Chương 55: Niềm Vui Bình Dị Giữa Đời Thường

Lưu Tinh vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ: “Tiết Thiên Y này không biết là đệ tử của ai, chẳng những tinh thông dịch dung thuật mà còn có một thân khinh công cao cường! Lợi hại a!”

“Có một sư phụ giỏi chỉ điểm cho tuy rằng rất trọng yếu nhưng không thể bỏ qua việc bản thân hắn càng là kỳ tài võ học! Một người tư chất bình thường, dù tu luyện thế nào cũng không có khả năng đạt đến cảnh giới như hắn!” Chu Triết bội phục nói.

“Hắn không chịu gia nhập Long Hồn chúng ta, thật đáng tiếc!” Long Oanh Oanh thì thào nói xong, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, đứng dậy nói: “Cao thủ như thế này, ta không thể bỏ qua được! Đợi làm xong chuyện này, ta phải cuốn lấy hắn đến khi hắn đáp ứng gia nhập Long Hồn mới thôi” (các bác nói xem lấy gì ra lôi cuốn đây)

Khoảng hai giờ sáng, Tiết Thiên Y về tới căn phòng của mình trong tứ hợp viện khu Lão Nhai.

Hắn vụng trộm ra ngoài rồi lại lặng lẽ trở về, hết thảy đều yên lặng không một tiếng động, không làm kinh động bất kỳ ai trong tứ hợp viện.

Sau khi cởi quần áo nhảy vào bồn tắm táp xong, Tiết Thiên Y lại một lần nữa xếp bằng trên giường đem chân khí trong cơ thể vận chuyển mấy đại chu thiên, tiêu hóa hết âm tính linh khí vừa thu được trong Ngôi Sao Hi Vọng.

Giờ khắc này, Tiết Thiên Y cảm thấy chân khí trong đan điền đang ở trạng thái vô cùng hòa hoãn, Huyền Âm – Huyền Dương hai luồng chân khí đang tồn tại dưới trạng thái hình tròn, mỗi luồng phân biệt chiếm lấy một nửa đan điền, không có bất kỳ xung đột lẫn nhau nào, tâm trạng Tiết Thiên Y cũng bởi vậy mà thả lỏng rất nhiều.

Sau đó, Tiết Thiên Y suy nghĩ hồi tưởng đến nhà bảo tàng triển lãm châu báu cùng với sự việc của tổ chức Long Hồn, hai sự việc lặp đi lặp lại làm hắn ngủ không được. Hắn dứt khoát khoanh chân trên giường một mực tu luyện tới hừng đông mới mở mắt dừng lại, cảm thấy cảnh cửa chướng ngại cuối cùng Thủ Quyết Âm Mạch đã có chút dấu hiệu mỏng đi.

Phát hiện này làm Tiết Thiên Y mừng rỡ như điên.

Phải biết rằng Thủ Quyết Âm Mạch chỉ cần đả thông hoàn toàn là có thể cùng với Thủ Dương Minh Mạch mới đả thông trước đây không lâu liên kết thông suốt với nhau do đó luyện thành Trọng Thiên Tâm Quyết đệ nhất trọng. Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư ba đại cảnh giới sẽ toàn bộ hoàn thành, một bước đạt tới Trọng Thiên Tâm Quyết đệ nhất trọng – Thiên chi cảnh. Khi đó thực lực của Tiết sẽ tăng vọt một mảng vô cùng lớn.

(*) Dịch: xin giải thích ‘luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư’ ba đại cảnh giới này một chút. Trung y nói riêng và Đông y nói chung cùng với Đạo giáo quan niệm ‘Tinh – Khí – Thần’ là ba đại diện cho sức khỏe của con người cũng như vạn vật thậm chí còn liên quan đến cả thuật trường sinh. Trong đó:

- Luyện tinh hóa khí: Giai đoạn này liên quan đến việc gia tăng và kết tụ nguyên tinh. Sau đó Sau đó chuyển hóa tinh thành khí bằng những phương pháp thiền định hay những kỹ thuật nội công theo đúng một chu kỳ là 100 ngày.

