Đêm đó Bùi Kiên mơ trở lại gia đình!
Không thần thông phép thuật, không có phi thiên độn địa cái gì! Tất cả đều rất bình thường, bởi vì mơ trở lại hồi nhỏ hai anh em nghịch ngợm, cha đang chẻ củi, còn mẹ vừa nấu cơm vừa mắng.
Hạnh phúc!
Khi tỉnh dậy, ngồi mơ màng giữa hiện thực và trong mơ, dùng tâm lý của trẻ con trong mơ nhìn vào thực tại của trưởng thành.
Bùi Kiên khóc!
Không có tiếng phát ra, không có mếu máo, không ôm mặt!
Con mắt không tiêu cự, như vượt thời gian và không gian cố giữ lấy quá khứ vừa ở lại!
Theo thời gian rất lâu để định vị lại mình, Bùi Kiên lẳng lặng tiếp tục công việc của một ngày mới!
Có những khoảnh khắc nhận ra thời gian thật quý giá!
Quay đầu nhìn lại, tóc người đã bạc, còn lại bản thân đã làm được những gì?
Sự im lặng là không dám đối mặt với suy nghĩ! Cũng là sự im lặng lại là sự quyết tâm khó đong đếm! Tâm cảnh Bùi Kiên bước lên một sự cố gắng mới!
Tất nhiên, với kiến thức hạn hẹp và thói quen cũ, bảo bỏ đâu có thể bỏ ngay đâu?
---
Ngày mồng hai tháng ba.
Buổi sáng công việc đã chuẩn bị giai đoạn cuối cùng trước khi lên áo cho tường, sau đó sẽ kết thúc phần của thợ xây. Phần mái tôn và cửa, cùng các đồ kệ sẽ là phần việc của người khác.
Người ta thường nói “sinh nghề tử nghiệp”.
Chả hiểu sao bốn chữ đó lại hiện lên trong đầu Bùi Kiên. Không phải bất an, chỉ là một loại linh cảm. Hỏi sao như vậy cũng hỏi không, đây là vấn đề tâm linh!
Bản năng ngày tháng lô đề làm Bùi Kiên nghĩ ngay đến số, hắn dò la tuổi tác mọi người thì nhận thấy ông Năm đúng tuổi năm mươi ba. Cái này hắn biết, là tuổi hạn tam tai!
Suốt cả sáng hôm ấy Bùi Kiên rất để ý đến ông Năm. Mỗi khi nhìn ông ta bước lên giàn giáo để hoàn thành phần cuối bức tường, bản năng cũng hồi hộp theo.
Nhưng đến trưa không có chuyện gì, dần dần Bùi Kiên cũng quên đi vấn đề này, coi như là nhàm chán tìm công việc!
Dùng cả buổi trưa để vận khí luyện công, uống một chai nước thuốc mang theo. Thú thật, Bùi Kiên nghi ngờ thuốc này thuốc giả, vì hắn không thấy tác dụng gì nhiều. Hoặc có thể thuốc của phàm nhân không đáp ứng vấn đề của hắn được.
Đến buổi chiều cũng vậy, mọi việc đều đều như mọi ngày. Thằng Củ cũng vậy, thế quái nào có tí nghỉ trưa nó lúc nào cũng chốn ra net được. Mặc cho lần nào về cũng bị ông Năm nói xối xả.
Thật là một người biết chửi, một người thích nghe chăng?
Đến giờ nghỉ, Bùi Kiên như thường lệ ngôi cạnh anh Siêu và ông Nhân. Nhưng tai thì dỏng sang bên ba ông chuyên gia tán phét, hôm nay họ đang phê phán đạo đức xã hội. Về thói đời bạc bẽo, lừa lọc, dối trá của con người thế kỉ mới.
Ông Năm đi vòng quanh chuẩn bị đồ đạc thước thủng gì đó, hình như lấy nước cho dây nivo để cân bằng cho phần tường cao nhất. Bùi kiên chỉ là phụ xây, việc của thợ gần như mù tịt.
Văn Củ thì đang ngồi nghịch kiến. Hắn cứ cầm cái que chọc chọc, con kiến đi đến đâu là vạch đường xuống đất chặn đến đó.
Bùi Kiên nhìn đến thấy hào hứng, vậy là mỗi đứa một đầu chặn lại con kiến kia. Chú kiến cũng rất kiên cường, dù thế nào cũng cố gắng tìm đường để trốn. Mãi mãi không bỏ cuộc.
“Kítzzzzzzz…”
Tiếng xe phanh gấp ngay bên đường, tất cả mọi người nhìn ra với ánh mắt giật mình khó hiểu. Không phải tai nạn, chỉ là xe đi nhanh phanh đột ngột mà thôi.
Cửa xe vừa mở ra.
“Vùzzzzzzzzzzzzzzz…”x2
Mọi người trong đội thợ xây nghe động tĩnh bên cạnh thì giật mình phát hiện Bùi Kiên và Văn Củ đã khuất bóng hình.
