Mọi người hoàn toàn loại bỏ sự nghi ngờ của mình.
Sau khi mọi người rời đi, nhà họ Phương đột nhiên nhận ra rằng Phương Tiểu Quyên đã ly hôn và thậm chí nhà họ Phương bọn họ không được hưởng một chút lợi ích nào!
Tức khắc tức giận đến đấm ngực, giậm chân, chửi rủa nhà họ Kiều khinh người quá đáng!
Nhưng mắng thì mắng nhưng cả nhà họ Phương cũng không dám đến nhà họ Kiều để tính sổ.
Trở về tiểu viện nhà họ Kiều.
Khi Kiều Tú Chi vừa bước vào bà đã nhìn thấy Vạn Xuân Cúc đang lao về phía mình với bộ dáng vô cùng phấn khích: "Mẹ! Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đã về rồi!"
Nhìn thấy bộ dáng kích động như vậy nếu ai không biết còn tưởng hai người họ là mẹ con đã xa cách nhiều năm.
Kiều Tú Chi có chút nhức đầu khi nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc của cô con dâu, nói với ngữ khí không tốt cho lắm: "Con định làm gì vậy? Đừng tới đây, không nhìn thấy bọn mẹ đang cầm đồ à."
Nếu trước kia bị mắng như vậy thì Vạn Xuân Cúc đã bất mãn dẩu miệng lên rồi nhưng lúc này rõ ràng không nhìn thấy chút không vui nào.
Bà ta dựa mạnh vào mẹ chồng: "Mẹ, con đã làm hết việc nhà rồi, con có thể về ngay được không?"
Kiều Tú Chi thấy bộ dáng bà ta cũng rất tò mò, nhưng bà ta chưa kịp nói đã nghe thấy Kiều Chấn Quốc thô giọng nói: "Vợ, em vừa mới về đã nóng lòng muốn rời đi luôn. Bộ dáng của em như vậy rất khiến người ta nghi ngờ, có phải em đã ăn trộm thứ gì từ nhà thằng hai không?"
Vạn Xuân Cúc: "...”
Rốt cuộc bà ta đã kết hôn với loại đàn ông nào vậy?
Một lời không hợp liền để bà ta chịu tiếng xấu, xem bà ta không biết xấu hổ sao?
Tiếc là Kiều Chấn Quân không biết nhìn sắc mặt người khác, chỉ vào con gà mái già phía sau bà ta tiếp tục lảm nhảm: “Vợ, đã lâu không gặp, sao em lại trở nên tốt với con gà mái già này? Từ đã, nhìn hai người giống như hai chị em tốt vậy!”
Vạn Xuân Cúc nghẹn đến mức mặt đỏ bừng: “...”
Cái người ngu ngốc không biết ăn nói này, ông ta có thể ngậm miệng lại không!
So sánh bà ta với một con gà mái như hai chị em tốt, vậy thì ông ta là gì, anh rể của gà mái già sao?
Đúng là con mẹ nó chị em tốt!
Kiều Tú Chi nghe thấy lời nói ngu ngốc của con trai, bà trợn trắng mắt nhủ thầm: Đây là con ruột, đây là con ruột, đây là con ruột!
Dù có ghét bỏ đến mấy cũng chỉ có thể chấp nhận, nếu không thì có thể ngăn cản sao!
Nhưng lúc này bà cũng nhận ra con gà mái già đang đi theo Vạn Xuân Cúc, không biết có phải là ảo giác không, bà luôn cảm thấy ánh mắt của con gà mái già nhìn Vạn Xuân Cúc có vẻ… không tốt lắm?
Vạn Xuân Cúc cảm thấy mình như chìm trong nước đắng, bà ta khó khăn quá!
Bà ta chỉ dạy bảo Đại Kiều vài câu mà con gà mái già này đối xử với bà ta như kẻ thù giết đàn con, lúc trước mổ bà ta còn chưa tính, lúc này còn theo sát bà ta một bước không rời!
Bất cứ khi nào bà ta muốn lười biếng hoặc ném thứ gì đó nặng hơn một chút, nó sẽ mổ bà ta!
Dùng sức hung hăng mà mổ bà ta!
Bây giờ cả hai bàn chân của bà ta đều bị bầm tím!
Đại Kiều cùng cha cô cùng nhau từ đằng sau đi tới, con gà mái già thấy cô bước vào, lập tức vỗ cánh chào cô, trong lồng ngực vẫn phát ra âm thanh thầm thì.
Đại Kiều cũng rất vui khi thấy Cô Cô, cô đã chăm sóc cho con gà mái già này nên cũng có tình cảm.
Vạn Xuân Cúc thở phào nhẹ nhõm khi thấy con gà mái già không còn nhìn chằm chằm vào mình nữa.
Nhưng bà ta đã quên cơn đau của vết thương, nhìn con gà mái già nói: “Mẹ ơi, con nghe nói con gà mái già này lâu không đẻ trứng, nếu không thì đến tết mổ thịt nó đi?”
Vừa dứt lời, con gà mái già quay đầu lại nhìn bà ta với ánh mắt chết chóc, sau đó tung cánh bay về phía bà ta.
"Ahhhhh... Chấn Quốc, cứu em, cứu em..." Vạn Xuân Cúc hét lên vì sợ hãi.
Tại sao con gà mái già lại nghe hiểu lời bà ta nói?
Chẳng phải sau khi thành lập nước thì động vật không thể thành tinh sao?
Tất nhiên Kiều Chấn Quốc sẽ không tiến lên giúp bà ta, lại còn cười như chó: "Ha ha ha... Vợ, thân thể em kém quá, chạy chậm như vậy, con gà mái già sắp đuổi kịp em rồi kìa!”
Vạn Xuân Cúc gần như muốn khóc!
Tiểu viện nhà họ Kiều một hồi gà bay chó nhảy, vô cùng náo nhiệt, điều này làm cho tâm trạng đau buồn vì ly hôn của Kiều Chấn Quân tiêu tan đi không ít.