Chương 12: Võ Hồn Hợp Thể.

" Đúng thế, cảm giác thật là thoải mái, thật là cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chắc phải chờ thêm một thời gian nữa mới được..."

Trần Lâm phủi phủi bụi đất bám trên người đi sau đó nâng mặt nhe hàm răng trắng toát cười bí hiểm trả lời.

Họ Trang đạo tặc không hiểu Trần Lâm nói là ý gì, chỉ cảm thấy Trần Lâm bây giờ có cái gì đó khác khác, không giống với Trần Lâm một khắc thời gian trước, đây chính là cảm ứng nhạy bén của thú võ hồn.

"Hừ, sắp chết rồi còn luyên thuyên được, xuống dưới địa ngục mà nhảm nhé..!"

Họ Trang đạo tặc vẫn chưa nhận ra điều khác thường đó, vẫn vẻ mặt dữ tợn vô tận sát ý không hề bị lời nói của Trần Lâm ảnh hưởng, mạnh bạo đòn tấn công một đường hướng Trần Lâm giết tới.

" Ý gì sao? Ý của ta là thế này này..." Trần Lâm khuôn mặt ngây ngô vô số tội trả lời, sau đó là một nụ cười tà xuất hiện.

Họ Trang đạo tặc bỗng nhiên có một dự cảm bất hảo, nụ cười tà ấy làm hắn nổi hết cả da gà, hắn muốn xem Trần Lâm rốt cuộc là giở trò mèo gì hay chỉ là giãy chết mà thôi.

Trần Lâm nụ cười khép lại, hai mắt vô tận chiến quang lấp lóe, khuôn mặt ngây thơ trở nên nghiêm nghị, thần thái như một bậc quân vương đang xem thường bát phương quần hùng, dứt lời nói thì bốn chữ vang lên như sấm dội:

Diệt..Thiên..Thần..Lôi."

Trước ngực Trần Lâm một tia sáng đỏ rực le lói, sau đó là ngày một rực rỡ hơn, từng đường hoa văn võ hồn ấn ký bắt đầu nối nhau phát sáng.

" Ngươi...ngươi đột phá võ sư!!" Họ Trang đạo tặc lập tức giật mình, ngay lập tức máu huyết nhộn nhạo, một tia kiêng kị xuất phát từ xương tủy phát ra, ngay sau đó là dừng đòn tấn công cảnh giác quan sát Trần Lâm.

Rốt cuộc sau khi chứng kiến cái ấn ký bao phủ vùng ngực Trần Lâm, họ Trang đạo tặc liền hít thở không thông, áp chế cấp bậc võ hồn ngay lập tức có mặt, họ Trang đạo tặc cảm thấy một thứ kinh khủng đằng sau lớp áo kia chuẩn bị hàng lâm, hắn rốt cuộc không biết Trần Lâm là thứ quỷ gì nữa rồi.

Trước ngực Trần Lâm hư ảnh lôi vực xuất hiện sừng sững giữa không trung, sau đó hóa thành một con xích sắc lôi long đầy hung tợn bay quanh người Trần Lâm, sau đó Trần Lâm mở miệng nói bốn từ làm họ Trang đạo tặc há hốc mồm:

" Võ hồn hợp thể.!!"

Xích sắc lôi long gầm một tiếng kinh động trời xanh, sau đó bắt đầu tiến nhập thân thể Trần Lâm, lập tức toàn thân Trần Lâm ngập trong lôi điện màu đỏ, mái tóc phiêu đãng thỉnh thoảng thấy lôi điện chớp nháy nổ tóc tóc vui tai, hai mắt lôi điện ẩn hiện như lôi nhãn, toàn thân lôi điện bao phủ lúc ẩn lúc hiện phát ra tiếng kêu tạch tạch, Trần Lâm lúc này trông rất giống songoku biến hình súper saiyan, cảnh tượng như một vị lôi thần vừa giáng thế vậy.

Cuồng phong gào thét, bụi bay mịt mù, bán kính một mét chỗ Trần Lâm đứng mặt đất đã lún xuống khoảng mười centinet, bá khí vô cùng.

" Ngươi..ngươi"

Họ Trang đạo tặc bộ dạng như gặp quỷ, rõ ràng là người mới đột phá võ sư cần phải luyện tập ít nhất nửa tháng trở lên mới có thể hợp thể suôn sẻ, còn trước mắt hắn Trần Lâm vừa mới đột phá xong đây, tại sao tiến hành hợp thể như đã thực hiện ngàn vạn lần rồi vậy, ai nói cho hắn rốt cuộc là thứ quỷ gì đang xảy ra thế này.

" Bây giờ chúng ta đã bằng nhau rồi, cũng nên tiếp tục chứ nhỉ?."

Lạnh lẽo ánh mắt như muốn đóng băng mọi thứ, khuôn mặt trầm tĩnh khí khái đường đường chính chính, Trần Lâm bình thản hỏi họ Trang đạo tặc.

