.....................
Trường cao trung Phương Đồng, nằm gần trung tâm thành phố, thuộc về trung lưu trường học, vì vậy, cấp bậc bình dân học sinh như Ngọc Băng thường bị con cái của nhà khá giả bắt nạt.
Phùng Phức Hương cùng Giang Nhược Hoa ngồi cùng bàn trao đổi, về việc Kim Minh Tuyết bỗng nhiên bị bắt cóc bởi "một thứ" gì đó sáng nay, để hai người họ vô cùng sợ hãi, bởi vì ba người bọn họ chơi thân với nhau, việc gì cũng làm chung, cho nên bọn họ cũng bị như vậy thì sao?
- Bỏ qua đi, con nhỏ nghèo nàn kia đang đi đổ rác kìa...
Phùng Phức Hương nhìn ra bên ngoài lớp học, Ngọc Băng đang cầm theo giỏ đựng rác, đi ra phía dưới tầng hầm của dãy lớp học, nơi chứa rác để phân hủy của trường học, Phùng Phức Hương cùng Giang Nhược Hoa đi theo phía sau, khi đến cầu thang tầng hầm, Giang Nhược Hoa đạp lên người Ngọc Băng, khiến cô ngã xuống cầu thang, rất may cầu thang chỉ có vài bậc, nếu không Ngọc Băng đã bị thương.
- Con nhỏ nghèo, bà mày hôm nay thấy không vui, quần áo rách nát này của mày làm giẻ lau cho tao nhé, há há...
Phùng Phức Hương giẫm giày lên đồng phục màu trắng của Ngọc Băng, chà đạp đến nhàu nát cùng đầy vết bẩn mới dừng lại, Giang Nhược Hoa thì cầm lấy giỏ đựng rác, đổ lên người Ngọc Băng rồi cười thích thú.
- Bất ngờ làm sao? Chuột tự nộp mình...
Một giọng nói lạnh lẽo bất ngờ vang lên sau lưng Phùng Phức Hương cùng Giang Nhược Hoa, một người màu đen xuất hiện, dung mạo hay giới tính đều không thấy rõ, nhưng thông qua giọng nói thì đó là nam giới.
- Ngươi, ngươi là ai?
Giang Nhược Hoa sợ hãi cứng cả người, run rẩy hét lên, Ngọc Băng thì ngay lập tức ngất đi do Quỷ Nhãn của Vương Dật ảnh hưởng, xoá luôn đoạn kí ức này trong đầu cô, chỉ còn hai người Phùng Phức Hương cũng Giang Nhược Hoa.
- Tao hiện tại chính là ác mộng của hai đứa mày, hahaha..
Vương Dật cười ha hả, hắn đã nhìn rõ em gái mình bị bắt nạt, bị chà đạp như rác rưởi, ngay ở trước mắt mình, đương nhiên, hắn đang vô cùng tức giận.
- Papa của tao là Phùng Long, mày mà đụng đến tao dù một sợi tóc thôi thì cả nhà mày không yên ổn đâu.
Phùng Phức Hương trong sợ hãi đe doạ, Vương Dật xoè tay, màu đen bao quanh hắn hoá thành móng vuốt sắc nhọn, tay Vương Dật vung ra, một đường khí sắc bén vụt qua mái tóc của Phùng Phức Hương, xoẹt, mái tóc đen dài bây giờ chỉ còn một đoạn ngắn lộn xộn.
- Tổ tông nhà mày tao cũng không sợ, ồ..
Vương Dật tươi cười nói, nhưng hắn lại ồ lên một tiếng, Giang Nhược Hoa đã thoát khỏi sợ hãi mà bỏ trốn, nhưng không sao, Vương Dật sẽ từ từ chơi đùa với ả.
Vương Dật dùng Hoá Đá lên Phùng Phức Hương, sau đó quỷ dị biến mất trong bóng tối, để lại Ngọc Băng ngất xỉu ở đó, hắn không thể để Ngọc Băng liên quan đến việc này, sẽ vô cùng rắc rối.