Chạy tặc nhanh!
Trốn một cái gọi là biệt tích!
Đằng sau lại có tiếng giày lộp cộp, mười lăm thằng đầu trâu mặt ngựa vừa bước xuống đã đuổi theo. Thằng nào cũng xăm trổ kín tay, đầu không trọc thì cũng cắt mullet.
Bọn chúng đuổi theo kẻ đang chạy, chỉ kẻ có tật giật mình mới phải chạy. Đuổi bắt lại chắc chắn không sai, đây là kinh nghiệm nghề nghiệp.
Nếu có sai…
Vậy thì thằng chạy tất nhiên sai, tự dưng chạy đi làm gì? Ăn đòn oan thì ngậm cái mồm vào tự chịu!
Bùi Kiên và Văn Củ cùng chạy, giống như vận động viên nghe phát súng cùng xuất phát từ một vạch đích. Nhưng gần chục ngày luyện thể làm thể chất Bùi Kiên vượt trội hơn, chẳng mấy chốc mà bứt tốc.
Bật một cái qua tường rất điêu luyện!
Nhìn thì biết, làm không phải lần một lần hai!
Chỉ khổ kẻ ở lại, Bùi Kiên khi chạy nghe loáng thoáng tiếng thằng Củ cầu cứu trong vô vọng.
Bức tường của công ty KF này không giống công ty khác, nó được xây bằng xi măng cao tận ba mét. Không biết có phải ông chủ làm điều gì giấu giếm hay không mà cần làm cao vậy. Nhưng trong trường hợp với Văn Củ này.
Quả thật là thất đức!
…
Thở hổn hển sau một quãng chạy không biết bao xa, Bùi Kiên vừa thở vừa chửi rủa lũ anh em khốn nạn thuê người tìm hắn.
Đã vậy còn một lúc nguyên cái xe mười sáu chỗ. Thói đời bạc bẽo thể hiện đến đây cũng là cực hạn mà thôi.
Nhưng theo thời gian Bùi Kiên tỉnh táo lại, hắn nhớ mang máng thấy cái xe ghi “dịch vụ đòi nợ credit” thì phải. Nếu thật sự như thế, vậy không phải tìm mình.
Tìm ai?
Nguyễn Văn Củ!
Bùi Kiên gật gù vừa thả lỏng vừa hả hê, bình tĩnh muốn quay về xem xét. Nhưng vì có kinh nghiệm, kiến thức và trải nghiệm, Bùi Kiên biết mình chạy như vậy về cũng là một pha giải thích. Thậm chí lộ ra nợ nần, bị bọn đầu trâu mặt ngựa đứng ra bán cho chủ nợ cũng mình cũng không chừng.
Vậy cần cẩn thận!
Trên đường rón rén ngó ngang dọc để trở về, bỗng Bùi Kiên nhớ đến cuộc điện thoại hôm trước. Có mấy câu vì thể hiện với thằng Củ mà hắn nói quá đà. Ví như “hai tay xách hai thằng… khổ chúng nó thôi…”
Giọng điệu thách thức đấy. Ngẫm lại:
“Chậc châc! A di đà phật! Nghiệp chướng, nghiệp chướng!”
Quả thật là vừa xấu hổ vừa tội lỗi, vậy là bước chân của Bùi Kiên bước nhanh hơn.
Khi đến gần công ty KF, bước chân hắn chậm lại. Bùi Kiên nấp sau bức tường công ty ở đường đối diện mà thò đầu nhìn sang.
Khung cảnh hai chữ “bi tráng.”
…
Phía trước công trường, cách mép đường khu công nghiệp gần hai mươi mét, chỗ này vì phục vụ xây dựng mà chưa có hàng rào.
Nguyễn Văn Củ mắt tím vêu mồm, tóc tai bù xù quỳ ở chỗ con kiến vừa nãy. Những vòng tròn mà hắn và Củ vẽ ra, bây giờ như thể hiện biểu tượng cái vòng vây mà Văn Củ đối mặt hiện tại.
Ông Năm đứng cạnh nói chuyện với một tên béo, có thể là anh cả của hội kia. Bản lĩnh của kẻ trưởng thành thể hiện không bỏ xót, ông Năm bình tĩnh, khẩn thiết mà ai nhìn vào cũng biết đang xin xỏ cho con mình.
Ba ông chuyên gia không thấy mặt, nhưng Văn Siêu và ông Nhân thì lăm le cầm cái xà beng cậy đinh, với cái xẻng đứng cách chục mét. Bùi Kiên nhìn ra cái nét mặt đó không phải ngán ngẩm gì, mà chỉ đang hi vọng ông Năm đàm phán thành công mà thôi.
