Chương 17: Ngày Đầu Làm Việc.

Sáng hôm sau, hôm nay là ngày đầu tiên Trần Lâm trở thành một giám định sư làm việc cho công hội.

Trần Lâm đã thức dậy khá sớm, lúc này đang dạo quanh công hội bắt đầu làm việc.

"Cái này chính là Linh Dao cầm, là một kiện bảo khí thượng phẩm, tuy là có chút hư hao nhưng giá trị cũng tầm hai vạn kim tệ.."

Trần Lâm vừa tiến hành giám định một kiện bảo khí thượng phẩm dưới sự thán phục của mọi người.

"Hừ, cứ để tên nhóc đó đắc ý đi, chẳng qua là được Hách Thăng phó chủ tịch ưu ái mà thôi, có tài cán gì mà đòi qua chúng ta chứ."

"Đúng thế, không hiểu sao Hách Thăng phó chủ tịch lại đề bạt hắn ngang bằng với chúng ta.."

Xung quanh một số giám định sư của công hội bất mãn bàn tán với nhau, bọn chúng khá khó chịu khi Trần Lâm đứng ngang hàng với chúng, thử hỏi một đứa trẻ chưa đủ mười lăm tuổi có vai vế ngang bằng với một người đã làm việc này bao nhiêu năm thì ghen gét cũng đúng.

"Đây là Xích Huyền đằng, tác dụng lưu thông máu huyết, cường kiện thân thể, tăng tốc độ tu luyện võ giả, giá trị khoảng một vạn kim tệ."

Loay hoay giám định khá nhiều đồ vật khác nhau, Trần Lâm bỗng nhiên để ý thấy một giám định sư đang giám định một đoạn màu đỏ dây leo, nhưng màu đỏ dây leo đó Trần Lâm kiếp trước đã nhìn thấy qua rồi, chính là Huyết Long đằng, Huyết Long đằng giá trị rất lớn, chỉ cần để cho luyện dược sư chế thành đan dược thì võ sư cửu tinh nếu phục dụng luyện hóa thì sẽ trực tiếp đột phá võ linh đấy, như thế cũng đủ biết giá trị của Huyết Long đằng không hề dưới năm vạn kim tệ, vậy mà tên giám định sư kia lại hiển nhiên nói là Xích Huyền đằng, đây là cố ý hay là không biết?

Thấy đáng ngờ, Trần Lâm dừng lại việc giám định đang dở của mình đi tới xem sao.

"Vậy à, vậy ta muốn bán, công hội mua giá bao nhiêu đoạn này Xích Huyền đằng thế Trạch Bân đại sư?"

Chủ nhân đoạn Huyết Long đằng vẫn chưa biết trên tay mình không phải Xích Huyền đằng mà chính là Huyết Long đằng, vẻ mặt ngây ngô hỏi tên giám định sư tên Trạch Bân.

" Cái này đoạn Xích Huyền đằng giá một vạn kim tệ, vì Phan Lực thiếu gia là khách quen nên khuyến mãi thêm một nghìn kim tệ nữa là một vạn một nghìn kim tệ." Tính toán một phút chốc, Trạch Bân bắt đầu nói giá cho người đàn ông chủ nhân Huyết Long đằng, bề ngoài thì tận tình đối đãi nhưng trong mắt là tham lam chi sắc.

Chủ nhân Huyết Long đằng nghe vậy cũng khá hài lòng, một vạn kim tệ không phải một số tiền nhỏ, không nghĩ hắn vô tình nhặt được đoạn màu đỏ kì lạ dây leo này mà bán được một vạn kim tệ, trong bụng nghĩ vậy nên cũng không nghi ngờ gì mà gật đầu chuẩn bị kí tên bán Huyết Long đằng.

" Khoan đã, vị này đại ca, cái ngươi muốn bán không phải là Xích Huyền đằng mà là Huyết Long đằng đó."

Trần Lâm, bất chợt xuất hiện ngay cạnh người đàn ông vội ngăn cản. Trạch Bân cùng người đàn ông cũng bị Trần Lâm làm cho ngây ngốc lại, người đàn ông kia cũng dừng không kí tên, chưa biết Trần Lâm nói đúng hay không nhưng trong lòng bỗng nảy sinh nghi hoặc.

