Chương 85: Chương 85

Thấm thoát, đã một tháng trôi qua, bệnh tình của Huy nhi cuối cùng cũng dần dần hồi phục, Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly cũng đã xa cách một thời gian.

Đêm nay trăng thật sáng, vừa đúng đêm rằm. Bắc Đường Ngạo ra khỏi viện lạc của Huy nhi, có chút thương cảm.

Vừa rồi Lưu ngự y nói, hài tử cuối cùng cùng thoát hiểm, thậm chí còn chuyển biến thật tốt, mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn. Lâm Yên Yên ngày nào cũng chăm sóc Huy nhi. Nàng nói sẽ làm một mẫu phi thật tốt của bọn trẻ, nên hơn mười ngày nay vẫn luôn bồi Huy nhi. Chỉ là, nàng cùng Bắc Đường Ngạo đã lạnh nhạt với nhau quá rồi.

Bắc Đường Ngạo không thể lý giải, vì sao nữ nhân lại thay đổi nhanh như thế? Chính xác từ lúc Huy nhi chết, Lâm Yên Yên ngã bệnh một thời gian, bệnh khỏi thì tính tình cũng đại biến, cả ngày trầm mê trong Phật đường, ăn chay niệm Phật, đối với chuyện gì cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không còn chút ôn nhu ngày xưa.

Nhưng hắn có thể hiểu tâm tình của nàng, dù sao cũng là nhi tử mình sinh ra qua đời. Vừa mới nghe Lưu ngự ý nói, trong lòng cũng yên tâm, nhưng lại thấy vẻ mặt phức tạp của Lâm Yên Yên, hắn cũng chợt nhớ tới đứa con đã mất của cả hai. Trong lòng Yên Yên chắc hẳn không dễ chịu.

Năm đó bọn họ thành hôn, hắn hứa sẽ giúp Đoan thân vương, phụ thân nàng, trợ hoàng tử trẻ tuổi nhất của tiên hoàng, chính là ngươi cậu đang làm đương kim Hoàng thượng của hắn, lật Đông Dương thái tử, leo lên ngôi vị. Hiện tại, chuyện này hắn đã làm được, mục đích của cả hai đã hoàn thành. Nhưng hắn và Yên Yên lại càng lúc càng xa cách, hai ngươi đã không thể quay lại với nhau. Lúc gặp lại, cũng là lúc cả hai cùng thống khổ chồng chất.

Bắc Đường Ngạo ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên không, đột nhiên nhớ Ngôn Phi Ly mãnh liệt. Tuy chỉ mới xa nhau một tháng ngắn ngủi, thế mà đã nhớ nhung thế này, hắn không nhịn được. Nhớ đến dáng cười tao nhã, giọng nói trầm thấp, thân thể thon dài và…

Bắc Đường Ngạo đột nhiên thấy khô nóng. Đi tới chuồng ngựa, dắt Mặc Tuyết ra, không nói với ai, một mình lén lên ngựa, phi như tên bắn ra khỏi thành, hướng về vùng ngoại ô ấy.

Ngôn Phi Ly trở mình lần nữa mà vẫn chẳng ngủ được.

Đã một tháng rồi. Từ lần chia tay kia, đã tròn một tháng. Bắc Đường Ngạo không gửi đến chút tin tức gì, không biết hắn vội trở về vì việc chi.

Tuy biết sai người mang thư đến cho mình không phải là tác phong của Bắc Đường Ngạo, mà cũng không tiện làm vậy, nhưng y vẫn muốn biết tình hình của hắn và Ly nhi, dù chỉ là một chút. Có hai lần y chủ động giúp Lưu Thất vào thành làm việc, cũng tới trước cửa Bắc Đường vương phủ, nhưng sờ sờ khối ngọc bài trong ngực, lại thôi, quay người về.

Hôm nay y còn thân phận gì mà trở về chứ? Thế nào cũng không được! Huống chi đương sơ, chính y đã quyết định ly khai, y không thể quay lại. Tòa vương phủ khí phái uy nghiêm kia, ở trong đó chính là một nhà Bắc Đường vương dưới một người trên vạn người của Minh quốc, không phải môn chủ của y, càng không phải Khiêm Chi của y.

Ngôn Phi Ly thở dài. Chỉ bất quá mới một tháng, trước đây bao nhiêu năm thì sao, mới có một tháng đã khiến y khó sống vậy. Không biết một thời gian nữa, hai người có còn gặp lại.

Ngôn Phi Ly càng lúc càng nhớ, càng nhớ lại càng không ngủ được, liền ngồi dậy, thuận tay mở cửa sổ, ánh trăng bên ngoài thật tròn, thật nhu lượng, khiến y càng cảm thấy cô tịch.