.........
[Giang Nhược Hoa]
- Hộc, hộc, hà hà...
Đáng sợ, đáng sợ quá, đó là ai vậy, quái vật ư, yêu quái ư? Tại sao ở trên thế gian này lại có người như vậy, phải trở về nhà, cha sẽ bảo vệ mình..
Giang Nhược Hoa thở hồng hộc, chạy một mạch ra ngoài trường học, nhanh chóng gọi cho người bảo vệ đến đón, trở về biệt thự ở trung tâm thành phố, là chỗ an toàn nhất mà Giang Nhược Hoa có thể nghĩ đến.
- Cha, mau cho người đến bảo vệ con, con sợ lắm.
Giang Nhược Hoa ngồi trên ghế sau của chiếc siêu xe thể thao màu đỏ, tay run rẩy cầm điện thoại nói, phía bên kia có giọng một người đàn ông trả lời.
- Con cưng, sao vậy, tại sao con lại sợ như vậy?
- Cha, quái vật, quái vật, có quái vật muốn bắt con...
- Haha, đừng trẻ con như vậy chứ con gái, lại hết tiền rồi sao?
- Không, không phải, ah, á á á...
Giang Nhược Hoa sợ hãi hét lên, "quái vật" màu đen kia lại xuất hiện, ngồi kế bên cạnh cô ta, chân phải vắt lên chân trái, miệng phun ra một ngụm khói trắng, vô cùng thoải mái.
- Hehehe, sợ lắm sao? Chúng ta sẽ còn gặp lại dài dài.
Vương Dật phun ra một ngụm khói thuốc lên mặt Giang Nhược Hoa, cô ta khó chịu ho lên vài tiếng, khi mở mắt ra thì Vương Dật đã biến mất một cách kỳ bí như khi hắn xuất hiện.
- A lô, alo, con gái, con làm sao? Sao không trả lời cha?
Giọng nói đầy lo lắng vang ra từ chiếc điện thoại trên ghế ngồi, Giang Nhược Hoa run rẩy cầm nó lên, nói.
- Cha, cha hãy bảo vệ con đi.... Hức...
..........
Ngôi nhà hoang riêng biệt ở ngoài ngoại ô, là ngôi trường cũ mà Vương Dật từng đi thăm qua, bởi vì cơ sở không đủ kinh phí xây dựng, nên ngôi trường này xây nên như một ngôi nhà để học sinh có thể học bán trú, nhưng không cầm cự được bao lâu.
Vương Dật để Ngọc Băng ở lại cũng có lý do, giống như một bằng chứng là Ngọc Băng không liên quan khi "kẻ nào đó" tấn công ba nữ sinh và một trong ba người đã chạy thoát, lo sợ bị phát hiện, "kẻ đó" đã bắt cho mình một con tin và vì không thể đem theo cả hai nên "kẻ kia" đã chọn ngẫu nhiên và người xui xẻo là Phùng Phức Hương.
Giang Nhược Hoa thì Vương Dật đã chắc chắn cô ta sẽ trở về trong nhà với sự bảo vệ cực kỳ cẩn mật, không thể giao tiếp với bên ngoài cho nên vụ việc này chỉ có thể nhờ vào IQ của cảnh tường.
Vương Dật ném Phùng Phức Hương đang bị trói chặt vào trong một căn phòng khá là sạch sẽ, ngay đó là Kim Minh Tuyết cũng đang bị trói chặt, đôi mắt ngấn nước sợ hãi nhìn Vương Dật ở hình dạng thật sự của hắn.
- Chào mừng đến với địa ngục...
[Ma Pháp Hắc Ám] - [Tử Khu Đoạ Ngục].
.....
Tác : Cmt hình phạt thích đáng cho ba con phò này đi nào.
PS : K muốn main phí sinh lực vào ba con này đâu..