Chương 30: Chỉnh Lính.

Một đạo tiếng nói như sấm dội nhưng có vẻ như giống ra lệnh hơn là kêu gọi vậy.

"Ma cũ bắt nạt ma mới?"

Trần Lâm trong đầu liền suy đoán ra đáp án, kiếp trước hay kiếp này hay bất cứ đâu, chuyện ma cũ bắt nạt ma mới đều xuất hiện ngang nhiên như vậy, Trần Lâm cũng không còn xa lạ gì nữa rồi, Trần Lâm nghĩ rồi bình tĩnh mở cửa bước ra, để xem bọn kia tính làm gì.

Bên ngoài lúc này đã tập trung khá đông học sinh, dường như đây là toàn bộ học sinh của dãy phòng ở này rồi, nhưng nhìn mặt mày ai nấy đều khép nép e sợ cúi gầm mặt xuống.

Đứng trước là ba tên học sinh năm hai vẻ mặt hung hăng dữ tợn đang khoanh tay đứng nhìn, một tên có vẻ là cầm đầu tướng tá khá to lớn đang đi đi lại lại quan sát đám học sinh năm một của dãy phòng.

"Ể, hai tên này vậy mà cũng ở đây a."

Hấp dẫn ánh mắt của Trần Lâm là hai thân ảnh một trắng một ngăm đen, một người đeo kiếm một thì đeo côn, cả hai đều mặc đồng phục của học viện, đây không phải là Hạ Quân cùng Nhiếp Lăng hôm trước cùng kiểm tra cấp bậc võ hồn đây sao, Trần Lâm có chút ngạc nhiên, vậy mà hai bọn hắn cũng ở cùng dãy phòng, trong lòng Trần Lâm cười thầm, chắc sắp có kịch hay xem rồi đây.

Trần Lâm trên người cũng là bộ đồ của học viện phân phát, mặc rất hợp, Trần Lâm cũng thấy khá đẹp, bộ đồ màu xanh lục xen với màu xanh nước biển, thêu vá rất kĩ lưỡng gọn gàng, trên ngực còn thêu hai chữ đầy khí phách "Thiên Hồn", kết hợp với mái tóc tím phiêu dật làm Trần Lâm thoáng cái trở nên lãng tử câu hồn.

"Được rồi, nói cho các ngươi biết, bọn ta là học sinh năm hai của học viện, hôm nay kêu các ngươi ra đây là muốn nói cho các ngươi một chuyện, đó là lính mới phải được "chỉnh", nếu ai không muốn được "chỉnh" thì giống như thế này nè."

Tên to lớn cầm đầu thâm trầm sắc mặt đầy ý tứ nói, sau đó tới trước một tên học sinh năm một chỉ tay vào.

"Em...em..."

Tên học sinh năm một cả người run rẩy, mồ hôi rịn ra ướt áo, tay chân cuống quýt sợ hãi không dám nhìn tên cầm đầu, chỉ lắp bắp sợ sệt không thốt nên lời.

Tên cầm đầu không quan tâm cậu thiếu niên năm một sợ hãi, nở một nụ cười tàn nhẫn, sau đó ánh mắt lóe lên một tia độc ác.

"Bành..!"

Tên cầm đầu một cước đá vào ngực cậu thiếu niên, tất nhiên là cậu thiếu niên kia như diều đứt dây bay ra xa rồi ngã dúi xuống đất, khuôn mặt lập tức tái nhợt, đau đớn nằm dưới đất, ôm ngực khó thở, bởi vì tu vi tên cầm đầu này là võ sư ngũ tinh, còn cậu thiếu niên kia mới chỉ võ sĩ bát tinh mà thôi, chỉ dùng một phần lực cũng đủ đè bẹp cậu thiếu niên rồi.

Đám học sinh năm một thấy cậu thiếu niên kia bị đá bay cũng không dám nói gì, chỉ là cúi đầu sợ hãi thầm cầu nguyện mong sao đừng tới lượt mình, cuộc sống là thế, tuy là đồng học với nhau nhưng là đến lúc nguy nan thì thân ai nấy lo thôi.

Trần Lâm vẫn bình tĩnh quan sát mọi chuyện, chưa đến lúc để ra tay, với lại tên kia là ngũ tinh võ sư, Trần Lâm nếu muốn thắng cũng rất khó.

