Chương 11: Rừng Trúc Quyết Chiến.

"Cái...cái gì?"

Họ Trang đạo tặc cùng Tôn Linh Lăng lập tức bị Trần Lâm dọa cho sợ kinh hồn bạt vía.

Sừng sững đứng giữa thiên địa kia không chút hao tổn kia ngoài Trần Lâm còn ai, chính là một bước cũng không có lùi lại, thực lực loại này chính là cường thế nghiền ép, đúng thế là nghiền ép tuyệt đối không chút kháng cự.

" Tên này, rốt cuộc hắn là người hay quỷ..!"

Họ Trang đạo tặc cùng Tôn Linh Lăng trên mặt toát ra một tia dị sắc, lúc này cả hai đều có cùng một suy nghĩ, những gì Trần Lâm thể hiện nãy giờ thật khó tin tưởng là thật, phảng phất như Trần Lâm chưa có sử dụng hết sức vậy.

" Tên nhãi kia, rốt cuộc ngươi là ai?"

Lúc này họ Trang đạo tặc đã phải nhìn Trần Lâm bằng một con mắt khác để đối đãi.

Một đứa trẻ như Trần Lâm không thể cường hoành tới mức độ như vậy được, rõ ràng là không phải một đứa trẻ bình thường, hay là Thiên Hồn học viên? Họ Trang đạo tặc thầm nghi ngờ suy đoán.

Nhưng giờ đã lỡ gây thù với Trần Lâm rồi, đàn em cũng đã chết dưới tay Trần Lâm, làm sao có thể quay đầu lại đây, lỡ leo lên lưng hổ rồi, nhất định phải có một trận chiến ngươi sống ta chết xảy ra.

" Ta..không phải đã nói rồi sao? Ta là Trần Lâm đại thiếu gia!."

Trần Lâm cau mày khó chịu trả lời, sau đó đi lại gần hai tên đạo tặc đang vật vã nằm trên đất.

" Hự..."

" Hự..."

Hai tên đạo tặc cùng lúc chấm dứt mạng sống, Trần Lâm không có thói quen lưu lại kẻ thù của mình, một ngày nào đó nó sẽ quay lại cắn mình, đó là châm ngôn sống kiếp trước và cả kiếp này của Trần Lâm.

"Ngươi...!!"

Họ Trang đạo tặc cũng sửng sốt trước việc làm của Trần Lâm, tên nhóc này vậy mà đủ ác, không nói hai lời liền giết, mười một mười hai tuổi đã giết người không chớp mắt rồi, kẻ này nếu lớn lên sẽ là tồn tại vô cùng ghê sợ...thằng nhóc trước mắt nhất định phải giết.

Tôn Linh Lăng nhìn máu đổ người chết chịu không nổi lập tức ngất đi, chứng kiến Trần Lâm hai cước lấy hai mạng người, phảng phất như một tử thần đi thu hoạch mạng sống người khác vậy, từ nhỏ tới giờ mới chứng kiến người chết, tân thần chịu không nổi cảnh tượng kinh khủng này đành ngất đi.

Lúc này trong rừng trúc chỉ còn lại Trần Lâm cùng họ Trang đạo tặc, tiếng gió khẽ lùa, rừng trúc lung lay, đứng đối diện hai bên nhìn nhau chằm chằm không rời mắt.

" Đám lâu la đã xong, cũng đến lúc boss nên xuất hiện rồi chứ nhỉ?"

Phá tan bầu không khí tĩnh lặng này, Trần Lâm là người mở miệng trước, chiến ý chưa tiêu tan mà còn mãnh liệt tăng cường nhiều hơn.

" Thằng nhãi, ngươi đừng tưởng thắng được mấy tên đàn em của ta là đã không coi ai ra gì, bớt kiêu căng lại đi, để ta cho ngươi biết thế nào là sự khác biệt giữa võ sĩ và võ sư."

Họ Trang đạo tặc quát lạnh một tiếng, sau đó trên trán xuất hiện một đầu gấu võ hồn ấn ký màu đen sáng rạng rỡ, ánh sáng đen nhánh lấp lánh chớp giật chiếu vào không trung.

Sau lưng họ Trang đạo tặc tức thì xuất hiện hư ảnh một con gấu đen to lớn hùng tráng, hư ảnh rất chân thật, Trần Lâm có thể nhìn rõ từng chi tiết trên cơ thể của nó, đây là thú võ hồn.

