*Tất cả những tình tiết trong truyện chỉ là hư cấu do tác giả nghĩ ra, hoàn toàn không có thật, không dựa vào yếu tố lịch sử nào, nếu có sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên. Mong độc giả không đánh đồng giữa truyện hư cấu và đời thực. Mình xin cảm ơn!
-----
Trong cuộc họp hàng quý cùng Bộ Chính trị, ông Bộ trưởng Kim Minh dõng dạc đọc báo cáo tình hình quý qua, đồng thời vạch ra chiến lược cho công cuộc kiến quốc và đường lối kháng chiến ở miền Nam trong thời gian tới. Thỉnh thoảng, ánh mắt trìu mến của ông quay sang nhìn người vợ hiền, bà khẽ mỉm cười đáp lại.
Vợ chồng ông bà hạnh phúc như thế cũng đã hơn ba mươi năm rồi, kể từ ngày còn cùng nhau xông trận nơi chiến trường máu lửa, cho đến khi hòa bình được lập lại, vợ chồng ông bà cùng tập kết ra Bắc rồi tiếp tục phụng sự đất nước, người ta chưa từng nhìn thấy hai người họ to tiếng với nhau bao giờ.
Một cuộc đàm phán mới lại được mở giữa lúc chiến cuộc đang rối ren và bà Ánh Mai là người được giao nhiệm vụ chủ trì cuộc đàm phán kia. Xưa nay “người đàn bà thép” ấy vốn nổi tiếng cứng rắn, cương trực với những quyết định đanh thép đã đem về không ít thắng lợi cho cuộc chiến. Hôm ấy, bà đón tiếp một cậu trai trẻ vừa hơn hai mươi, phong tuấn tao nhã, người được giới thiệu là đại tá trực tiếp chỉ huy quân đội viễn chinh ở miền Nam – William.
“Xin chào, hình như cậu là người châu Á?”
Với chất giọng lơ lớ nhưng lại nói tiếng Việt rất rõ ràng, cậu ta hờ hừng đáp lại:
“Nhưng tôi và bà không phải đồng bào, càng không là đồng minh. Chúng ta là người của hai chiến tuyến.”
“Và bây giờ tôi và cậu đang ở thế đối đầu!”
Lần đầu tiên người phụ nữ ấy chợt chùn bước trước một viên tướng trẻ, ở cậu ấy hiện ra một thứ cảm giác gì đấy vừa uy nghi, vừa quen thuộc đến lạ lùng. Cuộc gặp mặt đầu tiên diễn ra không thuận lợi như mong muốn, William sẽ ở lại đây hai tuần để chuẩn bị cho những buổi gặp mặt tiếp theo.
Buổi tối ấy, cuộc họp kín giữa vợ chồng bà Ánh Mai và vài Bộ trưởng được diễn ra ở Văn phòng Chính phủ.
“Ở đây có một số thông tin của William mà mật thám của ta đã tìm được. Mời mọi người xem qua.”
William, năm lên tám được một đại tướng viễn chinh nhận làm con nuôi, từ đó y sống trong nhung lụa, con đường tiến thân trong quân doanh thăng tiến nhanh chóng.
“Là người Việt Nam?”
“Phải. Người Việt Nam muốn giữ chức vụ cao trong quân đội không dễ, nhưng vì cậu ấy là con nuôi viên đại tướng nên việc ấy vốn không quá khó khăn.”
“Bảo sao tôi luôn cảm thấy cậu ấy có gì đó rất quen thuộc.”
“Tuy là người Việt nhưng hiện tại cậu ta đang đối đầu cùng ta. Cô Mai, cô phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi, những thông tin này rất hữu ích. Tôi có một số thứ muốn trao đổi với mật thám, tôi có thể liên lạc với họ được không?”
“Được, anh Minh và Bộ Nội vụ sẽ hỗ trợ cô.”
Bà không biết tại sao bản thân lại làm như vậy, bà chỉ cảm thấy phía sau thân phận kia có gì đó uẩn khúc và một động lực thôi thúc bà phải tìm ra nó.
Hôm ấy là chủ nhật, bà Ánh Mai đã ngồi trước chiếc bàn đầy tài liệu suốt mấy tiếng đồng hồ. Ông Minh đi đến bên cạnh, khẽ đặt cốc trà nóng lên bàn.
“Mấy hôm nay em đang nghĩ gì vậy, anh thấy em cứ như mất hồn.”
