Bùi Kiên hoảng hốt nhìn vào cảnh thằng Củ ôm cha ngã ngồi dưới đất. Bên cạnh anh siêu tay thả lỏng xuống, biến dạng. Còn ông Nhân dù đau đớn cũng gượng dậy bò tới.
Tại sao lại thành ra thế này? Bọn đòi nợ thông thường đâu giám làm đến thế? Không, không phải không giám, mà chỉ là mình chưa từng gặp thôi! Chuyện như hôm nay cũng từng nghe lời đồn rồi, vậy mà là thật sự!
Bùi Kiên ngẩn người ngẫm nghĩ, mắt nhìn thằng Văn Củ luôn mồm gọi bố nó.
“Bố ơi, tỉnh lại, tỉnh lại nào! Bố nghe được không? Nói thử một câu nào? Bọn nó đi rồi!”
Ông Năm mắt cứ trợn trừng lên, khi nghe tới bọn nó đi rồi, từ từ mắt nhắm lại mà ngất đi. Thấy như vậy, Văn Củ càng hoảng.
Hiện tại Văn Củ không có suy tính sao việc thành thế này, cũng không kịp căm giận lũ đầu trâu mặt ngựa, hắn chỉ để ý đến tình trạng của cha.
Văn Củ vội vàng kiểm tra vết thương, rách một đường dài hơn mười cm. Máu chảy xuống mặt, chảy qua tai nhìn càng kinh khủng.
Ngó lấy trời còn đang nắng, Văn Củ bế cha vào chỗ gốc cây cạnh đó ôm vào lòng, tâm trí không thể khống chế mà hiện lên từng hình ảnh xấu, hắn không thể nghĩ gì khác lúc này.
“Gọi cho cứu thương đi!”
Anh Siêu đi theo đỡ chân cho ông Năm tới gốc cây thì mở miệng. Nói đến xấu hổ, bản thân anh ta không có điện thoại.
“À đúng đúng!”
Văn Củ rút điện thoại ra bấm, điện thoại cũng xịn, mở khóa bằng vân tay. Nhưng chính như vậy lóng ngóng mãi không mở được, vì trên tay hắn đầy máu của ông Năm. Bực bội, Văn Củ vứt con điện thoại ra chỗ khác, nói với Bùi Kiên vừa hoàn hồn chạy đến.
“Bạn gọi cho tôi số cứu thương!”
Bùi Kiên không biết số cứu thương, hắn đơ ra. Anh Siêu đi y tế uống thuốc cai nghiện nhiều nên biết, giật lấy điện thoại trong tay hắn bấm số.
“Alo, mau đưa xe cứu thương đến số 53, công ty KF, khu công nghiệp Vĩ Văn. Có người bị đánh ngất ở đây! Nhanh lên!”
Sau đó Bùi Kiên và Văn Siêu quay ra xem tình trạng của ông Nhân. Cũng không sao cả, bị thụi mấy cái vào mạng sườn, trên mặt cũng thâm tím, nhìn chung không nặng lắm.
Văn Củ ngồi kiểm tra vết thương cho bố. Hiện tại thế giới không còn điều gì liên quan đến hắn, thứ Củ quan tâm là biểu cảm và tình trạng của ông Năm. Thấy máu chảy ra nhiều hơn, nghĩ tới hồi nhỏ ngã chảy máu được bố lấy thuốc lào bịt vết thương, hắn chạy vào cầm cả gói ra bịt lấy. Cách này không hiệu quả lắm làm tay chân Củ luống cuống.
Bùi Kiên thu hình ảnh này vào đáy mắt, cảm thấy nên đánh giá lại con người Văn Củ. Bình thường thì dáng vẻ ngu ngốc, hành động ngang bướng, nhưng trong thâm tâm người cha để rất nặng trong lòng. Bản thân Bùi kiên nhìn đến ông Năm thấy rất tội lỗi. Vụ việc tới đây cũng một phần do hắn lắm miệng.
Bùi Kiên nhớ tới còn ba ông chuyên gia nọ, không biết họ đâu rồi liền quay ra hỏi anh Siêu. Anh này từng nghiện ngập, hoàn cảnh xấu trải qua nhiều, nên giờ còn là người bình tĩnh nhất.
“Mấy tay đó à? Cũng là bậc cha chú trong nhà, làm thì không ra gì, xin xỏ bằng được để đi làm, có việc chạy nhanh nhất! Đúng là đời!”