" Hừ, đừng tưởng như vậy là dọa được ta, ngươi mới vừa đột phá võ sư, nắm giữ được bao nhiêu sức mạnh chứ."

Họ Trang đạo tặc cường ngạnh khí thế áp bách của Trần Lâm, trong lòng cũng sóng động dữ dội, nhưng là bên ngoài một mặt cứng rắn bộ dạng quát lớn.

" Ồ vậy ư, vậy không phải thử xem liền biết sao?"

Dứt lời, Trần Lâm bên trong cơ thể chiến khí lưu động hết công suất, tốc độ như chớp dũng mãnh phóng thẳng đến họ Trang đạo tặc.

Sau khi dung hợp võ hồn, Trần Lâm thân thể được lôi điện cường hóa, thể chất đã mạnh lại càng cường đại thêm một lần, tốc độ tăng phúc cũng vô cùng biến thái, chí ít phải gấp hai lần bình thường, cả người lôi điện đỏ rực bao phủ giống như một lớp giáp được làm bằng lôi điện vậy, khí tức hủy diệt phảng phất lan ra cả một vùng đất, Trần Lâm muốn biết đến cùng sức mạnh của Diệt Thiên Thân Lôi cương hãn đến mức nào.

" Khai Sơn Kim trảo"

Nhận thấy Trần Lâm khí thế áp người, họ Trang đạo tặc không hiểu sao từ sâu thẳm linh hồn mình lại cảm thấy vô tận sợ hãi, điều này làm chiến lực hắn không cách nào phát huy toàn bộ được, mười thành thì chỉ phát huy ra được chín thành, không dám khinh thường ngay tức thì sát chiêu mạnh nhất được thi triển.

Họ Trang đạo tặc kiến thức hạn hẹp, với lại chưa từng chứng kiến võ hồn cấp bậc như của Trần Lâm, nên không biết được đó là do võ hồn cấp bậc áp chế, nếu biết cấp bậc võ hồn Trần Lâm thậm chí còn trên Vương cấp thì có cho mười là gan họ Trang đạo tặc cũng không dám đánh tiếp.

"Oành.!!"

Quyền trảo va chạm, một tiếng nổ như bom vang lên, bụi bặm mịt mù tứ tung, họ Trang đạo tặc chỉ cảm thấy một lực đạo mạnh mẽ chấn lui hắn mấy bước.

"Con mẹ nó..thằng chó này là quái vật sao?"

Sau một khắc thời gian, bụi mù tản đi, họ Trang đạo tặc không kìm được chửi tục một tiếng, trước mặt hắn là Trần Lâm đang hiên ngang đứng đó khí thế chưa tan, rõ ràng là không lùi một bước, còn hắn thì bị chấn lui bốn bước, bàn tay hiện còn tê rần không thấy cảm giác, bất giác họ Trang đạo tặc trở nên bất an, có chút cảm thấy hối hận khi đụng phải tên nhóc trước mặt rồi.

" Chà, thật mạnh, chí ít lực lượng phải tăng gấp hai."

Sau pha giao phong vừa rồi, Trần Lâm cẩn thận cảm thụ sức mạnh Diệt Thiên Thần Lôi võ hồn đem lại, trong lòng cũng bị chấn kinh, chỉ riêng lực lượng đem lại cũng là gấp hai bình thường rồi, một vạn cân, đây là ngang bằng với tam tinh võ sư bình thường lực lượng rồi, chưa nói đến các khía cạnh khác đều được tăng phúc một cách đáng sợ.

" Họ Trang đạo tặc, chiến tiếp nào, ta đang sung sức đây."

Trần Lâm tinh thần sảng khoái hô lớn, trong người sung mãn lực lượng kích thích Trần Lâm muốn đánh nhau, Chiến thần quyết kích phát, ngập tràn chiến ý hừng hực như lửa tiếp tục nhào đến họ Trang đạo tặc.

" Liều mạng..!"

"Rống..!"

Họ Trang đạo tặc cắn răng rống lớn một tiếng bao nhiêu thực lực đều tung ra, hắn biết Trần Lâm lúc này thực lực đã siêu việt chính mình, càng đánh hắn càng trở nên bất lợi, chỉ còn cách trong chiến đấu tìm cách trốn đi mà thôi.

"Bùm".

"Ầm..!" "Ầm..!"

Cây cối đều bị hai người quần nhau đến đổ nát, lập tức nơi đây thành một bãi chiến trường ác liệt.

"Ha ha, sảng khoái, đến..ngươi chỉ có nhiêu đây thực lực thôi sao?"

Trần Lâm ha ha cuống tiếu giễu cợt họ Trang đạo tặc, chưa bao giờ Trần Lâm cảm thấy đánh nhau đã tay như thế này, họ Trang đạo tặc chỉ biết phòng thủ sau các đòn đánh tới tấp của Trần Lâm, không có một cơ hội để phản kích, càng đánh càng hăng rận thế lập tức nghiêng về một bên.