Công ty KF này vì mới xây dựng nên không có công nhân, các công ty khác đều đang trong giờ làm. Ở phía xa còn một ông bảo vệ già trông nom phần đất công ty KF đứng ngó lại đây, trên tay lăm le điện thoại như vừa gọi cảnh sát.
Lúc này một thằng đàn em, cũng có thể đàn anh bước từ xe xuống. Vì hắn trẻ hơn nên Bùi Kiên không biết vai trò trong lũ đầu trâu mặt ngựa, chỉ thấy thằng này mặc áo khoác bằng da, kẻ kia nói lớn tiếng đến mức cách ba mươi mét Bùi Kiên cũng nghe được.
“Mày đứng dậy, bố nói mày đứng dậy, cái đệch mịa mày xách được hai thằng nào ở đây cũng được! Bố tha cho mày, được chưa?”
Nói xong sút một cái vào mặt Văn Củ. Ông Năm thấy vậy mắt trợn lên, lập tức lại quỳ xuống nói với tên béo đối điện, tên béo cũng cúi xuống thì thầm gì đó.
Chuyện bên này chưa xong, bên kia thằng mặc áo khoác giơ chân như muốn sút cái nữa vào ngực Củ đang ngã nằm ra đất.
Ông Năm luôn để ý bên này, thấy vậy liều mạng đẩy tên béo xông tới ôm vào chân áo khoác, chính như vậy ông cũng bị một cú vào ngực. Dù mặt nhăn đau đớn, Bùi Kiên không thấy ông Năm có dấu hiệu buông ra.
Bùi Kiên nhìn đến nắm tay lại, nhưng ám ảnh bị đánh ở quá khứ làm hắn lại thả lỏng tay.
Hắn sợ!
Chỉ thấy ông Năm quay đầu gào lên mà Bùi Kiên cũng nghe rõ:
“Tha cho nó! tôi sẽ trả, sẽ trả mà!”
“Con chó này!”
Tên mặc áo khoác rất hung tợn, cũng không để ý lời ông Năm. Thấy có kẻ ngáng đường liền đạp chân cho mấy cái.
Nguyễn Văn Củ dù choáng váng với cú đá thẳng mặt, giờ hắn cũng đã tỉnh táo lại. Nhìn thấy cha bị đánh, máu nóng dồn lên, cũng chả quan tâm cái đếch gì vơ lấy viên gạch bên cạnh đứng dậy liều mạng.
Đến hiện tại thì thành hỗn chiến vì anh Siêu và ông nhân cũng đã chạy đến rồi.
Bùi Kiên nhìn đến mắt nứt ra, bặm môi nghiến răng nhưng cũng chỉ như vậy, việc trốn tránh thực tại sao không phải đang thể hiện một kè hèn nhát đây?
Phe thợ xây hùng hổ, anh Siêu với ông Nhân lao đến không quên cầm viên gạch ném. Ông Năm biết việc đã lỡ, lao tới nhanh chóng ôm thằng áo khoác vật xuống mà đấm, bản thân không quên ngó bên cạnh tìm đường thoát cho mọi người.
Nhưng chỉ trong những giây đầu, thế cuộc nhanh chóng trở thành vây kín. Bọn chúng đẩy mấy người vào giữa mà đạp, lực vừa phải không như thằng áo khoác kia. Tóm lại vẫn có cầm chừng, nhằm chân tay mà đánh.
Tên béo giờ mới nhấc thân ục ịch đến đỡ áo khoác.
Có lẽ bực mình vì bị cắn lén, áo khoác vùng dậy giằng lấy một cây tuýt sắt chạy tới giã thẳng vào đầu ông Năm.
“boonggggggggggggggg…”
Một tiếng phá vỡ hỗn loạn, tất cả dừng tay lại nhìn ông Năm trợn trừng mắt ngã thẳng người về sau chạm đất.
“AAAAAAAAAAAAA….”
Tiếng Bùi Kiên phá vỡ bầu không khí chết chóc mà lao tới. Nhưng không ai để ý đến, tên béo nhanh chóng lôi kéo áo khoác bước hướng xe ford.
Bùi Kiên ném một viên đá nhặt được, hình như cũng trúng vào trán tên ao khoác trước khi lên xe. Dù cho tên kia mặt chảy máu vùng vằng, nhưng là kẻ hiểu sự nghiêm trọng của sự việc, tên béo ôm rất chặt.
“Kịchzzzz.”
Tiếng cửa hông xe đóng lại, tất cả bọn chúng bỏ chạy mất.
Bùi Kiên nghe một tiếng xé lòng mà quay đầu lại.
“BỐ ƠIZZZZZZZZZ…”
Ps: Không có chương 53, bởi vì bố của tác giả 53 tuổi.
Tác giả cảm thấy hơi rùng rợn! Viết lấy viết lấy, đến khi nhìn lại ông năm gặp nạn 53 tuổi, chương số 53. Vì vậy từ sự tôn trọng tâm linh, tác giả bỏ thứ tự chương 53.