Chương 21: Nói hay không đây

“Bà ơi, bà không cần cảm ơn, cháu… cháu thực sự không biết tại sao làm được như thế.”

Đường Tảo Tảo nói thật, cô quả thật không biết.

“Ông cháu từng nói rồi, người hữu duyên không học tự thông, cháu nhìn cái đĩa trong tay cháu xem, có phải là thứ bà đưa cho cháu hay không?”

Tảo Tảo gật đầu, đương nhiên là thứ đó, cô còn dùng máu kích hoạt nó đây.

“Cho nên ấy, sau này cháu ở lại nhà họ Đường chúng ta đi, bà cũng giao tất cả những thứ mà ông cháu để lại cho cháu.”

Đối với sự thay đổi của Bà Đường, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Vì sợ uy nghiêm của bà Đường u, ai cũng không dám hỏi chuyện gì.

Bà Đường cũng muốn nói thêm vài câu, có điều vừa mới ngã xuống đất, bệnh ho khan dường như nghiêm trọng thêm.

Lúc này bà ngồi trên ghế, cúi đầu khẽ ho liên tục.

“Mẹ… nếu không chúng ta đến trạm y tế xem thử đi, dù sao để bệnh như vậy cũng không được!”

Thôi Tú Vinh thấy mẹ chồng như thế, chính chị ấy cũng sợ bà nặng thêm.

“Tiêu tiền làm cái gì, chỉ là ho khan mà thôi, không sao.”

Thế hệ cũ rất cần cù tiết kiệm, ngay cả bà Đường cũng không ngoại lệ.

Ngay khi Thôi Tú Vinh rót nước cho bà Đường.

Đường An và chú hai Đường Quốc, chú ba Đường Minh trở về.

“Mẹ sắp nhỏ, em mau chuẩn bị cho anh chút bánh bao mì gạo, hôm nay công việc ở ruộng phải làm xong mới được.”

“Nãy trên đường trở về anh gặp tiên sinh trong thôn, tiên sinh nói sẽ có tuyết rơi dày vào ngày mai.”

Nghe thấy vậy, Thôi Tú Vinh ngẩn người.

“Tuyết rơi sao? Trong nhà chúng ta còn rất nhiều rau chưa hái về.”

Năm nay cảnh quan không tốt, nạn sâu rầy hoành hành, mặc dù năng suất thấp hơn rất nhiều, lương thực không đủ ăn, nhưng vẫn còn một số rau trong đất.

Mắt thấy đầu đông, dân chúng trong thôn đều muốn thu dọn đất đai.

“Đúng vậy, cho nên chuẩn bị nhiều một chút, trưa nay anh và chú hai, chú ba sẽ không về ăn cơm.”

Dứt lời, Đường An đi vào bếp lấy ra mấy cái bánh bao mì gạo nóng hổi, đưa cho chú hai, chú ba, sau đó cả ba ăn dưa muối như hổ đói.

Tảo Tảo nhìn Đường An, lại nhìn bà Đường ngồi trên ghế thở hổn hển, muốn nói lại thôi.

Thật ra cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi khi nghe Đường An nói thời tiết, trong đầu cô đột nhiên hiện ra một dòng chữ.

Không phải ngày mai sẽ có tuyết rơi, mà là chiều nay sẽ có tuyết rơi.

Trận tuyết đầu tiên của đầu đông đã bùng nổ như thế, Tảo Tảo không biết nên nói cho mọi người biết chuyện này như thế nào.

Cô sợ nói ra thì sẽ gây họa cho mình.

Mắt thấy Đường An mang theo chú hai, chúa ba, còn có mấy đứa con đi vào trong viện.

Tảo Tảo cảm thấy mình nên làm gì đó, bởi vì nhà họ Đường đã giữ cô ở lại.

“Bác An, Bác An.”