" Hợp thể"

Họ Trang đạo tặc vừa dứt lời thì hư ảnh gấu đen tiến nhập vào cơ thể hắn, cả hai nhanh chóng hòa với nhau làm một thể.

Thân thể họ Trang đạo tặc bắt đầu xảy ra biến hóa, hàm răng xuất hiện hai răng nanh nhọn, trên người lông tay mọc ra rậm rạp, móng tay móng chân biến thành những cái vuốt sắc nhọn như dao cạo, thân thể họ Trang đạo tặc sau đó cao lớn hơn bình thường rất nhiều, ước chừng phải to lớn gấp rưỡi bình thường lúc chưa hợp thể.

" Rống..!" "Bùm!" " Bùm" Họ Trang đạo tặc ngửa cổ rống một tiếng giận dữ, đập nát bên cạnh hai cây trúc già, sau đó thở phì phò nhìn về phía Trần Lâm, khí thế hạo hạo đãng đãng quấn quanh, giống như một con dã thú đang quan sát con mồi của mình vậy.

Trần Lâm hít sâu một hơi, lúc nãy đánh với ba tên đạo tặc kia, nhờ Chiến thần quyết mà tu vi cũng đã có dấu hiệu sắp đột phá rồi, nếu kéo dài thời gian chiến đấu với tên này một chút ắt hẳn sẽ đột phá võ sư nhất tinh, lúc đó Trần Lâm mới có cơ hội thắng được tên họ Trang đạo tặc kia.

Bây giờ Trần Lâm cực hạn cũng chỉ có năm nghìn cân mà thôi, cùng với thể chất mạnh mẽ được cải thiện, nếu so lực lượng thì tên họ Trang đạo tặc thua không thể nghi ngờ, nhưng lúc này họ Trang đạo tặc đã dung hợp với võ hồn, lại là thú võ hồn, Đại Hắc Sơn hùng vĩ hồn.

Lực lượng cùng thể chất của hắn đều tăng lên một cách đáng sợ, lớp da cứng như đá với lớp thịt dày bền bỉ, chưa kể còn có võ hồn kỹ nữa, Trần Lâm nhiều nhất cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, muốn chiến thắng thì không có một phần nào nắm chắc, trừ phi là đột phá võ sư mà thôi.

" Thằng nhãi, chết đi..!"

Họ Trang đạo tặc khàn khàn giọng nói lớn, hai chân giẫm lún mặt đất, sau đó tốc độ như gió vồ tới Trần Lâm.

" Chưa biết hưu chết về tay ai đâu, có ngon thắng được ta rồi hẵng nói."

Trần Lâm khí thế không hề chịu thua, chiến ý bộc phát tới đỉnh cao, mái tóc tím không gió mà bay, huyết mạch sôi trào, chân phải đạp mạnh xúc thế lao tới họ Trang đạo tặc.

" Bùm..!"

Một quyền một vuốt đối kháng, va chạm mạnh tạo ra một tiếng nổ vang, bụi đất tung bay tán loạn. Bụi mù tản đi, giao phong lần đầu kết thúc, Trần Lâm lui lại bốn bước còn họ Trang đạo tặc chỉ lui lại hai bước, chứng tỏ lần giao chiến vừa rồi Trần Lâm đạ rơi vào hạ phong.

" Không thể nào...!"

"Rống...!"

Họ Trang đạo tặc bực bội rống lên không thể chấp nhận, một vả đó nếu là cửu tinh võ sĩ khác chắc chắn là bị đánh bay không chết cũng bị thương, nhưng Trần Lâm cũng chỉ bị chấn lui có bốn bước, thậm chí hắn cũng bị đẩy lùi hai bước, tuy chiếm thượng phong nhưng đây là kết quả hắn không hề muốn.

" Thằng khốn, chết đi!"

Quát lớn một tiếng, họ Trang đạo tặc thế như núi lớn, muốn dùng lực lượng thân thể trấn áp Trần Lâm, như một con thú điên cuồng lao tới Trần Lâm chực xé hắn ra thành từng khối.

Trần Lâm tinh thần bình tĩnh, một thân kinh nghiệm kĩ xảo chiến đấu kiếp trước vào thời khắc này được một lần nữa tái hiện.

"Đại Lực Kim Cang quyền"

"Đại Lực Trấn Ma quyền"

"..........."

Trần Lâm càng đánh càng hăng, Chiến thần quyết lúc này phát huy tác dụng, Trần Lâm càng đánh chiến ý càng lúc một tăng cao, cùng với họ Trang đạo tặc quần nhau một thời gian vẫn bất phân thắng bại.

