Chương 61: Thần Tăng.

Đấm là không thể nào đấm!

Nữ thần đang ở kia, cần phải giữ hình tượng!

Con chó! Coi như mày may mắn!

Suy nghĩ xong xuôi, cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Thế là Bùi Kiên chắp tay tạo dáng buột miệng niệm:

“A Di Đà Phật, Bần đạo cần cứu người! Mời các vị không nên cản trở!”

Nói xong, mở của bước vào phòng bệnh.

Tất cả mọi người bị cảnh tưởng vừa rồi dọa sợ. Một người cầm dao đâm trái tim như vậy mà không chết. Lại còn vết thương lành lại nhanh chóng, cải tạo cơ thể từ béo lùn thành hoàn mỹ.

Không khoa học!

Dùng tâm linh để giải thích càng hãi hùng!

Chỉ là có một điểm trừ duy nhất! Tại sao cải tạo toàn thân lại không cải tạo mặt, có biết rằng cái mặt mới là thứ cần giải cứu trước hay không?

Bỏ qua vụn vặt suy nghĩ chung của tất cả, kể cả hai người nào đó. Tất cả mọi người lao tới cửa phòng bệnh vì nghe tới phải cứu người.

Bách diện tôn và Cường vào đầu tiên, chọn một vị trí đẹp ngay đầu giường bệnh.

Đoàn bác sĩ đứng dàn hàng cạnh tường giáp hành lang. Căn phòng này khá tốt, chiều ngang cũng được năm mét.

Văn Củ, Văn Siêu, Thị Cải sau một hồi chen lấn đứng vào góc tường đối diện cuối giường bệnh.

Ngoài cửa, những người nhà của bệnh nhân trong khoa cấp cứu đứng trật trội chen lần ngước vào bên trong.

Bọn họ thấy gì?

Chả có gì?

Bùi Kiên chỉ đơn giản ôm trọn bàn tay trùm trên đầu ông Năm đang nằm đó. Đôi mắt nhắm lại, lông mày nhăn thành hình chữ IJI như đang tập trung cứu người.

Chỉ như vậy?

Vừa nãy nhìn như thần tiên chuyển thế cơ mà?

Không phải!

Chỉ thấy Bùi Kiên bỏ tay ra, hít sâu một hơi, thở hắt ra như sấm nổ vang vọng căn phòng. Một tay nắm cổ áo, một tay nắm dây lưng quần ông Năm sốc lên. Trong khi người ông Năm trên không trung hai mét, giơ chân đạp một cái giường bệnh cùng máy kiểm tra nhịp tim bay ra góc tường.

“Rầmmmmmm” một cái, cái giường và máy đo nhịp tim giá tỷ bạc liểng xiểng dưới cửa sổ nhìn ra ngoài.

Không ai để ý đến điều đó, vì cảnh tượng tiếp theo làm mọi người không thể rời mắt.

“Thất thập nhị chỉ sinh tử thuật.”

Bùi Kiên như làm xiếc từng chưởng tung hứng ông Năm trên không trung. Mỗi lần chưởng đến, không khí không chịu được bùng nổ như tiếng trống vang vọng.

“Bùnggg…bùngggg…bùnggg…bùnggg….”

Ở đây chỉ có Bách Diện Tôn và Cường thấy rõ, không phải chưởng, trước khi chạm người sẽ biến hóa thành chỉ, Bùi Kiên dùng ngón tay trỏ điểm vào từng huyệt đạo quanh thân của bệnh nhân.

Thủ pháp tuyệt diệu.!

Không biết vì cái gì những huyệt đạo yếu ớt như vậy, gặp lực đạo mạnh mẽ như vậy. Thế mà không nổ tung chết người?

Cùng chung suy nghĩ, Bách Diện Tôn và Cường quay ra nhìn nhau hỏi thăm, xem từ trong truyền thừa gia tộc đối phương nhìn ra manh mối gì không.

Cường chỉ thấy một khuôn mặt đẹp.

Bách Diện Tôn thở dài, cái mặt này thật sự sinh ra rất nhiều chuyện.

Những người khác nhìn như thấy điều mới lạ. Tam quan về thế giới vỡ nát.

