“Vương gia!” Khi bóng dáng Bắc Đường Ngạo hiện ra trước tầm mắt, nhãn thần của y thoáng ánh lên. Ra đôi mắt thật sáng và trong, tựa như ngọn lửa nhỏ, làm bừng lên cả gương mặt tuấn tú.
“Nguyên lai vương gia mặc bạch y thật đẹp.” Úc Phi Khanh không kìm lòng mà khen ngợi, nói xong mới phát giác mình lỗ mãng, lập tức đỏ mặt.
Trước đây khi y nhìn Bắc Đường Ngạo, nếu không phải triều phục thì cũng là quân trang, kiểu trang phục tuấn dật du nhàn này là lần đầu gặp.
Bắc Đường Ngạo một thân triều phục đại tử sắc, tuy kiểu dáng túc mục, màu sắc thâm ám, nhưng được hắn mặc, trở nên cao quý không nói nên lời, tuấn dung nõn nà càng được tôn lên, ngược lại thêm phần cuồng khí. Nhung y (quần áo trong quân đội) dù nặng nề, áp nhân tâm phách, nhưng khí thế bức nhân, uy vũ tự sinh. Thực là một Bắc Đường Ngạo ưu nhã đời thường trong bộ bạch y thế này, sự tuấn mỹ thanh lãnh không nói được, khí chất cao ngạo và dung nhan tuyệt thế của hắn thật phối xứng, chưa kể thêm cái sở thích tránh xa nhân gian yên hỏa nữa.
Bắc Đường Ngạo phá vỡ thế khó xử cho y, đạm đạm nhất tiếu: “Úc tướng quân, thỉnh tọa.”
Hắn không chán ghét lời ca tụng của Úc Phi Khanh, thậm chí còn có chút hứng thú vì sự ngay thẳng của y. Y trời sinh bản lĩnh dễ dàng hòa nhập, lúc nào cũng cùng hòa mình vào với các tướng sĩ trong quân doanh. Nói năng rất có chừng mực, hơn nữa ngữ thái chân thành, rất hợp với dung mạo tuấn lãng của y, không ai ghét được.
“Úc tướng quân có chuyện gì vậy?”
Úc Phi Khanh thu lại tâm tình trong lòng, lược bớt mấy lời khách sáo, trực tiếp nói thẳng: “Nghe nói tiểu thế tử sinh bệnh, gia phụ cố ý bảo ta mang chút dược liệu trân quý tới, hy vọng có thể giúp được một chút.”
“Để Úc thái phó lo lắng. Tiểu nhi đã được ngự y trị liệu, khá hơn nhiều rồi, điều dưỡng mấy ngày nữa là khỏi hẳn.”
“Vương gia, thức này còn là do ta đặc biệt tìm được theo bí phương linh tộc ở quan ngoại, dùng để trị liệu ngoại thương thương cân (cơ) động cốt cực kì hữu hiệu, nghe nói vết thương trên vai vương gia vẫn chưa khỏi, ta…”
Bắc Đường Ngạo phất tay ngắt lời y: “Vết thương trên vai bản vương đã không còn trở ngại, Úc tướng quân không cần phải để bụng.”
“Nhưng vương gia đã cứu ta, Phi Khanh trong lòng vẫn day dứt.”
“Không cần nói nhiều, trên chiến trường, ngươi và ta đều có chung kẻ thù, ngươi là thuộc hạ đắc lực của ta, sao ta có thể mặc ngươi chịu chết.” Bắc Đường Ngạo tùy ý nói. Hắn với người ngoài là vô tình thờ ơ, sống hay chết chẳng quan tâm, nhưng với thân nhân lại rất mực bảo vệ. Năm đó ở Quỷ lâm, nếu không phải cứu Ngôn Phi Ly, cũng sẽ không trúng mị dược của Si Mị Võng Lượng, dẫn đến mấy sự lộn xộn sau này. Khi Ngôn Phi Ly tự muốn đi Giản cảnh, hắn trách thì có trách y xen vào việc của kẻ khác, cần gì phải nhọc lòng thế. Nhưng vừa nghe Ngôn Phi Ly xảy ra chuyện, mình liền cấp bách đến bên. Tính cách hắn thất thường như vậy, e bản thân cũng chẳng biết phải nói thế nào.
