Kiều Tú Chi thì lại không nghĩ có cái gì mà phải phiền muộn, ngược lại bà cảm thấy không có Phương Tiểu Quyên gây rối, cuộc sống sau này của nhà họ Kiều nhất định sẽ tốt hơn.
Sẽ tốt hơn nữa nếu chân của thằng hai có thể đứng lên một lần nữa, mắt bà rơi vào chân ông, cuối cùng bà lại lắc đầu.
Bà đang suy nghĩ gì vậy chứ, bác sĩ cũng đã nói, cho dù phẫu thuật cũng vô ích, nửa đời sau của thằng hai chỉ có thể ở trên giường.
Để ăn mừng việc ly hôn, Kiều Tú Chi cố ý mổ hai con cá để ăn, một con hầm súp và một con hấp, cả nhà ăn rất vui vẻ, trên mặt Cạn Xuân Cúc cũng khôi phục lại nụ cười.
Sau khi ăn xong cơm trưa, những người ở nhà cũ nhà họ Kiều đều đi về.
Đại Kiều nắm lấy góc quần áo, gục đầu đi vào phòng cha.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Kiều Chấn Quân lo lắng: “Sao lại buồn bã ỉu xìu vậy, con cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao?”
Đại Kiều rũ đầu xuống, lắc đầu nói: “Không có, không, thoải mái.”
Kiều Chấn Quân liền cảm thấy có chút khó hiểu: “Vậy có phải con có chuyện muốn nói với cha không?”
Đại Kiều nắm lấy góc quần áo vò vào nhau: “Cha, cha và mẹ, ly hôn, có phải, là bởi vì, con?”
Mặc dù bà nội nói rằng họ ly hôn là vì mẹ cô đã làm điều sai trái nhưng lúc trước lý do khiến mẹ cô trở về nhà bà ngoại là vì cô, mẹ cô muốn đuổi cô đi, còn cha cô không chịu nên hai người đã cãi nhau.
Cô cảm thấy rất khó chịu.
Có phải như lời mẹ, vì cô là một tai họa nên sẽ mang lại xui xẻo, tai ương cho người thân?
Nhớ ngày đó cha vì bảo vệ cô nên mới bị rơi xuống mương, đến bây giờ vẫn chưa khá hơn, Đại Kiều càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt xoàn xoạch rơi xuống như trân châu.
Bánh bao nhỏ đứng đó rơi từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt, bộ dạng bất lực và đáng thương đó khiến người ta không khỏi xót xa.
Kiều Chấn Quân cảm thấy trái tim mình bị một thứ gì đó hung hăng đập vào.
Ông biết Phương Tiểu Quyên không đối xử tốt với đứa nhỏ này, ông cũng đã cảnh báo Phương Tiểu Quyên không được đối xử khắt khe với đứa nhỏ.
Phương Tiểu Phàm mặt ngoài thì đồng ý, quay đầu liền bằng mặt không bằng lòng với ông, ông vẫn luôn tức giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ chuyện muốn ly hôn với bà.
Chính vì sự nhẫn nhịn và nhân nhượng của mình mà Phương Tiểu Quyên càng trở nên quá đáng hơn, tra tấn đứa nhỏ trở thành bộ dáng như bây giờ!
Nhìn thấy vóc dáng thấp bé của cô, ông đầy tự trách.
Lúc mới sinh ra, đứa trẻ này trắng trẻo, mập mạp, rất đáng yêu còn Tiểu Kiều thì gầy như một con mèo con, nhưng bây giờ thì ngược lại, hai chị em đứng cùng nhau, cô thấp hơn Tiểu Kiều nửa cái đầu.
Hốc mắt Kiều Chấn Quân chua xót đến khó chịu, ông vẫy tay với cô nói: “Lại đây với cha.”
Đại Kiều bước tới.
Kiều Chấn Quân nhẹ nhàng nói: "Lúc trước bà nội đã nói với con là cha mẹ bạn ly hôn không phải vì con mà là vì mẹ của con đã làm sai chuyện. Bà ấy không biết phân biệt thị phi, suýt chút nữa đã hại chết dì Tuệ, vì vậy cha quyết định ly hôn với bà ấy, đây không phải là lỗi của con, hiểu không?”
Đại Kiều nghe cha cô liên tục nhấn mạnh rằng chuyện này không liên quan đến cô, không phải lỗi của cô, cuối cùng trong lòng cô cũng cảm thấy tốt hơn.
Nhưng cô nghĩ đến Tiểu Kiều, lông mày lại cau mày: “Sau này, em gái, em ấy, không, quay lại, có phải không?”
Nghĩ đến Tiểu Kiều, Kiều Chấn Quân hung hăng nắm chặt bàn tay lại.
Ông thực sự là một người cha vô dụng. Không bảo vệ được một đứa con gái chưa tính, một đứa con gái khác cũng không thể cho nó một cuộc sống tốt. Ông thực sự đáng chết!
Nhưng ông không muốn thể hiện cảm xúc trước mặt con gái mình, ông giơ tay ra mái tóc bù xù của cô, nói: "Em gái con sống với mẹ con. Mỗi người nuôi một đứa không phải rất công bằng sao?”
Đại Kiều nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, đôi mắt co cong lại thành hình trăng non, nước mắt trên mi run lên: “Vậy thì con, đi theo, cha!”
Kiều Chấn Quân nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, trong lòng không khỏi mềm nhũn: “Vậy con có thích sống cùng cha không?”
Đại Kiều gật đầu: "Con thích! Con rất thích!"
Cô nói liên tục hai lời thích, như thể chỉ vậy mới có thể bày tỏ cảm xúc của mình, Kiều Chấn Quân không khỏi bật cười.
Tin tức về việc Phương Tiểu Quyên và Kiều Chấn Quân ly hôn được truyền đi xôn xao, đêm đó Lâm Tuệ cũng biết.
Bà ấy ngồi trên giường với vẻ mặt kinh ngạc, không nói được một lúc lâu.
Vương Thu Anh bưng một bát thịt vào, nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của con gái, đưa tay sờ trán bà ấy: “Không sốt nữa, con ngồi đây làm gì?”
Lâm Tuệ định thần lại, lắc đầu: “Không có ạ.”