Lúc này năm người cuối cùng kể cả Trần Lâm đều đến gần Minh Hồn trụ chuẩn bị thả ra võ hồn của mình rồi.
"Được rồi, các ngươi nhanh một chút."
Một vị lão sư buồn bực hối thúc, có lẽ họ đã hết kiên nhẫn rồi, xác suất để năm người cuối cùng này để xuất hiện một người có Vương cấp võ hồn trở lên là quá thấp, hầu như là không có một phần trăm nào cơ hội. Biểu hiện của đám lão sư như vậy cũng là một điều hiển nhiên.
Trần Lâm nhìn qua bốn người thiếu niên thiếu nữ kia hình như không có vẻ gì quan tâm lắm, cứ như chắc chắn mình sẽ qua rồi, còn lại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
"Hạ Quân! Để ta lên trước, ngươi ở đấy mà chứng kiến võ hồn của ta đi, nhớ đừng có mà sợ hãi đấy nhé, hăc hắc."
Tại Minh Hồn trụ đầu tiên, thiếu niên tên Nhiếp Lăng ngăn lại Hạ Quân, rồi cười một tiếng thật đểu cán, sau đó tiến đến đặt tay lên Minh Hồn trụ, hai người thiếu nữ kia cũng thú vị đứng xem mà không có lên kiểm tra liền, Trần Lâm cũng có chút hứng thú, không biết tên Nhiếp Lăng này là cái dạng gì võ hồn mà dáng vẻ cuồng ngạo như thế.
Mấy vị lão sư cũng nghe thấy Nhiếp Lăng lời nói, cũng có mấy người chú ý sang đây quan sát.
"Ra đi, võ hồn của ta."
Khẽ quát một tiếng, Nhiếp Lăng đặt tay lên Minh Hồn trụ sau đó sau lưng võ hồn ấn ký bắt đầu sáng lên, ánh sáng màu vàng chiếu rọi toàn bộ mảng lưng Nhiếp Lăng, lúc ánh sáng cường thịnh đến đỉnh phong thì một hư ảnh khổng lồ bắt đầu hiện ra sừng sững đứng sau Nhiếp Lăng.
"Rống!!"
Hư ảnh ngưng hình đến rõ ràng nhất, sau đó là hống một tiếng kinh sợ toàn trường, làm chấn kinh đến cả các vị lão sư.
Trần Lâm cũng nhìn thấy võ hồn của Nhiếp Lăng là một con khỉ đột màu vàng to lớn, trên đầu là một chòm lông mao hoàng kim sắc, da thịt kiên cố như đá hoa cương, nắm tay to lớn đầy hung bạo như muốn đấm nát thiên địa vậy, uy áp tản ra cũng thật kinh khủng, cái này võ hồn cấp bậc không hề thấp.
"Kim...Kim Mao Thần Viên!"
Một vị lão sư trống ngực dồn dập, hai mắt trợn to nhìn vào hư ảnh võ hồn run rẩy nói, trên tay tờ giấy ghi chép gì đó cũng vì kinh hoảng mà đánh rơi.
"Cái gì?"
Tất cả lão sư cũng đều giật mình hốt hoảng đứng lên quay về phía Minh Hồn trụ Nhiếp Lăng.
Tất cả đều một bộ dạng khiếp sợ xen lẫn vui mừng, không dám thở mạnh bất động mà quan sát.
"Ong..!"
"Ong.."! ".........."
Minh Hồn trụ sau đó bắt đầu xuất hiện các vạch phân chia cấp bậc võ hồn, liên tiếp ong ong tiếng kêu vang lên, trên Minh Hồn trụ mới đây liền xuất hiện mười hai vạch sáng, nhưng mà dường như Minh Hồn trụ chưa có vẻ gì là muốn dừng lại.
"Ong...!!!"
Một tiếng ong vang to, sau đó phía trên các vạch sáng đó là một màu Lục sắc vạch sáng nổi bật chói lóa giữa đám đông.
Trần Lâm cũng biết đó là dấu hiệu của Vương cấp võ hồn, nhưng nhìn khí thế cùng uy áp mạnh mẽ kia thì Trần Lâm đoán nó sẽ không dừng lại ở Vương cấp.
"Vương...vương cấp, mau...mau thông báo viện trưởng cùng các phó viện trưởng."
Một vị lão sư kích động thần sắc lắp bắp thét lên, đây là việc hệ trọng ảnh hưởng đến sự phát triển của cả Thiên Hồn học viện, nhất định phải thông tri cho cao tầng học viện tính toán.
"Vâng...vâng ạ."
