỗ nhiệt lưu ấm áp cuồn cuộn dâng trào, vô vàn tư vị cùng xúc cảm trộn lẫn khó phân biệt, ngón trỏ chỉ chỉ không nói nên lời.
Không phải Trần Lâm không muốn nói mà là không thể nói, lỗ mũi sụt sùi xúc động, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Trần Lâm khuôn mặt trở nên nghiêm túc lãnh đạm nói:
"Các ngươi...thật không hối hận?"
Năm người mười mắt nhìn nhau, thời gian không gian như ngưng đọng lại, thời khắc này, năm người bọn họ như cùng hít một bầu không khí, nhịp tim cùng đập một nhịp, cả năm như thấu hiểu lẫn nhau mà không cần nói ra một lời nào, cả năm như nhập lại làm một tồn tại giữa khoảng không trời đất này, như nơi này chỉ có bọn họ mà thôi.
Rồi Nhiếp Lăng nhìn qua Hạ Quân, Hạ Quân nhìn qua Mộc Chi, Mộc Chi cuối cùng nhìn về Yến Linh, khẽ gật đầu một cái, cả năm khuôn mặt nghiêm túc tuyệt đối hùng hồn ánh mắt nhìn Trần Lâm mà nói:
"Quyết không hối hận!!"
"Các ngươi thật không cần làm như vậy.
Bất quá...yêu sư cửu tinh cũng không hẳn là mạnh đến mức để chúng ta bỏ mạng nhỉ?"
Trần Lâm khẽ thở dài một hơi lắc lắc đầu, sau đó nhẹ nâng mặt đối diện với bốn người mà cười đầy ý tứ hỏi.
Hiểu được ý tứ của Trần Lâm, bốn người Nhiếp Lăng, Hạ Quân cùng Mộc Chi và Yến Linh không hẹn mà cười, sau đó cùng nhau quay qua nhìn Hắc Bạch Liệt Tinh đang giận dữ ánh mắt thở phì phò bên kia.
"Diệt Thiên Thần Lôi!!"
"Kim Mao Thần Viên!!"
"Tịch Hàn Thần Kiếm!!"
"Nguyệt Dạ U Linh!!"
"Băng Hỏa Thanh Liên!!"
Tức thì cùng một lúc năm người Trần Lâm đều dung hợp võ hồn, khí thế bỗng chốc bàng bạc phiêu lãng xung quanh cuốn theo gió bụi tạo thành một vòng xoáy, uy thế ác liệt ngang tàng hơn bao giờ hết.
Trần Lâm lúc này như sa mạc nắng hạn gặp mưa rào, lập tức lấy lại trạng thái mạnh nhất của mình, chiến ý cuồng lãng xuất tán xung quanh như muốn chấn nhiếp càn khôn, Chiến Thần quyết mở ra, chiến khí ồ ạt như được lập trình cấp tốc luân chuyển, mơ hồ thân ảnh Trần Lâm nhàn nhạt xung động bởi chiến khí, toàn thân Trần Lâm lúc này biểu hiện một cỗ ngạo khí bễ nghễ tồn tại, đây mới xứng đáng là một Trần Lâm, một đội trưởng.
"RỐNG--!!"
Hắc Bạch Liệt Tinh cảm nhận được luồng uy áp từ năm người Trần Lâm phảng phất ập vài mặt, máu điên cuồng nổi lên, Hắc Bạch Liệt Tinh phẫn nộ rống lớn một tiếng như muốn bạo nổ không gian, trong lòng đã hết kiên nhẫn, Hắc Bạch Liệt Tinh chạy từng bước lớn nhắm năm người Trần Lâm mà băng qua.
"Ha ha, con khỉ đột này quả chưa biết sợ, vậy để Lăng gia ta dạy cho nó một bài học."
Nhiếp Lăng cô sắt trong tay vũ động, khuôn mặt không chút gì sợ hãi cười ha ha sảng khoái, sau đó một người một côn như viên đạn pháo bắn đi với tốc độ kinh người đối đầu Hắc Bạch Liệt Tinh.
Cuộc chiến này là vì một tình bằng hữu bất hủ, một trận chiến bất hối, một trận chiến...khắc cốt ghi tâm.
Mn đọc truyện vui vẻ.
Truyencv.com