" Trẻ con nói lời xằng bậy, Phan Lực thiếu gia ngươi đừng có tin làm gì, nhanh kí tên lấy tiền đi."

Trạch Bân chột dạ sau đó cười cười xua xua tay nói với người đàn ông tên Phan Lực.

"Ta nói vị đại ca này, của ngươi không phải Xích Huyền đằng mà là Huyết Long đằng, giá trị gấp năm gấp sáu lần Xích Huyền đằng cơ."

Trần Lâm lông mày nhíu chặt không thèm quan tâm đến Trạch Bân tiếp tục nói với Phan Lực.

Phan Lực lúc này giật mình chấn động, tên nhóc trước mặt nói giỡn cũng rồi đi, nhưng mà câu sau là gấp năm sáu lần giá tiền thì không thể không cẩn trọng suy xét lại, đây là cả một gia tài a.

"Vị huynh đệ này, không biết ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy? Trạch Bân đại sư đã giám định của ta chính là Xích Huyền đằng a."

Phan Lực nửa tin nữa ngờ quay sang Trần Lâm thắc mắc.

"Tên nhóc kia, đây là nơi ta làm việc, không phải chỗ ngươi nói chuyện tào lao, nhanh chóng cút xéo khỏi đây, bằng không đừng trách ta đá ngươi ra khỏi đây."

Trạch Bân xừng cồ nổi giận chỉ tay mắng Trần Lâm, bởi vì Trần Lâm đích thị đã nói đúng rồi, nếu để Trần Lâm lưu lại chút nữa chắc hẳn Trạch Bân hắn sẽ bị lộ tẩy mà thôi.

Hắn làm sao không biết đây không phải là Huyết Long đằng chứ, chẳng qua là Huyết Long đằng có phần tựa như Xích Huyền đằng nên hắn muốn gạt Phan Lực chiếm đoạt một lượng lớn kim tệ, nếu bị lộ tẩy thì coi như hắn không làm ăn được gì còn bị công hội trách phạt xuống, cho nên Trần Lâm khăng khăng ở lại hắn sẽ tiền trảm hậu tấu.

"Ta có cái này, không biết đủ để ở lại không?"

Đang định lúc ra tay thì Trần Lâm từ trong ngực lấy ra một cái lệnh bài, trên lệnh bài là một chữ Thăng to tướng, Trạch Bân vừa nhìn thấy hai con ngươi lập tức co rụt, động thái dừng lại không dám manh động.

Đây chính là lệnh bài thân phận của Hách Thăng giao cho Trần Lâm, bây giờ Trần Lâm cũng có lúc đem ra sử dụng rồi, thấy lệnh bài này cũng như thấy mặt Hách Thăng, Trạch Bân ngay lập tức bị Trần Lâm hù cho sợ điếng người.

Hắn không ngờ Hách Thăng vậy mà giao lệnh bài này cho Trần Lâm, bất đắc dĩ phải nhịn xuống cúi người cắn răng nói:

" Phó chủ tịch."

"Hừ, ta còn tưởng ngươi cả gan dám không coi Hách Thăng đại ca ra gì đây."

Trần Lâm khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt không vui lạnh nhạt hỏi.

"Không dám..!"

Trạch Bân nghe vậy toàn thân khẽ run một cái, sau lưng mồ hôi lạnh rịn ra, trong bụng thầm chửi Trần Lâm một tiếng, chưa gì đã quy cho hắn cái tội to rồi, còn bồi thêm hai từ đại ca nữa, không lẽ Hách Thăng đã nhận tên Trần Lâm này làm huynh đệ, như thế thì có ba cái lá gan Trạch Bân cũng không dám động tay chân với Trần Lâm nữa là.

