Bạch Tình Đình cứ thế ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi. Nước mắt cứ thế chảy ra, hoàn toàn không quan tâm gì tới hình tượng của chính mình. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình khóc tràn lệ, trong lòng cũng thấy thương, liền mở miệng an ủi nói:
- Tình Đình, không khóc nữa, anh chỉ muốn em nghĩ thật kỹ, không muốn em hối hận mà thôi!
- Ông xã, em thật sự không hề có hối hận gì cả, một chút hối hận cũng không!
Bạch Tình Đình khóc nức nở nói:
- Nãy em có chuyện nên mới đi ra ngoài, ông xã, anh cho em thời gian, em sẽ giải thích với anh!
Diệp Lăng Phi nhìn vào Bạch Tình Đình, gật gật đầu, rồi nói:
- Ừm, anh sẽ cho em thời gian, có điều, bây giờ chúng ta có phải nên chuẩn bị ra ngoài tổ chức hôn lễ không?
Bạch Tình Đình nghe được câu này của Diệp Lăng Phi, biết Diệp Lăng Phi không có tức giận, bất giác liền bật cười, đưa tay gạt gạt nước mắt, vội vàng đi trang điểm.
Chần chừ mãi qua hơn mười hai giờ, mấy người khách ngồi bên ngoài chờ đợi mãi không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì nữa, đúng ra mà nói, thông thường các hôn lễ đều tổ chức vào lúc mười hai giờ, sao giờ đã tới mười hai rưỡi rồi, song cô dâu chú rể vẫn không thấy xuất hiện, ngay lúc mọi người đang ngóng đầu lên thăm dò, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng nhau bước ra.
Trên mặt Bạch Tình Đình trang điểm thêm một lớp phấn dày nữa, che giấu đi khóe mắt đã có chút sưng lên của cô, cô mặc chiếc váy trắng như tuyết, tựa như một tiên nữ trên trời vừa giáng trần. Bạch Tình Đình vừa xuất hiện, lập tức liền thu hút ngay ánh mắt rung động vì sắc đẹp của tất cả những người có mặt ở đây, dáng hình của Bạch Tình Đình lúc này quả thật quá đẹp, đẹp tới mức khiến người khác không dám tin rằng đây là một người phụ nữ hiện thực.
Ai cũng biết rằng thời khác đẹp nhất của phụ nữ cũng chính là lúc cô là nhân vật chính trong bữa tiệc cưới, vì vào lúc đó, mỗi người phụ nữ trên khuôn mặt đều xuất hiện những nụ cười hạnh phúc xuất phát từ nội tâm của chính mình, cho dù ban nãy Bạch Tình Đình vừa mới khóc nức nở một trận, song nụ cười hạnh phúc xuất phát từ nội tâm của cô lúc này đã che giấu đi tất cả, không có ai có thể nhìn ra được rằng Bạch Tình Đình vừa òa khóc một trận, thậm chí còn khóc tới mức ngất cả đi.
Trên mặt Diệp Lăng Phi cũng hiện lên những nụ cười, hắn nghiêng người khẽ gật đầu tới từng vị quan khách tới đây. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cứ thế bước tới tận trên đầu, phía trên sớm đã chuẩn bị đầy đủ rượu sâm banh, dưới sự dẫn dắt của người chủ trì buổi lễ. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình rót sâm banh vào đầy mỗi cốc rượu của tầng cốc kim tự tháp. Hai người Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc, lúc này người cảm thấy vui nhất chính là Bạch Cánh Sùng. Là bố của Bạch Tình Đình, được tận mắt nhìn thấy con gái mình bước vào trong lễ đường, đó là điều vui sướng nhất trong cuộc đời của ông.
Người chủ trì lễ cưới đưa micro cho Diệp Lăng Phi, ý muốn để chú rể nói vài lời với cô dâu. Diệp Lăng Phi cầm lấy micro, nhìn vào Bạch Tình Đình, từ từ cất tiếng nói:
- Tình Đình, là em khiến cuộc đời của anh thay đổi, anh mong trong cuộc sống sau này, chúng ta có thể cùng nhau bước qua sóng gió phong ba, anh sẽ dùng tính mạng của anh để yêu em, anh yêu em!