Úc Phi Khanh lại càng kính phục Bắc Đường Ngạo. Lúc này ngoài cảm kích, ngưỡng mộ, còn có chút cảm tình phức tạp. Đôi mắt y rất đen, nhìn Bắc Đường Ngạo lấp lánh. Y càng trưởng thành càng tuấn tú, cười rộ lên thì sang sảng, nhưng với Bắc Đường Ngạo lại thấy hơi ngại ngùng. Y nói chuyện lúc nào cũng ngay thẳng, có lúc còn hơi lỗ mãng, như lúc nãy đó.
Y đứng dậy, quỳ gối xuống trước Bắc Đường Ngạo: “Ân cứu mang của vương gia với Phi Khanh, như ơn sinh thành của phụ mẫu. Phi Khanh không thể báo đáp, chỉ mong có thể làm thuộc hạ của vương gia, cả đời đi theo vương gia.”
Bắc Đường Ngạo nhíu mày. Cái này không nói giỡ được. Trên chiến trường, y là thuộc hạ của hắn, đó là việc không thể đổi. Nhưng đã trở lại kinh thành, hai người một là vương gia, một là tướng quân, đồng triều làm quan, sao nói theo là theo được.
“Úc tướng quân, ngươi có ý gì vậy?”
“Phi Khanh nghe nói chức thiếp thân võ tướng bên cạnh vương gia bỏ trống đã nhiều năm, Phi Khanh lớn mật mao toai tự tiến (1), nguyện từ chức tướng quân, vào Thiên Môn, đi theo vương gia.
(1) mao toai tự tiến: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm, mạnh dạn tự tiến cử (QT). Có điển tích.
Bắc Đường Ngạo trầm ngâm không nói. Người thanh niên này kỳ thật chỉ nhỏ hơn mình hai tuổi, nhưng vì hắn xuất đạo sớm, mười hai tuổi đã kế thừa Bắc Đường vương vị, đã có nhiều kinh nghiệp, Úc Phi Khanh khó sánh bằng, cho nên trong mắt hắn, Úc Phi Khanh như một hậu bối. Nơn nữa trên người y có phần… Một chút đi theo cái bóng của Ngôn Phi Ly đương niên. Cho nên ái ốc cập ô (2), hắn với y coi như hòa ái hiếm có. Nhưng nếu là thiếp thân võ tướng…
(2) ái ốc cập ô: yêu ai yêu cả đường đi lối về (QT).
Bắc Đường Ngạo lên tiếng: “Úc tướng quân, ngươi đứng lên đi. Ta không thể ưng thuận ngươi.”
Úc Phi Khanh thoáng chấn động, ngẩng đầu: “Vương gia thấy Úc mỗ không xứng đáng sao?”
“Bản vương không có ý này. Chẳng qua, thiếp thân võ tướng của bản vương chỉ có một người mà thôi!”
“Huy nhi, đệ khá hơn chưa?”
“Ca ca, đệ ngứa quá…”
Bắc Đường Diệu Nhật nhẹ nhàng ghé vào đầu giường, Diệu Huy đang bị cột trên giường, sợ nó ngứa quá mà gãi vỡ mủ nên lúc nào cũng có người trông coi nó nghiêm khắc, không cho nó lộn xộn.
Tình hình lúc này của nó đã khá hơn, chỉ đợi mấy cái nhọt lặn đi, hảo hảo điều dưỡng mấy ngày là có thể hồi phục. Diệu Nhật trước đây đã từng bị đậu mùa, nên bây giờ mới có thể vào.
“Nhịn một tí, ngứa thì tốt rồi.” Diệu Nhật học tập cách chăm sóc của hạ nhân, vừa nói chuyện vừa sờ sờ khuôn mặt nhỏ.
“Nhưng đệ khó chịu…” Diệu Huy nhìn thấy ca ca, nức nở khóc.
Diệu Nhật vội dỗ: “Huy nhi đừng khóc, chờ Huy nhi khỏi, ca ca mang đệ đi cưỡi ngựa trên thảo nguyên, mang đệ đi tìm nghĩa phụ chơi đùa.”
“Ô ô… Ca ca đã nói là phải làm, không được lừa đệ…”
“Ca ca nói nhất định giữ lời.”
Đúng lúc đó, Lâm Yên Yên đi vào, nghe thấy Diệu Nhật nhắc tới hai chữ ‘nghĩa phụ’, tim nhảy lên một cái, con ngươi u lãnh lóe lên.