Chương 20: Đoàn Sủng 80: Bé Con Huyền Học Có Không Gian (Dịch)

Sau đó bà chạy đến trước mặt cháu trai, vừa trấn an thằng bé, vừa niệm kinh.

Chỉ là lần này hoàn toàn không có tác dụng.

Cháu trai thấy có người cản trở bé, bàn tay trực tiếp vươn ra, cào một phát lên mặt bà Đường.

Cái này còn chưa tính, Tiểu Bảo lại dùng sức đẩy bà Đường một cái.

Bà nào chịu được lực đẩy lớn như vậy, cả người lập tức bị đẩy xa hai ba thước.

Vốn bà đã có chút ho khan, lúc này vừa ho đã chảy cả nước mắt.

Trên mặt rõ ràng có thể thấy được năm dấu vết móng tay, chỗ vết thương còn mang theo tơ máu.

“Hưng Quốc, mau ôm lấy em trai nhanh.”

Bỗng nhiên, thừa dịp rối loạn Thôi Tú Vinh đỡ mẹ chồng dậy, còn không quên ở bên cạnh lớn tiếng chỉ huy.

Có điều trong lòng chị cũng sốt ruột, đàn ông nhà mình, còn có chú hai, chú bao tại sao ra đồng mãi vẫn chưa về thế.

Đúng lúc này, Tảo Tảo chạy vào sân.

Nhìn thấy Tiểu Bảo đang nằm trên mặt đất đang ăn đất.

Sắc mặt cậu bé có chút dữ tợn, thậm chí dường như có thể nhìn thấy một cái miệng to như chậu máu.

Không biết tại sao, trong đầu cô lập tức xuất hiện một giọng nói.

Theo giọng nói này, Tảo Tảo đi tới trước mặt Tiểu Bảo.

Mai xui quỷ khiến thế nào cô lấy ra càn khôn bàn.

Sau đó dùng sức ném lên không trung, hai tay nhanh chóng kết ấn, cuối cùng lẩm bẩm một loại châm ngôn ngũ tự.

Trong khoảnh khắc ấy, từ trong càn khôn bàn rơi xuống một đạo phù văn, Tảo Tảo lập tức dán phù văn lên ót Tiểu Bảo.

Động tác của cô vô cùng liền mạch.

Vài phút sau, Tiểu Bảo im lặng, sau đó bắt đầu nhổ đất trong miệng.

“Hu hu... Mẹ, con đói quá, con không muốn ăn đất.”

Tiểu Bảo khóc lóc tìm mẹ.

Cuối cùng cũng bình thường rồi!

Tảo Tảo lau mồ hôi trên trán, cúi đầu nhìn càn khôn bàn trong lòng bàn tay, có chút ngây ngốc.

Cô vừa kết thủ ấn như thế nào?

Tại sao cô lại làm thế?

Vô số vấn đề lóe lên trong đầu, mức độ khiến cho cô có chút đau đầu.

Tuy nhiên tình huống trước mắt căn bản không phải là thời điểm suy nghĩ những chuyện này.

Tảo Tảo xoay người, liếc nhìn Đỗ Quyên còn chưa phản ánh kịp.

“Thím Đỗ Quyên, thím mau ôm em trai Tiểu Bảo về đi, rửa sạch sẽ nữa, cháu thấy trong miệng em ấy chắc là có không ít bùn đất.”

Nghe được có người gọi tên mình, Đỗ Quyên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chị ta nhanh chóng chạy đến trước mặt con trai, sau đó ôm cậu bé vào trong phòng.

Tất cả mọi việc đều bị Bà Đường nhìn thấy.

Chỉ thấy bà run rẩy đứng lên, khoát tay với Tảo Tảo.

Tảo Tảo lập tức chú ý, cô tiến tới đỡ người đi về phía nhà Đường An.

Trong nhà chính, bà Đường xử lý xong vết thương, vui mừng nói với Tảo Tảo.

“Tảo Tảo à, cám ơn cháu.”