"Ta nói như vậy là có chứng cứ, Xích Huyền đằng thì màu sắc không có đỏ như thẫm như máu giống Huyết Long đằng, trên bề mặt còn có các đường gân màu vàng chạy dọc theo thân đằng, cũng không có những lớp vảy huyết như Huyết Long đằng, nhìn kĩ liền nhận ra ngay, lẽ nào điểm này ngươi cũng không phân biệt được?"

Trần Lâm chậm rãi kể rõ chi từng chi tiết, ngay lập tức Phan Lực cũng kiểm tra lại đoạn Huyết Long đằng trên tay.

" Quả đúng như lời huynh đệ này nói, đoạn đằng này không hề có đường gân màu vàng gì cả, mà là có vảy màu đỏ như máu y như huynh đệ diễn tả."

Phan Lực kiểm tra một lượt xong gật đầu xác nhận, nếu không có Trần Lâm nhanh chóng nhắc nhở e là hắn phải bị mất một số tiền lớn.

"Trạch Bân, ngươi giải thích sao đây hả? Vậy là những món đồ trước của ta ngươi cũng đều cố ý giám định sai? Tốt lắm, đến bản thiếu gia ngươi cũng dám lừa, ta sẽ gặp Hắch Thăng phó chủ tịch nói rõ chuyện này, ngươi chuẩn bị cút xéo khỏi đây là vừa."

Phan Lực lửa giận ngập trời nghiến răng nghiến lợi nói, hắn chính là tam thiếu gia Phan gia, Phan gia là gia tộc tiếp nhận quản hạt ở Trấn Yêu thành này, ngoài Thiên Hồn học viện ra thì Phan gia tộc chính là quyền lực nhất ở Trấn Yêu thành này.

Phan Lực đã nói như vậy thì Trạch Bân hẳn chuẩn bị tinh thần là vừa, tuy không gây chiến với " Giám định" công hội, nhưng mà đuổi cổ một tên giám định sư như Trạch Bân vẫn là dư sức.

"Ta...ta...Phan Lực thiếu gia, làm ơn bỏ qua cho ta lần này."

Trạch Bân trong lòng hối hận, đi đêm có ngày gặp ma, ai mà biết hôm nay lại bị lật mặt chứ, cơ hội duy nhất cũng chỉ có cầu xin Phan Lực bỏ qua mà thôi.

" Hừ, cút khỏi tầm mắt của ta, bằng không bản thiếu gia không khách khí với ngươi đâu."

Phan Lực một cước đá vào ngực của Trạch Bân làm hắn ngã lăn ra đất, sau đó quăng lại một câu chán ghét đầy lạnh lùng.

"Huynh đệ này, rất cảm ơn ngươi chuyện vừa rồi, nếu không có ngươi thì không biết ta còn bị tên khốn đó lừa gạt bao nhiêu lần nữa đây."

Phan Lực vẻ mặt cảm kích nói lời cảm ơn Trần Lâm.

Cũng nhờ Trần Lâm lần này mà Phan Lực nhận ra bộ mặt thật của Trạch Bân, nếu không mà nói Phan Lực hắn phải chịu Trạch Bân dắt mũi bao nhiêu lần nữa đây.

"Không có gì, giám định sư cũng phải có lòng tự trọng của giám định sư, đây là việc mà ta phải làm."

Trần Lâm phất tay chín chắn nói, quả thực cái gì cũng có lòng tự trọng của nó, làm nghề giám định sư mà như Trạch Bân thì cần phải loại bỏ ngay lập tức, không thể để con sâu làm rầu nồi canh được.

" Ha ha, huynh đệ nói chí phải, những người như thế tốt nhất là chịu đuổi việc kết cục."

Phan Lực cười sảng khoái gật đầu, sau đó ánh mắt hứng thú nhìn Trần Lâm nói tiếp:

" Vị huynh đệ này tính cách rất hợp ý ta, không biết có thể làm một tách trà kết giao bằng hữu không? Sẵn tiện cảm ơn huynh đệ một thể?"

Trần Lâm trầm tư một lúc sau đó là gật đầu đầu, hắn dù sao cũng còn đi lại nhiều ở Trấn Yêu thành, kết giao một cái bằng hữu cũng tốt. Nghĩ rồi hai người hướng một quán trà mà đi.