Nghe lời bình phán của Văn Siêu, Bùi Kiên thấy phải. Những kẻ như thế hắn không phải chưa gặp qua, chỉ là con người hiện tại mới đủ rõ để nhìn đến.
Mấy cái người hay nói đạo lý, thường sống như loằn.
…
Có lẽ do tâm trạng mong đợi nên khi xe cứu thương cách rất xa, xa đến không ai nghe thấy tiếng còi, Văn Củ đã bật thốt lên:
“Xe cứu thương tới rồi!”
Nói xong thì bế cha ra đầu đường đợi. Quả nhiên một phút sau xe cứu thương tới, Bùi Kiên giúp đỡ đưa ông Năm nằm trên xe.
Ông Nhân khi được gọi lên liền từ chối, ông cảm thấy mình không bị đánh quá nặng. Cuối cùng vẫn bị Bùi Kiên đẩy lên.
Còn Văn Siêu giờ mới lộ ra cái tay gãy, lòng dạ thật cứng cắn, khi giúp đỡ Văn Củ bế ông Năm không thấy kêu ca gì.
Lẩm bẩm trong lòng rằng ngày mai sẽ đến thăm, Bùi Kiên ở lại.
Dù cảm thấy tội lỗi, nhưng sự việc đến đây đã hết việc của hắn, phần còn lại để gia đình họ tự lo.
Nhìn xe cứu thương chạy đi, Bùi Kiên tính cứ thế đi về, mà nghĩ lại đồ đạc của đội thợ, thế là lại đi vào thu dọn. Khi thu đến khay để nước chè, bên cạnh có cái điếu, hắn ngồi xuống rít lấy một hơi. Suy nghĩ lại toàn cảnh vụ việc tổng kết được một câu:
“Lòng người có ấm có lạnh!”
Quả là thế, Bùi Kiên cho rằng ông Năm sẽ không có việc gì. Những người còn lại dù thế nào cũng coi như bị nhẹ, chỉ có bộ ba kẻ chạy chốn kia thật đáng trách!
Xã hội này đâu thiếu kẻ như thế đâu, thậm chí chiếm lượng rất lớn!
Thật ra cũng không trách họ được, đứng trước nguy hiểm chính Bùi Kiên cũng đắn đo. Tự tư tự lợi ai ai cũng có, chỉ là mức độ ra sao, nhân cách thế nào mà thôi!
Còn anh Siêu và ông Nhân, những nhân cách đó nên đáng quý, có khó khăn giúp đỡ sẻ chia. Đâu như những anh em thời trẻ trâu của Bùi Kiên, bàn nhậu thì đủ mặt, có việc không thấy ai.
Thật ra có mấy người tính đến thân thiết, nhưng giờ không tha hương cầu thực thì cũng đang trong tù!
Ngẫm lại hành động lao tới ném đá lúc nãy, giờ Bùi Kiên nghĩ lại thấy nguy hiểm, rất nguy hiểm. Nhưng bản thân hắn thấy đáng giá. Không phải là để thể hiện bản thân, mà chính hành động của ông Năm đã đánh động đến tâm linh hắn.
“Hi vọng ông Năm sẽ không có việc gì! Cũng hi vọng tui kia sẽ không nhớ mặt mình! Nên về rồi!”
Đứng dậy thu dọn xong xuôi Bùi Kiên đi về chùa, hôm nay được tan làm sớm, cũng nhận ra được nhiều điều không mới, chỉ là hiện tại mới thực sự để ý.
Bùi Kiên không biết là từ khi bọn đòi nợ đi tới Vĩ Văn, cho đến khi bọn chúng bỏ chạy. Toàn bộ sự việc đều được người bảo vệ trẻ ở cổng công ty đối diện chứng kiến. Đến khi Bùi Kiên trở về, kẻ này thay hình đổi dạng đi theo sau.
---
Buổi tối hôm ấy Bùi Kiên như thường ngày tu luyện và luyện thể. Cũng không biết ở đỉnh chính điện có một bóng người ba tối này lúc nào cũng theo dõi hắn, cho đến khi hắn đi ngủ người ta mới đi.
Mười giờ mò lên giường đi ngủ, nằm mãi không ngủ được.
Tâm hắn khó chịu!
Định rằng mai sẽ thuê xe ôm đi thăm, nhưng bồn chồn thế nào lại gọi điện cho anh Siêu hỏi thăm.
Vậy mới biết tin dữ.