Câu này của Diệp Lăng Phi được nói xong, đôi mắt của Bạch Tình Đình ứa lên dòng lệ hạnh phúc, đợi tới lúc Bạch Tình Đình nói, cô đã khóc không thành tiếng, đây là Giọt lệ hạnh phúc, hai người đã trải qua bao nhiêu sóng gió bão táp như vậy mới có thể bước tới bên nhau. Nhất là sau chuyện ban nãy xảy ra, càng khiến Bạch Tình Đình cảm thấy trong cuộc đời này của cô, Diệp Lăng Phi là duy nhất đối với cô. Bạch Tình Đình đứng trước mặt tất cả mọi người, nức nở nói:
- Ông xã, em yêu anh, anh là người duy nhất của em, không có anh, sinh mạng của em cũng sẽ biến mất, em yêu anh!
Hai người ôm chặt lấy nhau, vào lúc này, chút nghi ngờ kia ở trong lòng Diệp Lăng Phi hoàn toàn biến mất. Càng khiến Diệp Lăng Phi tin tưởng sâu sắc hơn, chính là dù hắn có làm sai chuyện gì, Bạch Tình Đình cũng sẽ tha thứ cho hắn.
Trong thời gian đi mời rượu, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Dã Thú gọi tới.
- Đại ca, em... em không biết nên nói thế nào!
Da Thú ấp a ấp úng nói.
- Có gì thì nói mau đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chị dâu sáng nay mười một rưỡi tới chỗ khách sạn, mười hai giờ thì rời khỏi khách sạn, điện thoại chị dâu gọi là điện thoại ở quầy lễ tân của khách sạn!
Dẫ Thú nói.
- Em... em nhìn thấy một người!
- Một người?
Diệp Lăng Phi lặng người, hỏi:
-Ai?
- Diệp Phong!
Dã Thú nói.
- Em nhìn thấy Diệp Phong ở cửa của đại khách sạn Cửu Châu, hắn vội vội vàng vàng bước ra khỏi đại khách sạn Cửu Châu!
Diệp Lăng Phi khe khẽ cau mày, lúc này. Bạch Tình Đình cầm cốc rượu tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cô dịu dàng nói:
- Ông xã, còn mấy bàn nữa chúng ta chưa tới mời rượu!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, nhìn Bạch Tình Đình một cái, rồi mở miệng nói:
- Bà xã, em đợi anh một lát nhé, anh có chút chuyện!
Diệp Lăng Phi nói xong, cầm điện thoại bước lên trên hai bước. Bạch Tình Đình cảm thấy Diệp Lăng Phi có chuyện, cô nhìn dáng vẻ gọi điện của Diệp Lăng Phi, thấy dường như liên quan đến chính cô. Bạch Tình Đình trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, ngay đến cả Vu Tiêu Tiếu gọi cô cô đều không nghe thấy.
- Chị, chị làm sao vậy?
Vu Tiêu Tiếu bước từ phía sau của Bạch Tình Đình, hỏi.
- Chị, có phải chị khó chịu ở đâu không?
- Không?
Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Tiêu Tiếu, đợi lát nữa đã, anh ấy giờ đang gọi điện!
- Vâng!
Vu Tiêu Tiếu đáp.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú nói chuyện xong với nhau, hắn bình thản quay trở lại, nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, chúng ta đi mời rượu thôi!
- Ông xã, có phải có chuyện gì không'?
Bạch Tình Đình nhìn vào mắt của Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Có phải liên quan tới em không?
- Tình Đình, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, đợi lúc chúng ta về nhà rồi nói tiếp nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh tin em có một số chuyện cần phải nói với anh, chẳng lẽ em không muốn nói chuyện xảy ra hôm nay cho anh nghe sao?
- Ông xã, cảm ơn anh!
Bạch Tình Đình nhỏ giọng nói.
- Sao em lại phải nói cảm ơn chứ?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Anh cho em cơ hội để giải thích!
Bạch Tình Đình nói.
- Em biết chuyện hôm nay khiến anh rất không vui, nhưng ông xã anh vẫn cho em cơ hội giải thích, ông xã, em yêu anh!
- Nha đầu ngốc, đừng nói nữa, giờ đi tiếp đãi các vị khách đã, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào vai của Bạch Tình Đình, ôm lấy Bạch Tình Đình bước về phía bữa tiệc.
