Chương 18: Phan Lực.

Ở một quán trà gần đó, trên lầu hai thoáng mát, hai người một nhỏ một lớn đang ngồi nói chuyện với nhau, lớn thì thỉnh thoảng cười ha ha khoái chí trông có vẻ hợp nhau.

"Vị tiểu huynh đệ này, ta là Phan Lực là người ở Trấn Yêu thành này, không biết tiểu huynh đệ tên tuổi là gì?"

Không kiêu căng, không hống hách, Phan Lực thú vị nhìn Trần Lâm nói.

Trần Lâm từ lúc còn ở " Giám định" công hội đã thấy Trạch Bân một tiếng Phan Lực thiếu gia hai tiếng thiếu gia, phải biết đám giám định sư ở công hội rất là kiêu căng ít xem ai ra gì, nhưng mà cũng phải bảy phần cung kính Phan Lực trước mặt đây.

Chứng tỏ Phan Lực địa vị thân phận cũng không phải hạng tầm thường ở Trấn Yêu thành này, bất quá lúc giới thiệu Phan Lực không có nói gì về gia cảnh bối phận của mình, hoàn toàn dùng thân phận ngang hàng mà nói chuyện với Trần Lâm, nét mặt hay ánh mắt cũng chân thật không hề gian xảo.

Nhưng là ánh mắt sắc bén của Trầm Lâm rất nhanh liền nhận ra Phan Lực hổ khẩu chai sần, chiến khí thỉnh thoảng có dấu hiệu chấn động, chứng tỏ tu vi Phan Lực cũng không hề thấp, ít nhất là võ sư cửu tinh, như thế thì gia tộc cũng không hề nhỏ yếu, Trần Lâm trong phút chốc đưa ra một ý nghĩa trong đầu:

" Người này đáng để kết giao."

"Trần Lâm, mười hai tuổi, hân hạnh." Trần Lâm ăn ngay nói thật báo ra tên tuổi, sau đó là uống một ngụm trà.

"Chà, mười hai tuổi, Trần Lâm huynh đệ đúng là tuổi trẻ tài cao a, ha ha..." Phan Lực nghe xong tặc lưỡi trầm trồ, Trần Lâm mười hai tuổi đã là một giám định sư tài giỏi rồi, chưa nói tới cách ứng xử tư thái đều thuộc dạng người lớn chín chắn.

Trần Lâm phảng phất một hương vị mới lạ đầy khó hiểu vậy, điều này làm Phan Lực hứng thú không thôi.

"Ta đây chừng này cũng đã hai hai tuổi rồi, ta rất thích huynh đệ ngươi, không bằng ngươi đồng ý kêu ta một tiếng đại ca, ta kêu một tiếng đệ hai chúng chúng ta kết nghĩa huynh đệ ngươi cảm thấy sao?"

Phan Lực ngẫm nghĩ giây lát rồi hướng Trần Lâm thăm hỏi ý kiến.

" Được, nếu đã vậy thì ta đây xin phép gọi một tiếng Lực ca vậy." Trầm tư suy nghĩ chốc lát, Trần Lâm hai mắt thần quang triển lộ gật đầu chấp thuận.

"Ha ha, Lâm đệ, từ nay chúng ta là huynh đệ một nhà, ta thân làm đại ca cũng không có gì mang theo thôi thì cái này Huyết Long đằng liền tặng ngươi đi, coi như là quà gặp mặt ngươi đi."

Phan Lực nghe Trần Lâm gọi tiếng Lực ca tâm tình chợt vui sướng khó tả, mở miệng cười to sau đó là lấy ra Long huyết đằng đặt vào tay Trần Lâm không chút tiếc nuối.

Trần Lâm cũng không kịp phản ứng trước việc làm của Phan Lực, đây cũng quá mạnh tay đi, Phan Lực nói cái liền cho Trần Lâm Long Huyết đằng, phải biết đây là năm sáu vạn kim tệ a.

"Lực ca...cái này.."

Trần Lâm ngập ngừng không biết nói sao, quả thực cái lễ ra mắt này giá trị khá lớn, Trần Lâm cũng không phải vì cái Long Huyết đằng này mà kết giao huynh đệ với Phan Lực, trong lòng cảm thấy chút áy náy.

" Ngưng, đây là đại ca ngươi quà tặng, mấy vạn kim tệ cũng không là gì với ta cả, đây là tấm lòng của ta, ngươi mà không nhận thì ta buồn đấy, ngươi đồng ý trở thành huynh đệ với ta đã làm ta rất vui rồi, không cần ngại ngùng gì hết."

Phan Lực giơ tay ra vẻ mặt trịnh trọng nói, hắn không cho phép Trần Lâm không nhận, đây chính là chân thật tấm lòng của Phan Lực, hắn cảm thấy một cái Long Huyết đằng không là gì với việc kết giao huynh đệ với Trần Lâm cả, Trần Lâm cho hắn một cảm giác rất khó tả, mà hiện giờ hắn không cách nào giải thích được.

"Vậy..được rồi, ta đành mặt dày nhận món quà này vậy, cảm ơn Lực ca."

Trần Lâm trầm ngâm một chút rồi thở dài một hơi nói, Phan Lực đã nói như vậy rồi thì Trần Lâm còn từ chối được sao? Nếu từ chối thì thành ra không xem Phan Lực là huynh đệ rồi, thôi thì bây giờ nhận cái này về sau lại trả cho Phan Lực cái khác, Trần Lâm cũng không để huynh đệ mình chịu lỗ bao giờ, đã không có thì thôi, còn đã có thì sống hết mình với huynh đệ, không để huynh đệ phải thiệt thòi cái gì.