Ông Năm bị chấn thương sọ não cần phẫu thuật gấp, hỏi cố thì thấy bác sĩ bảo tụ huyết. Mà hiện tại Bùi Kiên mới được biết, thực ra ông Năm đã thế chấp nhà, bán vườn âm thầm trả nợ cho con rồi. Cái việc giấu giếm cũng chỉ mong thằng Củ có động lực làm lại cuộc đời.
Hết sạch tài sản!
Không còn gì cả, có khi ngày mai bệnh viện trả về!
“Cái đệch!”
Bùi Kiên bật dậy, đi đi lại trong phòng, thấy không gian bí bách quá lại ra ngoài sân.
Việc này thành lớn, tội hắn cũng lớn hơn. Suy cho cùng, dù thằng Củ là thủ phạm chính, thì chính hắn cũng là đồng lõa chính. Cái câu nói của tên mặc áo khoác đã thuyết minh tất cả.
Phải làm sao cho phải đây!
Châm một điếu thuốc, Bùi Kiên cứ ngồi đực mặt ra ở thềm hậu viện nghĩ đến đủ loại.
Nghĩ về gia đình, nghĩ tới cảnh thằng Củ vẫn giữ lấy chữ hiếu trong lòng, nghĩ lại biểu hiện của mọi người.
Nhưng xuyên xuốt vẫn là về tình trạng của ông Năm. Tiền công ngày hôm nay chỉ là phụ, một người cha bảo vệ con như vậy, liệu rằng trời đất cũng cảm động đi.
Cảm động cái con khỉ!
Người ta sắp chết rồi!
Bùi Kiên nhớ tới lúc ông Năm bao che cho hắn khi có người hỏi đến, nghĩ tới lời anh Siêu rằng ông ấy giúp đỡ mà cho mấy người công việc.
Người tốt như ông Năm chẳng sẽ vận số đến đây là hết? Chẳng nhẽ cái này gọi là mệnh khổ?
Bùi Kiên cảm thấy bất công thay, càng ngẫm nghĩ càng thấy khó chịu.
Đúng lúc này thì thấy Thanh Tâm không ngủ được đi ra sân hóng gió, có lẽ cách một cái cột nên Thanh Tâm không biết Bùi Kiên cách đúng ba mét. Chỉ thấy ông ta lẩm bẩm:
“Sắp đến hạn rồi! Làm sao mới tốt đây?”
“Cái gì?”
Tiếng Bùi Kiên làm Thanh Tâm giật nảy mình, quay sang nhìn tới mới thấy rõ. Vẫn giận dỗi vì bị đấm tím mắt, đã thế đánh con hai mươi lại về không hai, Thanh Tâm hừ một cái đi vào phòng.
Bùi Kiên mặc kệ ông ta, hiện tại không có tâm tư để ý đến kẻ này. Hắn đang suy nghĩ bản thân có thể làm được gì để giúp đỡ.
Không nghĩ tới thì thôi, nghĩ đến thấy bất lực, nghĩ đến càng khó chịu!
Bùi Kiên hiện tại có cái gì trong tay để giúp?
Cục nợ nửa tỷ ở nhà? Cục nợ mấy chục triệu của mấy người ở công ty cũ? Có bước ngoặt tu chân thì giờ vẫn đang mò mẫm những bước đầu tiên.
A, tu chân?
Đúng, còn hệ thống!
Hiện tại đã gần nửa đêm, một chút nữa thôi hệ thống sẽ online trở lại, Bùi Kiên bỗng chốc thấy có hi vọng.
Ngồi đợi một lúc nhàm chán, Bùi Kiên ngồi đầu hè tu luyện. Hiện tại thời gian tu luyện đã có thể lâu hơn, nhưng thời gian một ngày chỉ có vậy, tính hắn cũng còn chút chây lười, hai ngày nay Bùi Kiên chưa tu luyện đến max năng lượng.
Bóng người đứng trên mái chính điện thấy cảnh này lại nổi lên hứng thú. Người này phát hiện mỗi khi Bùi Kiên tu luyện, trong không khí có một cỗ lực lượng vô hình huyền ảo bao quanh hắn.
Những thứ năng lượng này bóng người không hấp thu được, chỉ có thể bị động hấp thu qua hô hấp. Tuy tác dụng nhỏ bé, vẫn cảm thấy nội lực của mình dục dịch thèm khát.
Đây là vì sao Bùi Kiên đi ngủ người ta mới rời đi. Ngoài ra, chiêu thức luyện thể của hắn cũng làm bóng người rất hứng thú.