Kẻ tự hỏi vì cái gì, đây là thế nào?

Kẻ mê tín thì cúi đầu chắp tay niệm phật hiệu thành kính!

Bà Thị Cải thậm chí quỳ xuống vái lạy.

Văn Siêu Văn Củ há mồm chữ O nhìn tất cả.

Tất cả những động tác hoàn mỹ, uyển chuyển mà mạnh mẽ của Bùi Kiên làm mỗi người nãy sinh những suy nghĩ khác biệt, phá vỡ nhận thức thông thường.

Duy chỉ có một kẻ cảm thấy trên đời vốn có người như thế.

“Vô danh thần tăng cứu cha của tiêu phong cùng mộ dung phục.”

Lẩm bẩm tiếng gió không ai nghe thấy. Hồng Tuấn kích động quỳ xuống run rẩy, chống hai tay nâng đầu cố gắng nhìn cho kỹ.

Càng nhìn càng thấy giống! Hình ảnh trong bộ phim kiếm hiệp xem qua cả nghìn lần trùng điệp với khung cảnh trước mặt.

Quả nhiên trên đời có cao thủ ẩn cư!

Niềm tin của Hồng Tuấn chưa bao giờ mãnh liệt như vậy. Giấc mơ của thiếu niên hành tẩu giang hồ vốn tàn lụi vì hiện thực xã hội, lúc này bùng cháy mãnh liệt.

“Bùnggg…Bùnggg…bùnggg…”

Những tiếng vang như tiếng trống vẫn tiếp diễn, đi theo một tiết tấu như một bản nhạc hào hùng.

Đủ bảy mươi hai chỉ kích thích khí huyết bùng nổ. Bùi Kiên nắm cổ áo ông Năm hạ nhẹ xuống đất ngồi khoanh chân.

Hiện tại linh lực đang trong cơ thể ông ta, Bùi Kiên có thể dựa vào linh thức liền cành điều chỉnh một vài động tác cứng nhắc, coi ông Năm như một con rối.

Mọi người tiếp tục không rời theo dõi.

Chỉ thấy, Bùi Kiên đứng một tư thế kỳ dị rồi nhảy lên. Tay phải trùm lên đầu ông Năm, tay trái chắp tay như niệm phật. Toàn thân thẳng tắp lấy ông Năm làm điểm tựa trong tư thế chồng cây chuối.

“Ầm Ừ.” Một tiếng như trong cổ họng phát ra, được phóng to vô số lần.

Bùi Kiên bật người ra ngoài, một tia máu bắn vụt lên nóc nhà. Bắn mạnh tới thành một lỗ nông đứng dưới cũng có thể thấy.

“Trong máu có năng lượng kỳ dị. Chính thứ này bảo vệ não bộ, nếu không thì sức công phá đó đủ để giết chết bệnh nhân! Tuyệt diệu!” x2.

Cùng chung suy nghĩ, Bách diện tôn và Cường quay ra nhìn nhau để thấy sự thán phục.

Cường chỉ nhìn thấy một cô gái quá xinh đẹp.

Giống ai?

Huyền Trân công chúa.

Bách Diện tôn: (-_-)

Bùi Kiên ôm ngang tư thế ông Năm đứng giữa phòng. Vừa kiểm tra lại bằng linh thức, nhìn vào trong đầu vết tụ máu đã tan. Đồng thời dùng sinh cơ trong máu do công pháp trùng sinh nộ đạo để điều trị rồi.

Tuyệt đối không có biến chứng!

In dấu ấn công pháp vào linh hồn, vậy sẽ như tập luyện nhiều lần. Mặc dù không thể xuất thần nhập hóa, nên khi thực hiện từng bước tuần tự hiện lên trong đầu cũng không sai xót được.

Vấn đề lại đến! Đặt ông Năm nằm đâu?

Vừa nãy nổi hứng biểu diễn mạnh mẽ, đạp cái giường đang lộn xộn ở kia. Ồ bên cạnh còn có cái máy gì vẫn kêu tít tít?

Vậy là Bùi Kiên nhìn ra ngoài hỏi thăm.

Mọi người cũng nhìn lại trông mong.

Tiếp tục đi chứ? xN.

