Chương 31: Năm Nhất Chiến Năm Hai.

Cả đám học sinh lúc này nhao nhao biểu hiện, người nào người nấy đều bị Nhiếp Lăng tư thái chấn kinh rồi, một côn tuyệt đẹp kia đã khắc sâu tâm khảm bọn hắn rồi.

Lôi ca lúc này tối sầm sắc mặt nghiến chặt răng lườm Nhiếp Lăng, đây là lần đầu tiên hắn đi thu Tụ khí đan, nhưng là đã có học sinh năm nhất dám chống đối đánh lại đàn em của hắn rồi.

Lôi ca cũng chỉ là một thành viên của Thiên Mệnh hội mà thôi, Thiên Mệnh hội chính là một tổ chức gồm một số học sinh năm hai thành lập, hội này nhân số khá đông, nổi tiếng hà hiếp các học sinh mới và tổ chức trấn lột tài nguyên tu luyện của họ, Lôi ca cũng là một thành viên cộm cán của hội này, gia nhập một năm trời hôm nay mới là lần đầu tiên chính thức đi thu Tụ khí đan, thế mà Nhiếp Lăng ngang nhiên không tuân mệnh mà còn đánh trả đả thương hai tên đàn em, hắn làm sao nuốt được quả tức này đây chứ.

"Lôi ca, tên...tên khốn này dám đánh lén đệ."

Nhị Lang tới gần lộ ra con mắt tím rịm đã có chút chuyển thâm đen tâu báo, vẻ mặt phẫn nộ vô cùng, quả thực cú đó nếu phòng bị thì Nhiếp Lăng không cách nào đánh trúng được Nhị Lang, nhưng là do Nhị Lang một chút phòng bị cũng không có, cứ tưởng có Lôi ca ở đây thì mười cái lá gan Nhiếp Lăng cũng không dám manh động, nhưng là hắn sai lầm rồi, Nhiếp Lăng đúng chất trẻ trâu manh động đấy.

"Lôi..Lôi ca, tên chó má kia dùng vũ khí, đệ là không kịp trở tay a."

Tam Lang vẻ mặt tức điên có chút chật vật đi tới nói với Lôi ca.

Có kẻ phản kháng chống đối, chuyện này phải để cho Lôi ca quyết định mới được.

"Hai ngươi cút ra đằng sau, chuyện này để ta giải quyết, ta không tin bọn chúng nghe danh ta mà còn dám phản kháng."

Lôi ca trừng mắt quát một tiếng, sau đó thâm trầm bản mặt khoan thai tới gần Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân.

Tam, Nhị Lang cũng cười lạnh trong bụng, ai không biết Lôi ca nổi tiếng hành hung độc ác chứ, kẻ nào bị Lôi ca hành qua không gãy tay cũng gãy chân, đơn giản là không thể lành lặn được, bây giờ Lôi ca nổi giận rồi thì Nhiếp Lăng ắt phải nếm trái đắng.

"Ngươi gan lớn lắm, ngươi có biết Lôi Tự của Cuồng Sư hội? Nếu ngươi biết rồi thì giao ra ba mươi viên Tụ khí đan rồi giập đầu xin lỗi hai thằng tiểu đệ của ta...thì coi như xong."

Lôi Tự lạnh lẽo khuôn mặt nhìn Nhiếp Lăng nói, sau đó ngưng lại một chút rồi khí thế bỗng nhiên bộc phát, hai mắt lóe lên một tia âm lãnh, giọng nói âm ngoan nói tiếp:

"Bằng không thì ta đành phải tự mình xuất thủ, lúc đó thì đừng trách sao ta không nể tình đồng môn."

Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân con ngươi co rụt, vẻ mặt lập tức ngưng trọng, bất giác bị khí thế Lôi Tự áp lui về sau một bước, hai người tư thế cảnh giác chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nếu Lôi Tự ra tay thì hai người bọn hắn sẽ chơi tới bến, không cần trông cậy vào Trần Lâm nữa.

"Này ông anh, năm hai cũng ra dáng đàn anh một chút chứ, có muốn thì đi lấy của người cùng năm hai kìa, sao lại ỷ lớn hiếp nhỏ như thế, không biết nhục à?"

Lúc này một đạo âm thanh chế nhạo bỗng vang lên, không ai ngờ tới một kẻ im lặng nãy giờ bỗng dưng lên tiếng, mọi ánh mắt lập tức tập trung lên người Trần Lâm.

"Tên này bị ngu người rồi chăng? Dám nói như thế với Lôi Tự?"