“Em đang nghĩ về cuộc đàm phán sắp tới, mấy hôm trước em vừa nhận được một số tài liệu từ mật thám.”
“Vậy sao. Lúc chiều hôm qua anh có đến chỗ em, cô Vân thư ký bảo em đã ra ngoài.”
“Em đến khách sạn gặp William.”
“Cậu ta có vấn đề gì à?”
“Không. Chỉ là em... Anh à, trước khi được nhận vị đại tướng ấy nuôi cậu ta là người ở Kiến Hòa.”
Ông ấy không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe.
“Mấy lần đàm phán em quan sát thấy trên tay phải cậu ấy có một vết bớt, tuy đã bị sẹo che khuất nhưng em đã thấy rất rõ. Cậu ấy còn bằng tuổi với...”
“Ánh Mai, em bình tĩnh nghe anh nói, Kiến Hòa là vùng đất rộng lớn, người giống người là chuyện bình thường, hơn nữa em cũng nói vết bớt đã bị che mất, làm sao khẳng định được điều gì!”
“Nhưng mà...”
“Năm đó giặc càn rát vậy, thằng bé không thể nào sống nổi. Anh biết là em luôn thấy có lỗi nhưng đây đã là sự thật không thể nào thay đổi. Em phải biết trước mắt em là vận mệnh của cả dân tộc, một bước sai lầm sẽ hư cả đại sự.”
Ngày trước khi còn trẻ ông bà cũng đã từng có một đứa con trai, nhưng chỉ là đã từng thôi! Năm nó lên năm, tình hình cuộc chiến và nhiệm vụ đã không cho phép bà tiếp tục dẫn theo một đứa trẻ ra chiến trường, việc ấy quá nguy hiểm. Bà gửi con trai cho người bạn thân làm công tác hậu phương để an tâm chiến đấu. Nhưng ít lâu sau, ông bà nhận được tin giặc thả bom phá tan căn cứ ở Kiến Hòa, toàn bộ đồng đội đều hy sinh và bắt sống, cũng từ đó họ đau đáu trong nỗi đau mất con, nhưng sự nghiệp dân tộc là không tránh khỏi hy sinh, buộc họ phải chấp nhận điều đó.
Hôm ấy chính là buổi đàm phán cuối cùng của hai bên, bà Ánh Mai xuất hiện tại khách sạn từ rất sớm, bên cạnh là phái đoàn đi theo hộ tống bà.
“Hôm nay đã là buổi cuối cùng, tôi muốn có vài phút nói chuyện riêng với bà Thứ trưởng Ánh Mai.” – William lên tiếng đề nghị.
“Nhưng thưa ngài, như vậy không phù hợp với quy tắc.”
“Vậy thì không còn gì để nói, mọi chuyện đến đấy sẽ kết thúc, đàm phán đã thất bại.”
“Thưa ngài...”
“Không sao, mọi người ra ngoài một chút đi. Nơi đây là chỗ của tôi, tôi tin ngài William sẽ không dại dột làm điều gì gây bất lợi cho chính mình.” - Ánh Mai nhẹ giọng nói, nở cười tự tin.
“Các cậu cũng ra ngoài đi.” - William quay sang nói với các thủ hạ của mình.
Mọi người theo lời lần lượt ra khỏi phòng. Lúc này, không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng, cả hai con người ngồi đấy, có lẽ sẽ không ai chấp nhận lùi bước trước đối phương.
“Bà có biết tại sao tôi muốn gặp riêng bà không?”
“Chắc không phải chỉ để nói chuyện phiếm.”
“Không biết tôi nên gọi bà theo chức vụ của bản thân hay theo địa vị của chồng bà đây?”
“Tùy cậu, Thứ trưởng hay Bộ trưởng chẳng qua cũng chỉ là danh xưng, hãy gọi theo cách mà cậu cảm thấy thích.”
“Được thôi, bà Thứ trưởng à, tôi biết bà là người đàn bà tài giỏi, nhưng tôi thắc mắc bà đã bao giờ nghĩ đến gia đình bà chưa?”
“Đối với tôi, trong công việc không có chuyện tình cảm, điều đó có lẽ cậu cũng hiểu. Chồng tôi luôn ủng hộ tôi trong mọi quyết định.”