Bữa tiệc cứ thế kéo dài cho tới tận ba rưỡi chiều mới gọi là kết thúc. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở lại sau cùng. Bữa tiệc mừng này thu được không ít quà tặng và tiền mừng, còn là bao nhiêu tiền. Diệp Lăng Phi cũng chẳng buồn đề ý, hắn đưa tất cả quà tặng và tiền mừng để bố vợ của hắn giải quyết. Lúc Diệp Lăng Phi cầm danh sách tặng lễ quà xem, bỗng phát hiện có một người tên là Đới Vinh Cẩm tặng tới một món quá khá lớn, một thứ đồ gốm trị giá hơn hai trăm nghìn, đồ gốm kiểu này Diệp Lăng Phi không có hiểu gì cả. Bạch Cảnh Sùng lại rất có mắt về mặt này, vừa nhìn thấy chiếc bát tinh xảo màu son hồng được gói trong chiếc hộp quà ông liền biết ngay giá trị của chiếc bát không nhỏ, ít nhất cũng phải trên hai trăm nghìn.
- Đới Vinh Cẩm, cái tên này nghe rất quen?
Diệp Lăng Phi lầm bầm nói.
- Hình như cái tên này đã nghe qua ở đâu rồi!
- Ông xã, chính là người đàn ông mà lần trước chúng ta gặp ở viện bảo tàng đó!
Bạch Tình Đình nói.
- Đã từng giúp em đó!
- À, thì ra là hắn ta!
Diệp Lăng Phi nhớ ra, hắn lại đưa mắt nhìn thứ đồ gốm đó một cái, mở miệng nói:
- Xem ra tên tiểu tử này cũng phóng khoáng ra trò, không ngờ lại tặng chúng ta lễ vật hậu hĩnh thế này!
- Ông xã, cái này chúng ta không cần!
Bạch Tình Đình nói.
- Tại sao không cần, người ta tặng tới, chúng ta không cần chẳng phải chúng ta quá nhỏ mọn rồi sao!
Diệp Lăng Phi quay sang phía Bạch Cảnh Sùng nói:
- Bố à, mấy đồ quà tặng tiền mừng này đều do bố xử lý cả đi, tự nhiên cũng bao gồm cả cái đồ gốm này, bố muốn bán hay muốn giữ lại làm sưu tầm, đều là chuyện của bố cả, bọn con không lo mấy chuyện này đâu!
- Tiểu Diệp, con để bố giải quyết cái đồ gốm này sao?
Bạch Cảnh Sùng hỏi.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi ạ, bố, phiền bố thu xếp hộ con mấy chuyện tiếp theo vậy, con và Tình Đình về trước đây!
- Ừm, được!
Bạch Cảnh Sùng cầm trên tay chiếc bát màu son hồng đó, chỉ chăm chú vào đánh giá nó, đây là một đồ chơi khá hay. Bạch Cảnh Sùng cầm trên tay thích không muốn rời. Giá cả của lại này cũng không phải rẻ. Bạch Cảnh Sùng tự tính cũng đã hơn hai trăm nghìn rồi, nếu như cầm đi bán, giá trị đấu giá của nó chắc chắn sẽ vượt xa so với giá trị mà Bạch Cảnh Sùng tính toán.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quay về biệt thự. Trương Vân sớm đã quét dọn sạch sẽ ngôi nhà không còn bám chút bụi bặm nào, nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quay về xong, Trương Vân liền vội vàng nói:
- Chúc mừng....!
Trương Vân còn chưa nói hết mấy từ phía sau, cô nhìn thấy trên mặt của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình không hề có nét tươi cười nào, đành nuốt lại mấy lời phía sau không nói tiếp nữa.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình bước thẳng về phía phòng ngủ, trong phòng ngủ trải chăn đệm màu đỏ tươi, tràn đầy không khí mừng cưới. Bạch Tình Đình bước theo sau Diệp Lăng Phi vào phòng ngủ, rồi đóng luôn cửa phòng ngủ lại.
- Diệp Lăng Phi nằm tới bên giường, không hề nói chuyện với Bạch Tình Đình. Mà hắn rút điện thoại ra gọi cho Dã Thú, nói:
- Dã Thú, thế sao rồi?
- Đại ca, em cảm thấy tên tiểu tử đó có phiền phức rồi!
Dã Thú nói.
- Em thấy có người theo dõi tên tiểu tử đó, ừm, tên tiểu đó lại quay trở về phòng rồi!
- Ừ, anh biết rồi, giám sát tên đó cho anh, xem hắn rốt cục là muốn làm gì!