Nhìn qua hai tên Hạ Quân cùng Nhiếp Lăng, Trần Lâm để ý thấy cả hai đều nóng mặt rồi, Nhiếp Lăng thì hít thở phì phò, dường như rất phẫn nộ thì phải, nhưng là Hạ Quân một mực ngăn cản không cho phát tác, phải nói Hạ Quân tâm tính rất trầm ổn bình tĩnh, là hạng người rất thích hợp làm cường giả, tất cả đều được Trần Lâm thu vào trong mắt.

"Các ngươi thấy rồi đấy, nó là ví dụ ta thị phạm cho các ngươi, bọn ta đến đây thứ nhất để chỉnh lính, thứ hai là thu Tụ khí đan, mỗi người các ngươi giao nộp mười lăm viên Tụ khí đan để đổi lấy yên ổn, bằng không...kết cục sẽ thảm hơn tên kia rất nhiều."

Tên cầm đầu khoanh tay đi vòng trước mặt đám người Trần Lâm, cuối cùng cũng lộ ra mặt chuột, mục đích của bọn hắn cũng chỉ là trấn lột Tụ khí đan của đám học sinh năm nhất mà thôi, nếu không đưa cho bọn chúng thì sẽ bị đánh cho bầm dập, tên cầm đầu vẻ mặt hung trầm gằn từng chữ, trắng trợn đe dọa.

Đám học sinh nghe vậy bất giác nhìn sang cậu thiếu niên đang ôm ngực đứng kia, nghĩ đến cảnh mình còn thảm thương hơn thế nữa, đám học sinh hít sâu một ngụm khí lạnh, không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, sau lưng mồ hôi lạnh đã vung ra đầy áo.

Tên cầm đầu thấy biểu hiện của đám học sinh năm một, trong lòng không hỏi một hồi đắc ý cười thầm, quả đúng như dự đoán, liền hù dọa một chút bọn chúng liền vãi ra quần, như thế thì không phải Tụ khí đan liền đến tay sao, càng nghĩ trong lòng càng hưng phấn lên.

"Nhị Lang, Tam Lang."

Tên cầm đầu hất hàm ra hiệu hai tên đàn em đi thu Tụ khí đan.

"Vâng, Lôi ca"

Hai tên Nhị Lang và Tam Lang cười một nụ xảo quyệt, sau đó chia nhau đi tới trước mặt đám học sinh hung hãn bộ mặt đòi Tụ khí đan.

Đám học sinh lưỡng lự do dự, đây là nửa tháng tài nguyên tu luyện của bon hắn a, mở miệng liền nuốt mười lăm viên Tụ khí đan, đám học sinh ai nấy đều rất tức giận nhưng mà giữa Tụ khí đan với bị đánh bầm dập mỗi ngày thì đưa Tụ khí đan còn hơn, tuy có lòng nhưng không có lực, bọn hắn từng người xót cả ruột buộc đưa ra mười lăm viên Tụ khí đan, có người không đành lòng mà khóc òa lên, nhưng mà hai tên Nhị Lang, Tam Lang thấy vậy không có tha mà càng cười to hơn.

Lượn hết một vòng khoảng ba mươi học sinh, hai tên Nhị, Tam Lang mặt mày hớn hở vui vẻ như đang phiêu, chưa bao giờ Tụ khí đan vào tay sướng như thế này, bọn chúng không dám thu hết cũng là do học viện cấm cản, nếu không thành ra cướp đoạt trong học viện rồi, học viện làm ngơ những vụ như thế này là để tôi luyện ý chí cùng tạo cho học sinh một cái môi trường khắc nghiệt để phấn đấu hơn, cho nên mới có chuyện tên Lôi ca và hai kẻ Tam, Nhị Lang đi trấn lột như thế này.

Thu hết đám học sinh bên kia, lúc này hai tên Tam, Nhị Lang đang cất bước đến chỗ Trần Lâm cùng Hạ Quân và Nhiếp Lăng.

"Nhanh nhanh giao ra mười lăm viên Tụ khí đan, không nghe Lôi ca nói sao?" Tên Nhị Lang vẻ mặt hống hách quát, ỷ thế Lôi ca ở đây nên hắn làm trời làm đất cho thỏa thích.

