Chương 62: Có dũng không có trí.

10h sáng, ngày 3 thang 3.

Tại đống cát sau khu điều trị cấp cứu bệnh viện đa khoa Vĩ Văn, Bùi Kiên mổng chổng lên trời đầu vùi trong cát.

Không trách được hắn!

Vì tạo dáng đẹp trai + vội vàng tẩu thoát, Bùi Kiên phi thân phi một cái qua cửa sổ cắm đầu xuống chỗ này. May mắn gặp đống cát, nếu là nền xi măng thì không biết còn tỉnh táo để vận “bất động kim cương ấn” tự chữa hay không, có khi phải mua vé vào khoa chấn thương chỉnh hình không chừng.

“Còn 166 giây!”

Trước mắt hiện lên một bảng đếm của hệ thống, Bùi Kiên nhấc đầu lên không kịp phủi người chạy.

Chạy cái biệt tích.

Nếu là trước kia thật là biệt tích, không ai tìm được. Lần này thì khác, ngay sau khi Bùi Kiên vừa chạy được hai mươi mét, từ trên cửa sổ tầng ba hai bóng người phi thân xuống.

Bỏ qua một bên tên nào đó cái mông có chút to, hai người đuổi sát theo sau, giữ một khoảng cách không gần không xa.

Nếu có người thấy sẽ thắc mắc!

Tại sao cửa có khung sắt mà ba người này coi như không thấy?

Trả lời đơn giản! Nhìn cái khung cửa vắt vẻo thế kia cũng biết Bùi Kiên húc mạnh thế nào. Còn phòng bên thì khung sắt biến dạng, như bị quái vật dùng sức bẻ ra.

“Dùng sức điều độ không tốt! Dùng lực không biết cách vận dụng! Đối tượng không có kiến thức võ đạo!”

“Thân pháp thô thiển giống như chỉ cắm đầu chạy! Đối tượng không có truyền thừa!”

“Giống như chỉ là thất phu! Có dũng không có trí!”X2

Bách diện tôn và Cường mỗi người một lời nhận xét, sau đó cùng đưa ra một lời tổng kết ý kiến, hai vị này nhàn nhã đuổi theo. Cảm nhận cái tốc độ này chạy một ngày cũng được, muốn xem xem Bùi Kiên đi đâu, làm gì mà vội vã như vậy.

Ở phía trước kẻ nào đó có vẻ rất thích thú.

“Húzzzzzzzzzzzzzzzzz!!! Hahahaha!!!”

Vừa chạy vừa hú, Bùi Kiên thật sự đang vui vẻ với khoái cảm tốc độ. Hắn từng có người bạn phượt thủ, ngồi sau người ta vít lên 100km/h cũng chỉ như thế này mà thôi.

Vừa chạy vừa nâng nâng như cơ thể đang bay vậy, bỏ qua một bên mấy cái vật cản cây cối, đá sỏi cái gì. Không sao cả, hiện tại thể trạng được nâng lên trúc cơ. Tầng ngoài cơ thể tự động bao phủ một lớp linh lực, Bùi Kiên như máy ủi vận tốc cao đâm chỗ nọ, vấp chỗ kia, ngã đứng dậy chạy tiếp.

Vậy mới bị nhận xét là “Có dũng không có trí.”

Cũng không thể trách hắn.

Lực lượng hiện tại đến từ “cầu sinh”, hoàn toàn không phải Bùi Kiên vùi đầu tu luyện ra, bản thân hắn cũng chưa thực hành nhiều. Những kỹ năng của cảnh giới cần thuần thục hoàn toàn không có. Còn về thân pháp là chưa học, cũng chỉ biết cắm đầu chạy như vậy.

Chạy không biết bao xa, Bùi Kiên dừng lại thở dốc tại một rừng keo. Nhìn phía trước có một khu trống trải, hắn bước tới một cây đổ ngang ngồi xuống.

Linh lực khi cứu ông Năm đã dùng đến chín phần, chạy được đến đây đã gần như cạn kiệt, mấy chục mét cuối cùng dùng chính sức mạnh cơ thể nên mới lè lưỡi ra thở như vậy.