Họ Trang đạo tặc càng đánh càng cảm thấy kinh hãi, mặc dù hắn đã hợp thể võ hồn, thể lực đã tăng gấp mấy lần, nhưng mà đánh mãi hắn vẫn không nhận thấy Trần Lâm có dấu hiệu xuống sức, trong lòng cười khổ không biết tên này rốt cuộc có phải là người không. Nhận thấy tình thế không ổn, họ Trang đạo tặc quyết định nhanh chóng kết thúc trận chiến này.

" Khai Sơn Kim trảo"

Nộ rống một tiếng, họ Trang đạo tặc quyết định tung sát chiêu, là võ hồn kỹ, đây chính là mạnh nhất một chiêu lúc này của hắn. Thôi động chiến khí, võ hồn kỹ khai triển, họ Trang đạo tặc bàn tay hóa trảo, như muốn xé rách không gian, họ Trang đạo tặc kinh hồn tốc độ một trảo vỗ tới người Trần Lâm.

Nhìn bộ vuốt sắc bén đang sáng chói, Trân Lâm thấy da đầu tê tê, một mùi vị của nguy hiểm ập tới, lập tức lanh lẹ phản ứng, Trần Lâm lách người may mắn tránh thoát khỏi đòn công kích của họ Trang đạo tặc.

" Phốc"

Chỗ đứng của Trần Lâm một cây trúc bị chẻ làm hai khúc, vết cắt ngọt lịm láng bóng, Trần Lâm rên lạnh, nếu để trúng pha đó hẳn là đầu lâu của hắn sẽ bị gọt ngọt như cây trúc kia thôi.

"Đại Lực Trấn Ma quyền"

Nhân cơ hội họ Trang đạo tặc vừa chém hụt chưa kịp thu hồi thân hình, Trần Lâm vận toàn lực một quyền đấm vào hông của họ Trang đạo tặc.

"Bùm.."

Một quyền ngay hông, Trần Lâm chỉ thấy mình giống như đấm vào một lớp cao su dày cộm đầy đàn hồi, mười phần lực đã bị tiêu tán mất ba phần rồi, cú đấm của Trần Lâm chỉ dư lại bảy phần lực tác động lên thân họ Trang đạo tặc mà thôi.

" Hống..!"

Gầm lên một tiếng khá đau, họ Trang đạo tặc nén lại chấn thương bên hông, trong thời khắc bất ngờ cánh tay lập tức quất mạnh ngược lại phía Trần Lâm.

Bất ngờ trước đòn đánh chớp nhoáng của họ Trang đạo tặc, Trần Lâm không kịp trở tay liền hung hăng bị đập một cái vào ngực, cú đánh trúng trực diện làm Trần Lâm văng xa ba mét mới ổn định thân hình.

Sau cú đánh đầy uy lực, Trần Lâm ôm ngực hít thở khó khăn, ngột ngạt cố gắng hít những hơi thật mạnh, khóe miệng rỉ máu đỏ thẫm, Trần Lâm thoát lực đứng yên tại chỗ.

"Khà khà, thế nào? Cảm giác thoải mái chứ hả? Đây là kết quả dám cuồng vọng không coi ta ra gì, sống tới đây đủ rồi, bây giờ chết đi.

Họ Trang đạo tặc liếm môi cười xảo quyệt, vừa rồi là hắn hi sinh chịu đòn tạo sơ hở để Trần Lâm mắc bẫy, tuy là cú đánh của Trần Lâm làm hắn ê ẩm nhưng là hắn cũng phản kích lại một cú chính diện, so ra hắn còn lời hơn Trần Lâm rất nhiều, bởi hắn hiện đang hợp thể cùng Hắc Sơn Đại hùng võ hồn, khả năng phục hồi cũng độ trâu chó rất đáng gờm, đó là sự cường đại mà dung hợp với võ hồn mang lại.

Trong mắt sát ý nồng đậm, họ Trang đạo tặc lại một lần thi triển võ hồn kỹ dứt khoát lấy đi mạng sống Trần Lâm.

Nhưng là hăn không ngờ mình đã mừng vội rồi, quả thật cú đánh vừa rồi đã làm Trần Lâm bị thương nhưng cũng nhờ nó mà Trần Lâm tạo áp lực đột phá võ sư nhất tinh cảnh giới, cũng đồng nghĩa với việc lúc này Trần Lâm đã có thể chính thức sử dụng tối cao khả năng của võ hồn đó là...võ hồn hợp thể.