“Tôi quên mất là bà rất tàn nhẫn, bà vẫn luôn tàn nhẫn như vậy.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Trước khi đến đây tôi thoáng có lúc mong bà đã thay đổi rồi, nhưng bà vẫn như vậy. Bà vẫn tàn nhẫn và độc ác hệt như hai mươi năm về trước.”
“Cậu là ai? Cậu hiểu gì về tôi?”
“Tôi là ai sao? Tại sao bà không tự hỏi mình xem tôi là ai. Tôi tin là bản thân bà đã có đáp án.”
“...”
“Có lẽ bà đã làm quá nhiều chuyện độc ác rồi, đến mức không còn nhớ nổi những chuyện mà mình đã làm. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, cái ngày mà bà và người đàn ông đó bỏ tôi mà đi.”
Bà Ánh Mai vẫn im lặng không đáp, con sóng dữ trong lòng bà đang dữ dội hơn bao giờ hết.
“Tôi biết là bà đã điều tra về tôi, nhưng có một điều mà tất cả mọi người sẽ không bao giờ biết được, trước khi được nhận nuôi tôi tên Huỳnh Lâm. Bà nghe cái tên này có quen không?”
Bà không thốt được nên lời, đầu óc quay cuồng, bao kí ức lại ùa về, cả người bà lạnh cứng, chẳng biết bản thân phải làm gì trong hoàn cảnh này.
William đi đến, chậm rãi vén tay áo lên để lộ ra vết bớt đã bị che khuất bởi sẹo chằng chịt.
“Bà có còn nhận ra nó không?”
Nhìn thấy thứ ấy, bà như nhìn thấy lại tất cả những gì đã diễn ra trong quá khứ, bản thân lại trở nên lắp bắp, rõ ràng đã muốn nói rất nhiều thứ nhưng lại không có cách nào ngăn chặn cuống họng đang nghẹn lại.
“Cậu… Con…”
“Tôi đã cố gắng xoá đi vết bớt này, chính tay tôi đã cầm dao rạch từng nhát lên nó, nhưng tại sao những kí ức đó tôi vẫn không thể quên được. Cứ mỗi đêm khi tôi nhắm mắt lại, những hình ảnh đó vẫn ám ảnh tôi suốt hai mươi năm qua bà có biết hay không?”
Ánh Mai nước mắt lưng tròng, trong vô thức lùi về sau mấy bước, xưa nay người ta chưa từng thấy bà rơi lệ, thế mà nay lại chẳng thể thốt được lời nào để tự biện hộ cho mình.
“Bà khóc à? Người như bà cũng biết rơi lệ sao? Thế mà tôi cứ tưởng người đàn bà như bà sẽ không bao giờ biết khóc. Bà là đang khóc cho tôi, hay là bà đang tự khóc cho chính bản thân mình vì tôi vẫn còn sống?”
Cùng lúc ấy thì ông Kim Minh đẩy cửa bước vào, lúc nãy bên ngoài nghe mọi người nói việc bà Mai ở một mình trong phòng cùng William ông đã cảm thấy bất an, bất chấp tất cả xông vào, vừa lúc nghe được tất cả mọi chuyện.
“Kìa ông Bộ trưởng Kim Minh cũng đến rồi à, thật là vinh dự cho tôi quá, hôm nay được ở đây đón tiếp cả hai vị.
“Có phải con đã nhận ra ba mẹ từ lâu rồi không?”
Huỳnh Lâm không trả lời, lặng lẽ ngồi xuống ghế, đôi tay cầm cốc cafe khẽ run lên.
“Tại sao con không đến tìm ba mẹ?”
“…”
“Trả lời đi.”
Rất nhanh sau, Huỳnh Lâm đã lấy lại bình tĩnh vốn có.
“Ông gọi tôi là gì? Con sao? Tôi có cái vinh hạnh được làm con trai ông sao?”
“Năm đó không phải là ba mẹ cố ý bỏ rơi con, mà là…” - Ánh Mai khẽ nghẹn giọng chẳng thể nói tiếp.
“Ông bà có biết lúc đó tôi đã hoảng sợ thế nào không? Tôi đã luôn miệng gọi hai người, tôi mong hai người sẽ xuất hiện trước mặt, che chở cho tôi, nhưng hai người lúc đó đang ở đâu? Một đứa bé chỉ mới mấy tuổi đầu, lang thang đầu đường xó chợ, bữa đói bữa no nhờ vào lòng thương xót của người dân, những lúc đó ông bà đang ở đâu?”