" Ha ha, vậy mới đúng chứ, ngươi nhận thì ta vui rồi, không người ta lại bảo ta keo kiệt với huynh đệ của mình ." Phan Lực cười dài sảng khoái, sau đó đấm nhẹ vào ngực Trần Lâm nói.

"Thật ngại quá, ta bây giờ cũng không có gì làm quà tặng đại ca ngươi, thôi thì dịp khác tặng sau vậy."

Trần Lâm ngại ngùng trong lòng cười cười gãi đầu nói.

Quả thật kiếp trước Trần Lâm công pháp võ kỹ khá nhiều, một bộ công pháp thôi cũng đủ làm cho cái này Đại Lạc đế quốc dậy sóng rồi, bất cứ ai cũng phải đỏ mắt tranh đoạt, xét về mặt quý hiếm thì không có cái nào bằng được, bất quá lúc này Trần Lâm không cách nào đưa ra tặng Phan Lực được.

Thứ nhất làm Phan Lực kinh sợ có thể sẽ nghi ngờ, tình huynh đệ sẽ không còn trong trắng đúng nghĩa nữa.

Thứ hai là nếu không cẩn thận thì Phan Lực sẽ mang họa vào thân, chưa kể là rước họa cho cả gia tộc của mình, Trần Lâm mặc dù rất muốn nhưng không cách nào đưa ra được, như vậy là chính hắn sẽ tự tay hai huynh đệ mình rồi, thiết nghĩ vẫn là để sau này có thời cơ sẽ dạy cho Phan Lực sau vậy.

"Ngươi cái thằng này, không có thì sao, làm như đại ca ngươi ham đồ của ngươi lắm sao, đời người ngắn ngủi mấy ai tìm được huynh đệ thật lòng, ta muốn chỉ là huynh đệ chúng ta không nề hà chuyện gì, đại ca ngươi tuy là không bảo vệ được ngươi mãi nhưng là cam đoan ngươi trong Trấn Yêu thành này ta còn sống thì không ai bắt nạt được ngươi."

Phan Lực nghe Trần Lâm nói xong tức giận trừng mắt, sau đó là nghiêm nghị ánh mắt nhìn thẳng Trần Lâm, vẻ mặt hào khí can vân vỗ ngực cam đoan. Trần Lâm đi đâu không nói, nhưng một khi ở Trấn Yêu thành này thì Phan Lực đủ sức bảo kê hắn, nếu kẻ nào bắt nạt Trần Lâm hắn bất kể lớn nhỏ nhất định sẽ ra mặt.

"Đây, đây là lệnh bài đại diện thân phận của ta, có nó thì lúc nào ngươi gặp rắc rối thì hãy đến Phan gia ở trung tâm Trấn Yêu thành, lúc đó ta sẽ lập tức xuất hiện.."

Nói rồi Phan Lực trong ngực lấy ra một cái lệnh bài màu vàng, ở trên khắc một chữ Lực khỏe khoắn, chính là lệnh bài thân phận của Phan Lực, có cái này thì lúc nào cần giúp đỡ, Trần Lâm có thể tìm đến phan gia, lúc đó Phan Lực sẽ ra mặt trợ giúp.

"Kể cả ta làm sai?"

Trần Lâm vẻ mặt nghiêm trọng lại, ánh mắt thâm thúy như hàng vạn tinh thần không chớp mắt nhìn lấy Phan Lực, đây là Trần Lâm thử lòng Phan Lực một cái cuối cùng.

Nếu Phan Lực nói có, Trần Lâm hắn tiếp nhận cái này đại ca, sau này dù có chuyện gì hắn cũng sẽ giúp đỡ cái này đại ca.

Nếu trả lời đáp án khác, hắn sẽ từ giã cái vị đại ca này, hắn không muốn một vị đại ca chỉ biết nói suông, thấy huynh đệ gặp nạn là bỏ chạy giữ mình, huynh đệ như thế..Trần Lâm hắn không có cũng được.

Phan Lực bất chợt ngây người, nội tâm rơi vào vô tận cảm xúc, trong đầu chỉ vì một câu hỏi của Trần Lâm mà làm khó đưa ra đáp án, hắn biết Trần Lâm là đang thử lòng hắn, nhưng để nói ra một đáp án thật khó, để giữ được hai chữ huynh đệ cũng là lúc này đây.

Rơi vào trầm mặc một lúc lâu, Phan Lực nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó thả lỏng quay sang nhìn Trần Lâm bật cười nói:

" Nếu không phải thương thiên hại lý chuyện tình, dù ngươi có lật cả trời lên thì đã sao? Đại ca ngươi dù một chút sức mọn cũng sẽ vì ngươi mà cùng sai, vì hai chữ...huynh đệ."

Trần Lâm nghe vậy trong lòng một cỗ nhiệt lưu xuất hiện làm cả người hưng phấn, sau đó Trần Lâm cũng mỉm cười khẽ lắc đầu sau đó gật đầu:

"Phải, huynh đệ."

"Ha ha...."

"Ha ha....."

Sau đó cả hai như điên dại mà cùng nhau cười to, tiếng cười vang vọng xông tận trời xanh.

Nhưng là một thời gian sau đó Trần Lâm nụ cười thu lại, nhìn xung quanh một chút cảnh giác, sau đó là sâu kín ý tứ hỏi Phan Lực:

" Lực ca, huynh là cấp mấy võ hồn?"

Phan Lực nhất thời kinh ngạc, bình thường thì không ai đi hỏi vấn đề tế nhị này cả, nhưng là Trần Lâm đã là huynh đệ với hắn rồi, cho Trần Lâm biết cũng chả sao, nghĩ vậy Phan Lực tự nhiên đáp:

" Ta là mười cấp biến dị võ hồn song đầu Kim Quan xà"

" Huynh đưa võ hồn ra cho đệ xem" Trần Lâm vẻ mặt khẩn trương nói.