Ngôn Phi Ly ngắm trăng một lúc, ngực có chút quặn đau, lại ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt lại, tập trung tĩnh tọa luyện công, hy vọng tâm hồn có thể thu liễm lại, cả thể xác và tinh thần đều trầm tĩnh.

Ta muốn tẩu hỏa nhập ma rồi.

Không biết đã qua bao lâu, Ngôn Phi Ly chán nản lắc đầu. Bởi vì y lại tự nhiên ngửi thấy lãnh hương của Bắc Đường Ngạo xung quanh, không khỏi cười khổ, mở mắt.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ mình nhớ hắn quá sao?

Ngôn Phi Ly thấy cả người khô nóng, đêm nay chẳng những đặc biệt nhớ Bắc Đường Ngạo, còn rất nhớ… cái ôm của hắn.

Y hít sâu, nhảy xuống giường, mặc thêm áo khoác, quyết định ra ngoài một chút, lãnh tĩnh thử xem, toàn thân lại đột ngột chấn động. Thực khó tin, y đứng ở trong phòng phải chốc lát mới dám đến trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, như có bản năng, nhìn về hướng cây đại thụ.

Bắc Đường Ngạo vẫn một thân bạch y, lẳng lặng dựa vào đại thụ, mỉm cười với y.

Viên Thanh nhớ tới con ngựa vừa mới sinh, vì đẻ non nên không được khỏe lắm, cho nên cố ý mang cả mẹ cả con về trang viện chăm sóc. Lại nghĩ, thấy không đành, nhỡ tiểu gia khỏa không chịu được thì sao. Thế là bèn chạy ra khỏi phòng, khập khiễn đi đến trang viên.

Chỗ hắn ở ngay bên ngoài trang viên, là một phòng đơn nhỏ, ngoại trừ hắn thì còn có mấy đứa ở làm công việc trong mã tràng sống nữa. Vì hắn là thú y, còn được tôn kính, cho nên mới có một cái phòng. Lúc này hắn phải đi xuyên qua khu rừng nhỏ sau viện mới có thể thấy được chuồng ngựa.

Lúc đi qua khu rừng, trong rừng có tiếng động thật nhỏ. Viên Thanh nghe rõ, đó là tiếng ngựa. Hắn có chút kỳ quái, sao giờ này trong rừng lại có ngựa hoang? Mùa giao phối đã qua. Hơn nữa, ở đại trạch cũng chỉ mới có một con ngựa mẹ vượt cạn mà thôi.

Hắn theo tiếng động đến gần, liếc mắt trông thấy một tuấn mã thân đen xì, bốn vó lại trắng như tuyết, đang gặm cỏ dưới trăng, nhàn nhã ăn ăn. Nghe thấy thanh âm của hắn, chỉ ngẩng đầu lên nhìn nhìn rồi lại cúi xuống.

Viễn Thanh ngơ ngác nhìn bảo mã đó, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Hồi lâu, mới giống như lúc đi vào, chậm rãi đi ra.

Hắn hốt hoảng đi tới chuồng ngựa, không yên lòng mà từng chút từng chút chăm sóc con ngựa con. Vì sinh non, nó run rẩy nằm bên cạnh ngựa mẹ, thân thể vô cùng suy yếu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, không dậy được nữa. Mẹ nó một tấc cũng không rời, yên lặng cổ vũ.

Viễn Thanh có phần yên lòng, bởi con ngựa con này tuy yếu ớt, nhưng sức sống rất mãnh liệt, có ngựa mẹ bên cạnh, có lẽ khả dĩ khỏe mạnh mà trưởng thành.

Hắn trở lại chỗ của mình, đầu còn ngoảnh lại nhìn vào cánh cửa thông với viện, nhớ tới con ngựa vừa rồi.

Hắn đi tới cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, đại môn được mở. Cửa không cài then, mà then bị thứ gì đó bẻ gãy, rơi trên đất. Viên Thanh cúi đầu nhặt lên, cầm trong tay nhìn thoáng, đột nhiên tay run lên, then cửa lại xuống đất.

Thần sắc hắn phức tạp nhìn về phía một căn phòng trong viện, ánh nến trong gian phòng đang loáng thoáng, chợt tắt, toàn viện lại tối đen và trầm tĩnh như cũ, mùi cỏ lẫn vào trong không khí, mơ hồ phiêu tán chút hương.

Hắn ngơ ngác mãi, cuối cùng không vào viện nữa, đóng cửa lại.