Họ Trang đạo tặc tron lòng thầm mắng Trần Lâm một tiếng, hắn chống đỡ đến giờ đã là toàn bộ thực lực của hắn rồi, càng đánh hắn càng khiếp sợ Trần Lâm, cứ như một con hung thú điên cuồng ra tay không điểm dừng, căn bản làm hắn không cách nào ngăn trở, thân thể thương thế một lúc càng nhiều, mà Trần lâm thì trúng đòn vẫn không chút dấu hiệu suy kiệt, họ Trang đạo tặc toát mồ hôi lạnh thầm nghĩ cách thoát khỏi tình thế này.

" Anh bạn, chúng ta không đánh nữa được không? Chúng ta đường ai nấy đi không làm khó lẫn nhau được chứ?"

Họ Trang đạo tặc vẻ mặt cầu khẩn nói với Trần Lâm, xưng hô đổi thành anh bạn khá thân thiện, điệu bộ nhún nhượng rõ ràng.

"Ồ, được thôi..!"

Trần Lâm ồ lên ngạc nhiên sau đó gật đầu chấp thuận, cũng dừng lại không tấn côn nữa.

Họ Trang đạo tặc nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm hô may mắn, nếu thực sự đánh tiếp e rằng không quá mười phút nữa hắn sẽ nằm xuống dưới tay Trần Lâm mất thôi. Nhưng là mừng chưa được lâu thì lại nghe Trần Lâm nói tiếp:

"Nếu đây là tất cả ngươi thể hiện được thì không cần đánh nữa...ngươi lên đường xuống địa ngục được rồi."

"Nhất Lôi Kinh Thiên"

Trần Lâm cười mà không phải cười, sau đó trong mắt sát ý lóe lên.

Tay trái giắt sau lưng, tay phải từ từ chỉ thẳng trời, trong không trung chậm rãi xuất hiện một luồng lôi điện đỏ rực, sau đó dần hóa thành một con xích sắc lôi long to cỡ bắp đùi, dài tầm ba mét ngập tràn hung dữ, khí tức hủy diệt lan khắp khu rừng, như một đạo hủy diệt tất cả thần lôi xuất thế.

" Ngươi..ngươi.. lừa ta!"

Họ Trang đạo tặc nhìn đạo xích sắc lôi long mà tâm thần phân liệt, Trần Lâm vậy mà không giữ lời, đây rõ ràng là võ hồn kỹ.

Nhưng làm sao vừa đột phá võ sư liền thức tỉnh võ hồn kỹ? Rốt cuộc Trần Lâm là thứ yêu ma quỷ quái gì, nuốt một ngụm nước miếng, họ Trang đạo tặc một lần nữa hỏi Trần Lâm:

"Ngươi..rốt cuộc ngươi là ai?"

"Rống..!"

Bay lượn xung quang ngón tay của Trần Lâm, xích sắc lôi long rống một tiếng như phá tan thiên địa.

" Ta không phải đã nói rồi sao? Ta là Trần Lâm đại thiếu gia!."

" Giết!!"

Lạnh lùng khuôn mặt, Trần Lâm không mặn không nhạt hỏi ngược lại. Sau đó tay phải Trần Lâm cũng chỉ về phía họ Trang đạo tặc, nhàn nhạt một tiếng "giết" vừa rơi xuống, xích sắc lôi long há mồm đầy lôi điện gào thét dữ tợn lao tới họ Trang đạo tặc.

" Không! Tha..tha...hãy tha mạng cho ta, đại ca..không..ông nội nhỏ làm ơn tha mạng.!"

Họ Trang đạo tặc như bị định thân tại chỗ, không cách nào luồn lách bỏ chạy, chỉ còn biết quỳ xuống khóc lóc van xin tha mạng, bởi hắn biết cái đạo xích sắc lôi long khủng bố kia không phải là thứ mà hắn có thể đỡ nổi.

" Kiếp sau nhớ đừng làm đạo tặc nữa..."

Quay lưng lại, Trần Lâm vừa bước đi vừa lạnh lùng nói, võ hồn cũng đã thu hồi vào ấn ký, khí tức hủy thiên diệt địa biến mất, Trần Lâm trở về bình thường.

"Á...Á...!!"

Họ Trang đạo tặc đau đớn cùng tận cùng sợ hãi gào thét, đạo xích sắc lôi long điên cuồng không chút lưu tình cắn nuốt họ Trang đạo tặc, sau tích tắc thời gian tất cả cũng chỉ còn lại một nắm bụi hòa lẫn vào gió trở về với đất mẹ.

Trần Lâm cũng không chờ Tôn Linh Lăng tỉnh lại, lập tức dắt ngựa hướng về Trấn Yêu thành phóng ngựa hết tốc lực, chuyện này đã làm hắn trễ nãi thời gian ghi danh rồi. ...............