Chương 29: Ba năm tam tai

Thật ra cô đã tỉnh lại được một lúc rồi, nghe được đối thoại trong phòng bếp của bà Đường và bác cả Đường An kia, cô liền không dậy nữa, cứ thế giả bộ ngủ.

“Mẹ, không biết lúc nào tuyết có thể ngừng rơi, e rằng mùa đông năm nay khó khăn rồi.”

Mùa đông ở Đông Bắc rất lạnh, nhưng những năm trước ít nhất sản lượng thu hoạch tốt, trời lạnh cũng có thể ăn một bữa ăn đầy đủ.

Năm nay bởi vì xuất hiện sâu bệnh, lương thực so với nửa năm trước còn ít hơn.

Bây giờ lại có bão tuyết, Đường An lo lắng vô cùng.

“Ôi... đừng giống như ba năm đen khi đó, đóng băng khắp nơi, rất nhiều người chết đói.”

Nhắc tới “Ba năm tam tai”, vẻ mặt Đường An trở nên nặng nề: “Mẹ, hôm nay con muốn lên huyện một chuyến, dù sao cũng phải báo cáo tình huống trong thôn chúng ta, lấy chút lương thực cứu tế cũng tốt.”

“Con à, tuyết lớn như vậy, còn rơi xuống dày thế kia, các con đi kiểu gì được.”

“Dù có bò cũng phải bò đi.” Dứt lời, Đường An nhanh chóng rời khỏi.

Chỉ còn lại bà Đường thấp thỏm lo lắng.

Tảo Tảo nghe thấy rõ mọi chuyện, cô vội vàng mặc quần áo đứng dậy, gấp chăn xong, đi vào phòng bếp, chỉ thấy bà Đường ngồi trên băng ghế, vừa đốt lửa vừa lau nước mắt.

Thiên tai không tránh khỏi, cuối cùng chịu khổ chính là dân chúng.

“Bà ơi...”

Nghe thấy giọng nói của Tảo Tảo, bà Đường vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, mỉm cười nhìn về phía đối phương.

“Tảo Tảo à, có phải đói bụng hay không, bà nội nấu cho cháu một quả trứng gà.”

Trứng gà là một món đắt tiền.

Kể cả là ở nhà ai, cũng không phải muốn ăn là có thể ăn.

Bà Đường vén nắp nồi lên, lấy trứng gà ấm ra, nhanh chóng lột vỏ trứng, lại cho chút nước nóng, cuối cùng thêm một chút đường nâu.

“Ăn đi, ăn đi, ăn no mới có thể lớn được!”

Tảo Tảo năm nay 8 tuổi, nhưng trông không cao bằng đứa con 5 tuổi.

Suy dinh dưỡng nặng, tóc khô vàng, gầy gò đến mức da bọc xương.

Bà Đường đau lòng Tảo Tảo, luôn muốn nấu chút đồ ăn ngon cho Tảo Tảo.

Bất đắc dĩ trong nhà cũng không có bao nhiêu lương thực dư thừa, cho nên chỉ có thể luộc trứng gà.

Nhưng Tảo Tảo đã bị hành động của đối phương khiến cho muốn rơi lệ.

“Bà ơi, thứ này quá quý giá...”

“Đồ có quý giá đến đâu, thì cũng phải ăn, cháu ăn nhanh đi.”

Nhìn trứng gà trong chén thêm nước đường, Đường Tảo Tảo đã cố nén nước mắt, ăn từng ngụm nhỏ.

Kiếp trước, cha mẹ cô qua đời trong một tai nạn xe hơi.

Từ nhỏ co được nuôi nấng ở nhà cô, cô đối xử với cô cũng không tốt.

Sở dĩ nuôi cô cũng là bởi vì ba mẹ để lại cho cô một khoản tiền bồi thường lớn.

Là người giám hộ của mình, cô có quyền được nhận một phần tiền bồi thường.