“Sự việc lúc đó là việc mà không ai muốn xảy ra. Con không thể lấy nó làm lý do để phản bội lại giống nòi dân tộc được.”
“Phản bội thì đã sao chứ. Tôi không cần biết cái gì là ngoại xâm, cái gì là trọng trách dân tộc. Tôi chỉ biết, người mà các người cho là kẻ thù là nghĩa phụ đã cứu sống tôi, những thứ mà các người cho là ngoại xâm đã nuôi lớn tôi, cho tôi ăn học, cho tôi vinh quang như ngày nay.”
“Con im ngay cho ba.” - Ông Minh hét lớn.
“Tôi vẫn chưa thỏa ước nguyện đâu. Bây giờ hai người có hai sự lựa chọn, một là ký vào bản hiệp ước chấp nhận theo điều kiện của chúng tôi, hai là chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc chiến, đến lúc đó thân phận của tôi lộ ra, ông bà cũng không tránh khỏi liên can đâu.”
“Sẽ không có sự lựa chọn nào hết.”
“Ông đừng vội quyết định, không hỏi thử xem bà vợ yêu quý của ông có nỡ hay không, ông mà giết tôi rồi không chừng bà ấy sẽ hận ông suốt đời đó.”
“Chát”
Bàn tay bà Ánh Mai bất ngờ tát thẳng vào mặt Huỳnh Lâm khiến anh choáng váng, một bên má đỏ ửng lên. Bà đang cố giữ cho tay mình khỏi run lên bần bật, nước mắt lưng tròng nấc nghẹn từng lời.
“Bà đánh tôi? Bà nghĩ mình còn đủ tư cách để dạy dỗ tôi sao?”
“Mẹ biết là ba mẹ có lỗi với con, nhưng nhân dân không có lỗi, đất nước này không có lỗi. Một là con ký vào hoà ước, chấp nhận lùi bước, quay trở về nơi của mình, mọi chuyện kết thúc ở đây, hai là hôm nay cả nhà chúng ta đều sẽ bỏ mạng tại đây.” – Ánh Mai kiên quyết nói.
“Ông bà dám sao?”
“Đại sứ ngoại giao dám ra tay ám sát ông bà Bộ trưởng Kim Minh, bị các vệ sĩ giết chết ngay tại chỗ.” - bà Ánh Mai nói, trong mắt tràn đầy cương quyết.
Huỳnh Lâm bất giác hoảng sợ trước khí thế hừng hực của bà Mai, đến ông Minh cũng không nghĩ đến ngày phải đứng trong hoàn cảnh này, vợ mình lại quyết đoán lựa chọn từ bỏ tình riêng để lo cho việc chung mà không cần quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
“Mẹ thà tự tay mình giết chết con, cũng sẽ không để con làm việc phản bội giống nòi dân tộc, phá bỏ công sức của bao người suốt mấy chục năm qua.”
“Bà không có tư cách để định đoạt sinh mạng của tôi đâu. Đứa con trai Huỳnh Lâm của bà đã chết từ hai mươi năm trước rồi, bây giờ tôi và bà là kẻ thù. Giữa chúng ta chỉ có một người được sống mà thôi.”
Huỳnh Lâm sau khi nói hết câu thì nhanh chóng bỏ ra ngoài, ra đến cửa, anh ta đứng lặng lại, quay vào nhỏ giọng:
“Cảm ơn ông bà đã cho tôi sinh mạng này.”
Cuộc đàm phán lần ấy thất bại, nhưng đã có thể tranh thủ được quãng thời gian ấy khi William vắng mặt tại chiến trường mà tiến công, giành lấy thế chủ động. Sang năm sau, cách mạng thành công, đất nước thống nhất về một thể, lá cờ tự do bay phấp phới trong nền trời xanh thẳm.
Đứng trên ban công lộng gió, Ánh Mai như thể đã nhìn thấy trong bầu trời xanh thẳm là hình ảnh của những người đã ngã xuống, là máu xương của những đồng đội đã hy sinh, và có cả hình bóng của đứa con trai bà. Bà Mai khẽ dựa đầu vào vai chồng, cả hai cùng hướng mắt về phía bầu trời trong xanh ấy, bà bỗng nhẹ giọng, như để lời nói mình hòa vào cùng nắng và gió.
“Cảm ơn con. Ít ra đến quyết định cuối cùng con vẫn là người con đất Việt.”