- Luyện khí hóa thần: Sau một thời gian luyện tập, khí có thể được luân chuyển theo đại chu thiên hay chính là pháp giới hậu thiên. Qua giai đoạn này đã đủ nằm ngoài tam giới không thuộc luân hồi. Trong võ học thì đây là cảnh giới khá cao.

- Luyện thần hoàn hư: Giai đoạn tu luyện đưa thần trở về với hư không (vô- cực). Giai đoạn này đã gần như là tối cao trong võ học, có thể làm chậm lão hóa, bài trừ độc tố ra khỏi cơ thể do đó làm tăng tuổi thọ. Ngoài ra còn có truyền thuyết tu thành Kim Đan như trong những truyện tiên hiệp, bước lên con đường trường sinh bất tử. Tục truyền thì Lão Tử của Đạo giáo, Đạt Ma sư tổ phái Thiếu Lâm và Trương Tam Phong phái Võ Đang đã đạt đến cảnh giới này, tuổi thọ của họ so với người bình thường thì cao hơn rất nhiều.

Trên đây là một số tìm hiểu của mình đối với ba cảnh giới trên, giúp các bạn hiểu thêm, nếu không đọc truyện mà không hiểu thì truyện sẽ mất hay.

Trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài đã truyền đến tiếng nước chảy ào ào, hiển nhiên là có người trong tứ hợp viện đã thức dậy. Tiết Thiên Y mặc quần áo tử tế nhảy xuống giường, tiện tay mở cửa sổ để cho cơn gió trong lành buổi sáng sớm thổi qua căn phòng một lượt, làm cho tinh thần hắn có phần thoải mái.

Hắn nhìn qua cửa sổ thấy thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Lâm Tuyết Ức đang ở gần bồn nước rửa mặt, trên người nàng mặc chiếc áo len mỏng có hình trái tim, bên dưới mặc chiếc quần jean bó sát người, cặp mông tròn bị bao chặt lại hết sức mê người, bên dưới nữa là đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc đen nhánh được búi thành đuôi ngựa bởi chiếc kẹp hình con bướm.

Giờ khắc này, Tiết Thiên Y cảm thấy mùa thu lặng lẽ này lại vì dung mạo xinh đẹp của cô gái kia mà tràn đầy sắc xuân.

Ngắm mỹ nữ là sự tình thập phần vui vẻ, Tiết Thiên Y lẳng lặng đứng trước cửa sổ chăm chú nhìn Lâm Tuyết Ức, trong mắt đầy ý tán thưởng, cho đến khi Lâm Tuyết Ức rửa mặt xong, bắt đầu vo gạo nấu cháo thì hắn mới đẩy cửa đi ra ngoài, mỉm cười chào hỏi: “Tuyết Ức, dậy sớm a!”

“Tiết ca ca cũng dậy sớm thế? Em có thói quen mỗi ngày đều dậy vào giờ này!” Thấy Tiết Thiên Y, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tuyết Ức tràn đầy ý cười ngọt ngào vui vè, đôi mắt nàng híp lại như vầng trăng non cuối trời.

Cha Lâm Tuyết Ức đã qua đời mấy năm trước, khi đó Lâm Tuyết Ức còn nhỏ tuổi, đôi vai nhỏ bé kia đã phải chịu gánh nặng gia đình, chiếu cố mẫu thân bệnh tật. So với những nữ hài cùng tuổi đang hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ, cơm áo không lo thì đời sống của nàng thật bất hạnh và vất vả.

Bất quá bề ngoài Lâm Tuyết Ức tuy mềm yếu nhưng nàng lại có trái tim kiên cường, từ bỏ đã phải bi thương thống khổ do phụ thân qua đời, vì mẫu thân, cũng là vì mình, rất nhanh sau đó nàng lại một lần nữa đứng dậy, lạc quan tích cực đối mặt với cuộc sống mới.