Hạ Quân cùng Nhiếp Lăng vẫn bình tĩnh chưa muốn giao ra, sau đó dường như đã thương lượng trước, cả hai quay qua nhìn Trần Lâm đầy ẩn ý.

Trần Lâm trong bụng thầm mắng hai tên này một tiếng, rõ ràng là bọn chúng kêu Trần Lâm đối phó với tên Lôi ca đây mà, hai tên Hạ Quân và Nhiếp Lăng tu vi chỉ có võ sư nhất tinh, mà Lôi ca thì tận võ sư ngũ tinh, bọn hắn không dám chắc mình đánh lại, tuy là Tôn cấp võ hồn trong người nhưng chênh lệch như vậy cũng không thể bù đắp được, bởi vậy hai người bọn hắn mới quay qua chọn hai tên Nhị, Tam Lang, hai bọn chúng chỉ có tam tinh võ sư thực lực, Hạ Quân và Nhiếp Lăng mới có hi vọng chiến thắng được.

"Con mẹ mày thu này, Nhiếp Lăng ta cũng dám trấn lột? Lăng đại gia ta đánh cho ngươi khóc kêu cha gọi má thì thôi."

Bất ngờ Nhiếp Lăng không hề nói trước, liền một quyền như trời giáng đấm thẳng vào con mắt trái tên Nhị Lang, bao nhiêu tức giận cùng phẫn nộ phát tiết vào quả đấm như búa bổ đó.

"Ai u..!"

Nhị Lang bất ngờ không kịp phản ứng, liền hứng trọn quả đấm như búa tạ vào mắt, hét thảm một tiếng đau đớn, Nhị Lang ôm mắt trái té ngửa ra sau.

Toàn trường kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn lấy Nhiếp Lăng, trong lòng thầm cảm thán Nhiếp Lăng quá mức trâu chó rồi, đến học sinh năm hai cũng dám một quyền đấm đen mắt người ta, quá mức gan lớn rồi, ai cũng thầm than Nhiếp lăng chắc chuẩn bị đánh thảm lắm cho mà coi.

"Tên khốn này, dám đánh Nhị Lang ca, muốn chết."

Tam Lang chạy lại đỡ Nhị Lang dậy xem sao, mở bàn tay Nhị Lang ra thì thấy con mắt trái đã bầm như trái mồng tơi, trong lòng lửa giận bùng cháy quát lớn, Nhị Lang chính là anh trai của hắn, Nhiếp Lăng làm vậy là động đến vết thương của hắn rồi.

Tam Lang một quyền ác liệt bắn tới Nhiếp Lăng, hắn muốn trả thù cho Nhị Lang, quyền kình được cường hóa bởi chiến khí phá phong mà tới.

"Đồ chó, các ngươi tưởng là Nhiếp Lăng đại gia ta là dễ ăn hiếp? Đến đây, Lăng đại gia đập cho ngươi tỉnh ra, nhận của Lăng gia một côn."

Nhiếp Lăng khuôn mặt phẫn nộ quát lớn, khí thế bỗng chốc bạo phát ngất trời, sau đó rút côn sắt sau lưng ra đánh về quyền kình của Tam Lang.

"Bùm..!"

Côn quyền chạm nhau, một tiếng nổ nhỏ như bong bóng nổ vang lên, tay xuất quyền của Tam Lang bị đánh bật ra, sau đó Nhiếp Lăng tốc độ như chớp liền biến ảo một côn chấn thẳng vào ngực Tam Lang.

"Bành!!"

Tam Lang, không kịp trở tay, chỉ thấy ngực mình nhói lên một cái đau đớn, sau đó như viên đạn bay ra xa rồi ngã xuống chỗ Nhị Lang vừa nãy, bụi bay mịt mù.

Nhiếp Lăng thu côn trở lại, sau đó lại đứng gần Hạ Quân, khuôn mặt cương ngạnh không chút sợ hãi, như một chiến thần gặp thần giết thần, gặp phật giết phật nhìn lấy Lôi ca.

Truyencv.com

Mn có ghé qua thì bỏ chút thời gian like fb hoặc vote cho tiểu đệ nếu thấy hay nhé. Mn đọc truyện vui vẻ!

Năm mới bình an!!!