“Nữ thần cần phải hâm mộ ta đi! HAHAHA! Sau này có dịp trở lại tìm, không tin là không chiếm được phương tâm!”

“Ơ đệch quên mất không đòi tiền! Không sao, nhà ông Năm còn ở đó! Nợ mạng cái nợ to nhất, không có ba năm trăm triệu bù đắp làm sao mà được! Uhm, diệu ư!”

“Sắp hóa phàm rồi! Không biết đợt này sẽ như thế nào? Việc cấp bách cần là…”

Chưa kịp lẩm bẩm hết, bạch một cái Bùi Kiên ngã ngửa về đằng sau ngay khi thời gian đếm ngược kết thúc.

Dưới ánh sáng của cái nắng gần trưa, da Bùi Kiên từ hồng hào tươi sáng trở lại ban đầu hơi đen, rồi nhanh chóng tím tái. Da ở tay chân bụng quắt lại nhăn nhúm, móng tay từ trắng đổi thành thâm đen.

Máu ở khóe mắt, trong tai, trong mũi, từ mồm rỉ ra.

Hơi thở nhỏ dần.

Trái tim khi là trúc cơ đập vang hữu lực thì giờ giống nến tàn trong gió. Tiếng tim đập nhẹ như không thấy, đập lên một cái dừng lại nghỉ ngơi rồi mới thong thả đập tiếp.

“Sắp chết rồi!”

Cúi xuống kiểm tra, Cường quay ra nhìn thủ trưởng của mình đưa ra nhận xét.

Bách Diện Tôn cũng đưa tay kiểm tra, tuồn một luồng nội lực vào trong kinh mạch thăm dò.

Hỏng bét!

Kinh mạch nhão nhoét và vỡ vụn!

“Có sống cũng thành tật! Trở về thôi!”

Nhíu mày đưa ra nhận xét, Bách Diện Tôn khuôn mặt xinh đẹp hiện lên đáng tiếc. Kẻ này chết chắc rồi, manh mối này đến đây không thể tìm hiểu thêm.

Bọn họ là những người làm tình báo, cũng là những người quan sát, quan sát toàn cảnh trong phạm vi công tác, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không nhúng tay vào.

Nếu có, vậy cần cơ quan khác, đây là nguyên tắc, cũng là lý do sẽ có người bên cục an ninh đặc biệt trợ lý hỗ trợ như Cường hoặc Nghĩa. Nhưng Bách Diện Tôn nghĩ đến kẻ này cũng có lòng tốt, xả thân thà bỏ mạng cũng muốn cứu người, không đành lòng thở dài nghĩ:

Thôi thôi! Nhà có ô dù lớn, không cần tuân theo quy tắc cũng được!

Cầm điện thoại đặc chế do công ty viễn thông quốc phòng cung cấp, Bách Diện Tôn thông qua một loạt thao tác kiểm nghiệm thân phận, thành công kết nối.

“alo, cho một đội phản ứng nhanh đến vị trí này! Đúng, ngay lập tức! Mười phút? Được!”

Cúp điện thoại, hai người im lặng chờ đợi. Vị trí không cần thông báo, điện thoại chính là định vị.

Thật ra có thể nói chuyện phiếm, nhưng không gian này không an toàn, ở đây cũng có một người. Nếu nói bất cứ điều gì để lộ cơ mật vậy thì thành việc lớn.

Cường thì không sao cả. Dù là trai là gái, với cái hình dạng này của thủ trưởng ngồi cả ngày cũng được, dù sao cũng không đến lượt mình.

Mười phút sau một đội mười hai người mặc áo dân sự đi đến. Hiện trường không có gì dọn dẹp, mang người đi mà thôi.

Một người bên tình báo đưa cái xe camry đến. Ngồi trong xe vẫn là hai người, Cường kiếm cớ câu chuyện quay xuống nhìn.

“Thủ trưởng! nhìn dấu vết ở chỗ kia có phải là hiện trường hậu quả của cô với thiết quyền không?”