Trong đầu mọi người đều xuất hiện một dấu hỏi lớn, không biết Trần Lâm bị điên rồi hay sao mà dám nói như thế, im lặng thoát nạn có phải hơn không, đám học sinh ai nấy cũng thầm mắng Trần Lâm ngu ngốc.

Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân thấy Trần Lâm xuất đầu ngay lập tức trong lòng nhẹ nhõm, thằng chó này vậy mà bây giờ mới ra mặt, cả hai không hẹn mà cùng chửi Trần Lâm một tiếng.

"Ngươi vừa nói cái gì? Nói lại ta nghe."

Lôi Tự giật mình trong lòng, không biết kẻ nào cả gan dám sỉ vả mình như thế, quay lại nhìn thấy Trần Lâm đang ung dung bình thản đứng đó dùng ánh mắt giễu cợt nhìn mình, Lôi Tự lập tức máu dồn lên não trầm thấp giọng nói hỏi.

"Ta nói ngươi là một tên ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi nhục như con cá nục vậy. Hay ngươi bị điếc? Vậy để ta nói lại nha, thằng răng hô mày nhục quá rồi."

Trần Lâm hời hợt thản nhiên trả lời, sau đó vẻ mặt ngơ ngác hỏi lại trêu chọc Lôi Tự, tiếp sau là nghiêm nghị khuôn mặt chỉ thẳng mặt Lôi Tự hô lớn.

Thằng này trâu chó!!!

Trần Lâm lời nói hùng hồn triệt để làm toàn trường rúng động kinh tâm khiếp sợ, không nghĩ Trần Lâm độ trâu lại lớn đến như vậy, trực tiếp nhục mạ Lôi Tự tại trận.

Ai không biết Lôi Tự là răng hô, nhưng là có nhất thiết phải nói ra như vậy không chứ?

"A ha ha!!."

Bên kia Nhiếp Lăng chịu không nổi liền bật cười, sau đó Hạ Quân nhanh chóng lấy tay bịt miệng hắn lại.

"Ngươi...ngươi...ngươi được lắm, chưa có ai dám nói ta như vậy đâu, ngươi...ta phải bẻ gãy hết hàm răng của ngươi ra, đồ khốn."

Lôi Tự cắn chặt hàm răng, hai mắt sôi máu, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ, Trần Lâm đã động chạm đến lòng tự ái của hắn rồi, cái hàm răng hô của mình chính là nghịch lân của hắn, vậy mà trước bao nhiêu người ở đây Trần Lâm dám lớn tiếng lôi ra chửi rủa.

Mối nhục này hắn phải rửa, chỉ có Trần Lâm đổ máu mới rửa được mối nhục này.

Thét lớn một tiếng chói tai, Lôi Tự vẻ mặt hung tợn như ác thần, mộ cổ hung lệ chi khí bạo phát, Lôi Tự đầu óc ngập tràn giận dữ như một con hoang thú phóng tới Trần Lâm mà đánh.

"Các ngươi xử hai tên còn lại đi, thằng này để cho ta."

Trần Lâm khuôn mặt biến đổi, ánh mắt lưu quang xoay chuyển, khuôn mặt ngưng trọng nói với Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân.

Sau đó Chiến thần quyết khai mở, chiến khí cấp tốc điên cuồng lưu chuyển, Trần Lâm khí thế bạo phát chiến thần, trong người khí huyết nóng bỏng sôi trào, chiến ý ngay lập tức lan tỏa một vùng thiên địa.

"Đại Lực Phục Ma quyền"

Khẽ quát một tiếng, Trần Lâm súc thế như một mũi tên bắn hết cỡ phóng tới, bàn tay hóa quyền ầm ầm chiến khí bạo tạc không khí, khí thế như lực áp vạn ma giết tới.

"Hưu..!" "Hưu..!'"

Tiếng gió hưu hưu làm người ta bất giác nổi cả da gà.

Cùng lúc đó, Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân cũng không đứng yên, hai người lập tức một xuất côn một xuất kiếm hùng mãnh công kích về Nhị, Tam Lang.

Bỗng chốc nơi đây thành một bãi chiến trường hỗn loạn, ba tên năm hai chiến ba tên năm nhất.

Quay lại với Trần Lâm cùng Lôi Tự...

Lúc này quyền kình mãnh liệt cả hai xé gió mà tới, Lôi Tự trong bụng cười lạnh khinh thường, hắn một quyền này là bảy phần lực lượng, nếu Trần Lâm cứng đối cứng thì phải gãy tay không thể nghi ngờ, viễn cảnh Trần Lâm bị đánh bay làm Lôi Tự hưng phấn không thôi.

"Phành!!!"