So với Lâm Tuyết Ức, Tiết Thiên Y vẫn cảm thấy mình còn may mắn, vì Lâm Tuyết Ức dù sao cũng có mẫu thân mang bệnh tật phải chăm sóc còn mình mặc dù không có cha mẹ từ nhỏ, sống nương tựa với gia gia, nhưng sư phụ cùng tám vị sư huynh sư tỷ ở Thiên Cơ môn đều coi hắn là thân nhân, mỗi lần đến Thiên Cơ môn hắn đều cảm nhận được sự chân thành tha thiết từ đại gia đình đó, tình nghĩa hòa thuận, vui vẻ ấm áp.

Nhân sinh giống nhau, hoàn cảnh cũng tương tự nên Tiết Thiên Y cảm thấy vô cùng thân thiết với Lâm Tuyết Ức. Hắn và Lâm Tuyết Ức kết nghĩa anh em, tuy rằng lúc đầu có chút thành phần vui đùa bên trong nhưng đa phần là thật lòng. Hắn còn nghĩ, sau khi mình cư ngụ ở tứ hợp viện, sẽ đối đãi với Lâm Tuyết Ức như thân muội muội, không cho phép bất cứ ai khi dễ nàng.

Đùa giỡn với Lâm Tuyết Ức một lúc, Tiết Thiên Y cũng nấu bữa sáng cho bản thân. Không bao lâu sau, bên trong tứ hợp viện tràn đầy âm thanh cuộc sống, đến khi vợ của Mã Đại Toàn mang theo hai tiểu la lị song sinh đi ra, một ngày sinh hoạt náo nhiệt chính thức bắt đầu.

Mã Đại Toàn có một xe nhỏ để buôn bán bánh nướng, địa điểm bán hàng thường là tại tất cả trường học phụ cận khu này, bây giờ còn cách khai giảng mấy ngày, hắn cũng lười biếng không đi bán hàng nữa, nắm chặt thời gian tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Giờ phút này, vợ của hắn cùng hai đứa con đã thức dậy nhưng hắn vẫn còn nằm ngủ ngáy o o, tiếng ngáy to đến nỗi vang khắp nơi trong đại viện.

Da mặt vợ Mã Đại Toàn hơi mỏng, thấy tiếng ngáy chồng mình như sấm, lại thấy hàng xóm trong viện đều dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, đỏ mặt mang theo hai đứa con gái chạy vào phòng, ba mẹ con hợp lực đánh thức Mã Đại Toàn đang ngủ như heo dậy làm hắn bất mãn, thấp giọng oán trách.

Tiết Thiên Y và Lâm Tuyết Ức nghe thấy hai tiểu la lỵ đáng yêu ở trong phòng hát trêu phụ thân “Con heo lười, ngủ nướng, không biết xấu hổ, chỉ biết ăn!” nhịn không được cười ra thành tiếng.

Sinh hoạt bình thường trong tứ hợp viện chính là như vậy, dân dã nhưng tràn đầy vui thú.

Mã Đại Toàn tuy buôn bán nhỏ nhưng sau khi tất cả các trường học khai giảng, hắn đều cần cù vô cùng, bán ở nhiều nơi nên thu nhập mỗi ngày lên tới cả trăm đồng. Mỗi tháng trừ tiền sinh hoạt cần thiết ra cũng còn dư đến một nửa, Mã Đại Toàn nói đợi hài nhi lớn thêm chút nữa liền đi kiếm chỗ nào yên tĩnh mua một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, tốt nhất là có thể lưu lại làm của hồi môn cho con gái.

Mỗi lần nghe được Mã Đại Toàn ngay thẳng nói hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền, Tiết Thiên Y cũng rất hâm mộ. Có đôi khi hắn còn la hét đòi học làm bánh nướng, về sau vạn nhất không thi đậu đại học liền dùng nghề này nuôi sống gia đình. Mã Đại Toàn cười cười khoát tay, thế nào cũng không chịu đáp ứng, hắn nói Tiết Thiên Y trán cao, địa các phương viên, có tướng đại phú đại quý, tương lai nhất định là nhân vật lớn, không giống mình không có tiền đồ.

Tiết Thiên Y đương nhiên chẳng qua là chỉ đùa một chút thôi, thuận miệng nói rồi cũng quên ngay. Hắn hiện tại đang cố hết sức kéo dài tính mạng, có tương lai hay không vẫn còn là một ẩn số.