“Phải! nói đến cậu danh hào là tàng cước, dùng chân rất khá! Hôm nào thử một chút?”

“Thôi được rồi! Nhìn vết cắt như vậy, nhuyễn kiếm thuật của vụ trưởng đã xuất thần nhập hóa, không cần rước lấy nhục làm gì! Nghĩa chịu được bao lâu?”

“Dùng ra được ba quyền, còn lại chốn tránh!”

“Vậy tôi phải đá được năm cước!”

Dừng một chút bên phía sau không tiếp tục câu chuyện. Cường mặt dày liếc xuống tiếp tục:

“Vậy Bùi Kiên thì sao? Cô tính làm gì hắn?”

“Kiểm tra một chút có phải người ngoài hành tinh không?”

“Haha! Có chút giống!”

Bên dưới lại dừng.

Bà nương này khó câu thông như vậy?

Cường không biết người ta khó chịu cái ánh mắt của hắn. Mặc dù không có chút sắc dục, đơn thuần cảm nhận vẻ đẹp, nhưng bị nhìn ngó nhiều ai cũng khó chịu thôi. Nhất là trong đoạn thời gian này, đêm thì không được ngủ, đối tượng bỏ công bỏ sức theo dõi lâu nay lăn đùng ra muốn chết.

Ai mà không bực?

Có biết thức đêm là kẻ thù của sắc đẹp hay không?

Càm ràm một mình trong suy nghĩ, Bách Diện Tôn nhớ tới cách làm của Bùi Kiên, trước tổn thương mình sau đó kích thích tiềm năng.

Thứ võ công này ở Đại Nam có sao?

Từ sự tôn trọng văn hóa bốn ngàn năm của dân tộc. Có câu nói dân gian: “Đi hỏi già, về hỏi trẻ.” Bách Diện Tôn lại xách điện thoại ra cầu cứu người thân.

Giọng nữ trong trẻo làm ai đó ngồi ở phía trước vui vẻ.

“Mẹ à, mẹ biết võ công gì phải dùng dao đâm vào trái tim rồi kích hoạt tiềm năng không? cái loại mà đùng một cái người thường thành tông sư đấy?”

Đầu dây bên kia im lặng suy nghĩ ba giây, sau đó nghi ngờ hỏi lại bằng giọng một bà lão:

“Bệnh nhân tâm thần tự sát?”

Bách Diện Tôn lại hờn dỗi:

“Mẹ này! con vừa tận mắt chứng kiến đó! Mà hình như có võ công gì trước tổn thương mình lại tổn thương địch nhân mà?”

“Hử?”

Chỉ nghe đầu dây bên kia phát ra tiếng nghi vấn, sau đó lại im lặng. Bách Diện Tôn có linh cảm tính nghiêm trọng của vấn đề được nâng cao. Chỉ nghe bên kia giọng nói cũng chậm lại, trầm xuống:

“Thất thương quyền, Điểm thương chỉ đều tự tổn hại bản thân đổi lấy công lực cao hơn!”

Rồi giọng nói trở lại tràn đầy nghi vấn:

“Nhưng mà… dùng dao đâm vào trái tim? Thế mà vẫn sống được? Quan trọng là lại còn tăng công lực? Từ người bình thường trở thành tông sư? Con không phải bị bệnh nhân tâm thần lừa gạt chứ? Trên đời làm gì có chuyện như vậy! Hay đây là người kỳ dị?”

“Người kỳ dị là cái gì hả mẹ?”

“Cố gắng phấn đấu sau này con sẽ được biết! Mang người đó trở về đây cho ta xem!”

Bách Diện Tôn còn chưa kịp “Vâng” lấy một câu, đầu dây bên kia đã tút tút.

Liên quan đến bà mẹ/ông bố quyền lực của Bách Diện Tôn, Cường cũng nghe ông già kể đôi câu vài lời. Chuyện này không phải chuyện hắn nên hỏi. Không phải tự nhiên bằng tuổi nhau một kẻ giờ đã là vụ trưởng, còn hắn vẫn đại úy quèn dù cha già nhà hắn cũng là cấp tướng.