Một người lão sư trẻ bên cạnh lúng túng chưa hết bàng hoàng vội đáp, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi.
"Ha ha, cuối cùng cũng có người mang Vương cấp võ hồn xuất hiện."
Đám lão sư sau khi bị chấn kinh thì bật cười vui mừng, ánh mắt hưng phấn nhìn chăm chú Kim Mao Thần Viên sau lưng Nhiếp Lăng.
Hạ Quân cùng hai cô gái cũng bĩnh tĩnh mặt không biểu tình quan sát, riêng Hạ Quân mặt có chút ý vui, chiến ý vô hình khuếch tán khắp xung quanh.
Nhưng mà lúc mọi người vui vẻ cười nói thì một dị trạng tiếp tục phát sinh làm đám lão sư há mồm há miệng té ngửa.
"Ong!!!!!!!!!"
Một tiếng ong mãnh liệt vang lên, thiên địa như chấn động, cuồng phong rít gào xào xào, một màu vàng như thái dương vạch sáng xuất hiện, chễm chệ đặt phía trên lục sắc vạch sáng quang mang cuồng phóng.
"Cái này...tôn...tôn...tôn cấp, nhanh..nhanh kêu viện trưởng, nhanh!!".
Đám lão sư nín thở hít một ngụm khí lạnh sợ hãi cùng mừng rỡ đứng bất động, chỉ có một vị lão sư lấy được một chút trấn định quát lớn tiếp tục bảo một người đi thông tri tiếp, còn mình ở lại mở to mắt lòng ngập kích động hai tay nắm chặt vào nhau.
Ba người bên kia lúc này cũng không giữ được vẻ bình thản nữa rồi, hai thiếu nữ kia cau mày quan sát loáng thoáng có vẻ e ngại, Hạ Quân thì nhăn mặt nhìn chăm chú, ánh mắt chiến ý càng rạo rực, sau đó trở nên trầm ngâm cứ như tính toán cái gì đó.
"Viện trưởng!!."
"Phó viện trưởng!!"
Bỗng dưng đám lão sư hoảng nhiên kinh hô, phá vỡ bầu không khí căng như dây đàn lúc này.
Trần Lâm cùng ba người kia cũng thị hiếu quay qua chứng kiến dung mạo của viện trưởng cùng mấy phó viện trưởng.
Viện trưởng là một lão già khoảng sáu mươi, râu tóc trắng đen xen kẽ, nhưng là mặt mũi hồng nhuận không một nếp nhăn, ánh mắt trong như mặt hồ tạo một cảm giác nhìn không thấu, khí tức phiêu nhiên đầy uy áp, chiến khí mơ hồ có chấn động không thể thu liễm, chứng tỏ là vừa đột phá cảnh giới xong, chính là Quách Lương viện trưởng.
Phía sau là bốn vị phó viện trưởng của học viện, hai nam và hai nữ, hai vị nam phó viện trưởng một vị lực lưỡng cao lớn, hình như là có luyện thể qua rồi, là Văn Kiệt phó viện trưởng.
Vị nam phó viện trưởng còn lại thì nhỏ người hơn, sau lưng cũng là đeo một thanh kiếm, trên người phát ra một loại vô hình sắc bén khí tức làm cho người ta lạnh run người, là Kiếm Thông phó viện trưởng.
Hai vị nữ phó viện trưởng thì trẻ đẹp hơn, một người vẻ yêu kiều thùy mị, dáng người lồi lõm rực lửa, đặc biệt là hai ngọn núi ngạo nghễ kia phải làm người ta phải đỏ mặt, tên là Hồ Thiên Mị.
Một người thì tóc cột cao, ăn mặc kín đáo nhưng vẫn lộ ra dáng người nóng bỏng khêu gợi, khuôn mặt lạnh lùng băng giá nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp kiêu sa của mình, ngược lại càng tôn lên cái vẻ đẹp lãnh ngạo của mình, là Lãnh Tố Tố một trong bốn phó viện trưởng.
Đây chính là bốn người quyền lực nhất ở Thiên Hồn học viện này, lúc này đều có mặt ở đây rồi.
"Chào viện trưởng!"
Trần Lâm cùng ba người còn lại nhanh chóng cung kính cúi đầu chào Quách Lương viện trưởng, Nhiếp Lăng cũng không quên cúi đầu chào hỏi.
"Được rồi."