Quyền quyền cương mãnh va chạm, một tiếng nổ kinh thiên âm vang, nơi tiếp xúc quyền kình bị chấn động dữ dội, khí lưu loạn chuyển làm bụi đất bay mịt mù.

"Bạch" " Bạch"

Trần Lâm hơi ngửa người lui về sau hai bước, sau đó ổn định lại thân hình chăm chú nhìn lấy thân ảnh phía sau lớp bụi mù.

"Con mẹ nó, tên này dĩ nhiên cường tới mức này, ta đây luyện thể còn chưa tới mức đấu tay đôi với ngũ trọng võ sư a."

Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân lúc này thu thế tấn công, Nhị, Tam Lang cũng thế, hai bên yên lặng chờ xem kết quả pha giao chiến vừa rồi.

Kết quả là Trần Lâm chỉ bị chấn lui hai bước, bộ dáng không có gì là bị thương thế cả, Nhiếp Lăng cũng khiếp sợ há mồm kinh hô, hắn là luyện thể võ giả rất tự tin vào thân thể, nhưng là chứng kiến Trần Lâm dùng thân thể ngạnh kháng trực tiếp với ngũ tinh võ sư mà chỉ có lui lại hai bước, vậy nếu hắn đánh với Trần Lâm không phải liền bị Trần Lâm quất cho tơi tả sao, nghĩ đến đây da đầu Nhiếp Lăng không khỏi một hồi tê dại.

Hạ Quân ánh mắt chỉ lóe lên một tia dị sắc, sau đó vẫn trầm tĩnh sắc mặt quan sát.

Bụi bay mịt mù sau một cơn gió liền tan biến, để lộ ra thân ảnh Lôi Tự đã cách xa nơi giao chiến năm bước. Năm bước!!!

"Đây là Lôi Tự thua? "

Mọi người ai nấy một trận kinh sợ chi sắc, rõ ràng là Trần Lâm lui lại hai bước, Lôi Tự thì tận năm bước, còn chối cãi được sao?

Bởi vì Lôi Tự khinh địch nên chỉ dùng bảy phần lực, Trần Lâm thì khác, hắn ra tay là dùng toàn lực, chưa kể là dùng Đại Lực Phục Ma quyền để đối kháng, Lôi Tự thua cũng là điều hiển nhiên thôi.

"Ha ha, Lôi ca của bọn ngươi đó sao? Tiếp, đánh với Lăng đại gia ba trăm hiệp nữa."

Phá tan không khí ngưng đọng này, Nhiếp Lăng cười hả hê khoái chí, sau đó giơ côn tiếp tục phóng tới Tam Lang mà đánh.

Bốn người tiếp tục lao vào chiến đấu với nhau điên cuồng không ngơi tay.

Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân cứ lo Trần Lâm không chống lại được Lôi Tự, nhưng mà hình như bọn hắn lo xa rồi, quả nhiên Trần Lâm trâu chó đúng như dự đoán, Lôi Tự mà còn bị hắn bức lui thì lo gì, bọn hắn bây giờ chỉ cần đánh bại Nhị, Tam Lang nữa là xong, Lôi Tự đã có Trần Lâm xử lý rồi.

"Ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi à? Nếu tự xưng là năm hai học sinh thì cho ta thấy toàn bộ sức mạnh đi."

Trần Lâm khẽ cau mày, ánh mắt chiến ý mười phần, hắn biết Lôi Tự chưa tung hết sức mình.

Lôi Tự lúc này lửa giận đã không còn, thay vào đó là bình tĩnh đến khác thường, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Trần Lâm.

Lãnh bảy phần lực của hắn mà Trần Lâm lui có hai bước, đây không phải là hạng học sinh tầm thường có thể làm được, mới gia nhập học viện hai ngày mà đã cường hãn như thế, chắc chắn là hạng không dễ trêu, nhưng là mặt mũi của hắn không thể để mất như thế được, nếu không sau này phải lăn lộn làm sao nữa, Trần Lâm phải đổ máu.

"Được thôi, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng là ngươi quá xem thường ta rồi, ngươi đã muốn như thế thì ta đây đành chiều ngươi thõa mãn vậy."

Lôi Tự thẳng thắn công nhận thực lực của Trần Lâm, cười một nụ cười khó hiểu, đây là lần đầu một kẻ nhị tinh võ sư buộc hắn phải sử dụng đến nó, Lôi Tự khuôn mặt trầm xuống, sau đó khẽ quát một tiếng:

"Ra đây đi võ hồn của ta!"

"Kim Lôi Cuồng Sư!!"

Truyencv.com

Cầu vote & like fb.

Mn đọc truyện vui vẻ!!

Năm mới bình an!!!