Biểu cảm mong đợi của mọi người như viết trên mặt. Thông minh như Bùi Kiên cũng hiểu được cái điều này. Vậy là hắn đành mở miệng:

“Đặt ông ta ở đâu? Xong rồi! Người sẽ không có việc gì!”

“Thần tăng! Mang sang phòng đối diện, ở đó đang trống. Mời đi theo ta!”Hồng Tuấn đứng dậy chân thành, thành kính nói.

Đến lúc này mọi người mới bừng tỉnh đã xong.

Bởi vì hình ảnh quá mức dung động, không ai giám cắt ngang quá trình. Tất cả mọi người, với những tư duy khác biệt lặng thinh chứng kiến từ đầu đến cuối. Dù có nói ra miệng cũng chỉ giám thì thầm.

Sau này ra ngoài còn thì thầm hay không thì không biết nữa. Có lẽ sẽ rầm rộ báo chí, thậm chí vang dội cả nước như một kỳ tích.

“Tuyệt đối không được như thế!”

Bách Diện Tôn liếc mắt ra hiệu cho Cường mau đi chuẩn bị sử lý chuyện về sau, đừng có để ầm ĩ.

Cường chỉ thấy Huyền Trân công chúa.

Thật đẹp!

Không làm sao được, Bách Diện Tôn túm cổ Cường ghé vào tai hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

“Bỏ cái kiểu ánh mắt đó đi! Nếu không tôi móc mắt cậu ra! Cút ra ngoài thông báo cơ quan dìm vụ này xuống! Nhanh lên!” Giọng nữ, chanh chua cùng đanh thép không được phép cãi.

Bản năng Cường rùng mình, thế nào lại nghĩ đến câu: “Là cái nóc nhà tốt!” Nghĩ tới liền nhận sợ im lặng lủn ra ngoài liên lạc.

Tại phòng đối diện, sau khi đặt ông Năm nằm xuống, Bùi Kiên đứng chắp tay niệm tiếng phật hiệu bên cạnh giường bệnh.

Nhìn là biết!

Thần tăng đắc đạo nội lực phi thường!

Trần Hồng Tuấn và các y bác sĩ tiến lên kiểm tra. Mặc dù người còn chưa tỉnh, nhưng thân thể đã trở lại bình thường.

Đúng là kỳ tích x10.

Tất cả mọi người nhìn đến Bùi Kiên đủ loại kinh ngạc, khó tin, sùng bái…

Đa phần không giám tiến lên. Đối với sự khó hiểu hoặc tâm linh, phần nhiều sẽ tạm giữ khoảng cách để nối lại suy nghĩ.

Nhưng không phải tất cả đều thế!

Có hai em gái thực tập sinh nhìn đến thân thể cởi trần của Bùi Kiên kích động không thôi. Kích động ở đâu thì không biết, chỉ thấy một người tiến lên muốn bắt chuyện xin số điện thoại.

Mà Không xin được, Trần Hồng Tuấn xun xoe tiến tới trước rồi.

“Thần tăng! Không biết pháp danh ngài là gì? Ngài đang tu hành ở đâu?”

Bùi Kiên tính toán trả lời thành thật tên mình, nhưng nghĩ đến thời gian này người tìm còn nhiều lắm, không thể lộ ra được, nếu có lộ thì cũng nên để thời gian cho hắn thu xếp để chạy chứ?

“Pháp danh của ta là…”

“Ting, thông báo thời gian cầu sinh còn ba phút! Mời ký chủ chọn nơi an toàn, quá trình hóa phàm chuẩn bị bắt đầu!”

Nghe tới nhắc nhở của hệ thống, Bùi Kiên mỉm cười lộ rõ không màng công danh nói:

“Pháp danh không quan trọng! Người đời cần gì biết đến ta? Đi không để danh, về không đợi lộc! Thí chủ! Cứu người là duyên phận nhân quả! Không cần hỏi nhiều làm gì! Cáo từ!”

Nói xong phi người qua cửa sổ tầng ba ra ngoài trong sự kinh hô của tất cả mọi người. Nhưng không ai biết rằng, từ phòng bên cạnh cũng có hai người dùng cách tương tự để đuổi theo sau đó.