Viện trưởng khẽ ừ rồi ra hiệu im lặng, sau đó lại gần nhìn xem Nhiếp Lăng võ hồn. Tỉ mỉ quan sát một chút, sau đó gật đầu không dấu được kích động nói: " Đúng là tôn cấp võ hồn, Kim Mao Thần Viên, một trăm năm này Thiên Hồn học viện mới có một tôn cấp võ hồn, tốt, tốt lắm, ha ha".
Viện trưởng hai tay chắp sau lưng bật cười lớn, ánh mắt chất chứa tán dương cùng cao hứng thần sắc nói.
"Hạ Quân, tới lượt ngươi, đừng nói là ngươi không còn dũng khí bước lên đi à nha!"
Nhiếp Lăng bỗng thu hồi võ hồn lại sau đó vẻ mặt hung hăng kiêu ngạo khiêu khích Hạ Quân.
Hạ Quân nhíu mày suy nghĩ gì đó giây lát, sau đó hít sâu một hơi quay sang đầy khí phách nói:
"Ngươi đừng có đắc ý vội, ta sẽ không thua ngươi đâu, kẻ đả bại ngươi chỉ có thể là ta."
Nói rồi Hạ Quân cũng chậm rãi cất bước đi đến Minh Hồn trụ của Nhiếp Lăng vừa kiểm tra, Nhiếp Lăng cũng tránh sang một bên nhường đường cho Hạ Quân.
Quách Lương viện trưởng cùng bốn phó viện trưởng cũng kinh ngạc trong lòng, không biết Hạ Quân đây là ý gì, không lẽ nói võ hồn của Hạ Quân cũng không kém Nhiếp Lăng? Hai cái tôn cấp võ hồn?
Tuy là không biết Hạ Quân đây là cuồng vọng hay là nói thật sự, nhưng là Quách Lương cùng ba người phó viện trưởng cũng đều tâm thần một hồi nhộn nhạo không yên, bốn người chăm chú nhìn theo bước chân Hạ Quân đến Minh Hồn trụ.
Đặt tay lên Minh Hồn trụ, Hạ Quân thong thả tư thái bắt đầu kêu gọi võ hồn.
"Xuất hiện đi, Tịch Hàn Thần Kiếm!!"
Hạ Quân khẽ quát nhẹ một tiếng, rồi sau đó phía sau lưng liền lóe lên một màu trắng như tuyết ánh sáng, trên lưng Hạ Quân võ hồn ấn ký có hình một thanh kiếm nằm dọc theo sống lưng đang một lúc càng rực rỡ bung tỏa hào quang, sau đó hư ảnh một thanh thần kiếm lộ thiên ngoan ngoãn nằm phía sau Hạ Quân, một luồng khí lạnh đầy cô quạnh từ thanh kiếm nhanh chóng khuếch tán khắp cả, một cảm giác lạnh lẽo tịch mịch đến rợn người ngập tràn không gian này, cây cỏ mơ hồ có một tầng sương hàn bao phủ nữa, thanh kiếm thi thoảng tỏa ra uy áp chấn động không kém Kim Mao Thần Viên võ hồn của Nhiếp Lăng nữa.
Trần Lâm ánh mắt sâu kín tinh tế phân tích, trong lòng thầm suy đoán thanh kiếm võ hồn này cấp bậc không hề thua kém Kim Mao Thần Viên của Nhiếp Lăng, chỉ là chờ xem Minh Hồn trụ cho ra kết quả nữa mà thôi.
Quách Lương viện trưởng cùng ba vị phó viện trưởng cũng bất động thanh sắc, hai mắt nheo chặt đăm chiêu nhìn lấy thanh kiếm võ hồn sau lưng Hạ Quân, ánh mắt đầy thâm sâu ý tứ quan sát võ hồn Hạ Quân, dường như ai cũng nhận thấy khí tức băng lãnh đầy cô tịch kia một chút cũng không thua Kim Mao Thần Viên Nhiếp Lăng, trong lòng thầm kích động hi vọng Hạ Quân là một tôn cấp võ hồn thì không còn gì bằng.
"Ong!!"
"Ong!!" ".........."
Minh Hồn trụ lúc này xuất hiện dị động, trên thân trụ ngay tức khắc những vạch sáng liên tiếp xuất hiện, mới đó đã mười hai vạch sáng in rõ trên Minh Hồn trụ.
"Mười hai cấp"
Mọi người trong lòng kinh hô, đã mười hai vạch rồi, chỉ cần lên nữa là Vương cấp rồi, ai nấy cũng đều tâm thần không yên, trong lòng sốt sắng không thôi. Bỗng nhiên sau lưng Hạ Quân thần kiếm hàn quang lóe lên một cái, khí tức bỗng tăng vọt, lập tức Minh Hồn trụ tiếp tục sinh biến động.
"Ong!!!!"
Một lục sắc vạch sáng ngay sau đó liền xuất hiện, đại biểu cho Vương cấp võ hồn.
"Vương cấp rồi!!"
Lúc này mọi người nhẹ thở ra một ngụm khí lạnh, Tôn cấp thì chưa biết nhưng dù sao đã là Vương cấp rồi, dù khôn phải Tôn cấp nhưng cũng đã là siêu cấp thiên tài rồi, nội tâm ai nấy cũng kích thích hăng hái không thôi, một lần xuất hiện một Tôn cấp một Vương cấp võ hồn sẽ là ý nghĩa gì đối với học viện, đây là lịch sử Thiên Hồn học viện chưa từng có a.
Quách Lương cùng bốn vị phó viện trưởng kìm nén kích động xuống đáy lòng, trên mặt ý cười rõ ràng nhưng là họ vẫn chờ xem rốt cuộc Hạ Quân có làm nên kì tích hay không.
"Mộc Chi tỷ, tỷ nói tên này liệu có phải Tôn cấp võ hồn không?" Lúc này bên cạnh Trần Lâm cô gái tên Yến Linh bỗng hỏi Mộc Chi.
Mộc Chi hai mắt không rời võ hồn sau lưng Hạ Quân, trầm tư chốc lát sau đó ánh mắt ngưng trọng khẽ gật đầu nói, trong giọng nói có vẻ khiếp sợ ý vị: "Tám phần là phải, không nghĩ Thiên Hồn học viện năm nay lại xuất hiện nhiều quái thai như vậy, tỷ muội ta chắc phải một phen khổ sở rồi."
Mộc Chi nói xong thở dài đầy áp lực, trong lòng cười khổ không thôi.
"Vậy sao!" Yến Linh lẩm bẩm gì đó xong tiếp tục quan sát Hạ Quân võ hồn.
"Ta không tin ta thua tên Nhiếp Lăng kia, ta mới là mạnh nhất."
Hạ Quân lúc này thầm thì một mình, sau đó vẻ mặt không cam lòng cắn răng gầm một tiếng, cùng lúc đó sau lưng hư ảnh thần kiếm chợt lóe lên một lần nữa, khí tức tịch hàn một lần nữa như sông như lũ cường liệt tỏa ra, cây cỏ xung quanh Hạ Quân lúc này triệt để đóng băng, nhiệt độ nơi này tức thì hạ xuống lạnh lẽo, mặc dù bây giờ là giữa trưa nóng bức a.
"Ong!!!!!!!!"
Một tiếng ong nữa vang lên, Minh Hồn trụ phía trên lục sắc vạch sáng, một vạch sáng màu vàng rực rỡ chói mắt mọi người xuất hiện, độ sáng còn ưu việt hơn của Nhiếp Lăng lúc trước nữa.
"Tôn...Thật là Tôn cấp"
Đám lão sư như không thể tin vào mắt mình, điều này thật bất khả tư nghị, lịch sử Thiên Hông học viện một trăm năm nay chưa từng xuất hiện một người mang Tôn cấp võ hồn, bây giờ thoáng cái liền lòi ra hai cái quả là làm cho người ta rúng động cảm giác.
"Ha ha ha,..."
Quách Lương viện trưởng cười lớn sảng khoái, vuốt râu nhìn lấy vạch sáng vàng rực trên Minh Hồn trụ, sau đó ánh mắt lấp lánh thần mang mừng rỡ nói: " Quả nhiên là Tôn cấp võ hồn, đây là trời thương Thiên Hồn học viện chúng ta, ha ha."
Đúng là không ngoài dự liệu Trần Lâm, Hạ Quân đích xác là Tôn cấp võ hồn, hơn nữa là cực kì mạnh mẽ kiếm võ hồn, phải biết một vị mang kiếm võ hồn trở thành kiếm giả sẽ khủng bố cỡ nào, tuy là phòng thủ không trâu chó như thú võ hồn hay các loại võ hồn khác nhưng lực sát thương thì khỏi phải nói, hơn nữa tương lai xác suất ngộ ra vô thượng kiếm ý là rất cao, một kiếm giả ngộ được kiếm ý thì thực lực ít nhất sẽ tăng một nửa, nhiêu đó đủ để thấy sự khủng khiếp của kiếm võ hồn rồi đó, đao, thương,...cũng tương tự như vậy đều có một sức mạnh riêng biệt.
Truyencv.com
Cầu vote & like fb.
Năm mới bình an!!!!