Diệp Lăng Phi nói xong, tắt điện thoại. Lúc này Bạch Tình Đình đã cởi xong chỉ còn sót lại có chiếc áo ngực tơ tằm với cùng chiếc quần nhỏ tam giác màu hồng. Bạch Tình Đình cất bước tới bên giường, cô không dám nhìn vào Diệp Lăng Phi, cúi đầu xuống, mở miệng nói:
- Ông xã, em lo anh biết xong sẽ tức giận, em không biết phải nói thế nào!
- Bà xã, lúc này rồi còn có gì không thể nói sao!
Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn sang phía Bạch Tình Đình, đưa tay ra ôm lấy bờ vai nõn nà của Bạch Tình Đình, mở miệng nói:
- Anh cho em cơ hội giải thích, nếu em chỉ ngồi lo việc anh sẽ tức giận mà không nói ra, chẳng lẽ em không sợ giữa chúng ta sẽ có hiểu lầm càng sâu sao?
- Ông xã, không phải!
Bạch Tình Đình nghe xong câu này của Diệp Lăng Phi, vội vàng ngẩng đầu lên, cô dùng đôi mắt long lanh xinh đẹp của mình toát ra ánh mắt sợ hãi, mở miệng liên tục nói:
- Ông xã, em không biết phải nói thế nào, em cảm thấy hôm nay em rất ngốc, sau khi nhận được điện thoại cầu cứu của Diệp Phong xong, liền ngốc nghếch chạy ngay đi, rồi lại khiến cho người em yêu phải lo lắng cho em!
- Điện thoại của Diệp Phong?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Vâng!
Bạch Tình Đình cắn chật môi lại, dùng sức gật mạnh đầu, cô nói:
- Diệp Phong gọi điện thoại cho em, nói có người muốn giết anh ta, anh ta muốn mượn em ít tiền để chạy trốn, em nghĩ sẽ làm xong nhanh thôi, không ngờ rằng....!
- Không ngờ rằng làm sao?
Diệp Lăng Phi tiếp tục hỏi.
- Không ngờ rằng em lại mất quá nhiều thời gian ở phía ngân hàng, rồi sau đó lúc em đưa tiền cho Diệp Phong xong quay trở về, đã không còn kịp nữa rồi!
Bạch Tình Đình ngẩng cao mắt lên, trong mắt cô lại long lanh những giọt lệ, cô dựa chặt thân người đang tỏa hương thơm của mình lên trên người Diệp Lăng Phi, mở miệng nức nở nói:
- Ông xã, em thật sự rất hối hận, em không nên làm như vậy. Em không biết được lúc đó em nghĩ như thế nào nữa, sau khi nghe thấy Diệp Phong có khả năng bị người ta giết, muốn mượn em ít tiền, em vốn nghĩ sẽ giải quyết xong chuyện này rất nhanh thôi, thế nên mới lén lút chạy ra ngoài, ông xã, em xin anh tha thứ cho em....!
- Vì Diệp Phong là mối tình đầu của em, em từng thầm thương yêu hắn ta sâu nặng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em không muốn hắn ta xảy ra chuyện. Tình Đình, anh không hề trách em, chuyện này ai cũng sẽ đi làm như thế thôi, chỉ là, trước khi em đi làm chuyện này, ít ra cũng nên gọi điện báo cho anh một tiếng, chẳng lẽ anh lại là người đàn ông nhỏ mọn tới mức đó sao?
- Ông xã, em xin lỗi, em biết lần này là em sai rồi!
Bạch Tình Đình ngẩng mặt lên, nhìn vào Diệp Lăng Phi hàng nước mắt rưng rưng chảy ra, mở miệng nói:
- Ông xã, em thật sự không ngờ lại mất thời gian dài tới như vậy, em lấy xong ba trăm nghìn tiền mặt, liền tới ngay đại khách sạn Cửu Châu, đưa tiền cho anh ta ở tại quán cà phê trên lầu khách sạn, anh ta nói anh ta bị người khác truy sát, bảo em nhanh chóng rời khỏi đó, ông xã, em không biết rốt cục chuyện này là thế nào nữa..... còn nữa, em tuyệt đối không có ở riêng trong phòng với anh ta, ông xã, em bảo đảm với anh, em không có tới phòng của anh ta....!
Bạch Tình Đình đặc biệt nhấn mạnh tới việc cô không có tới phòng của Diệp Phong chính là lo Diệp Lăng Phi sẽ nghĩ linh tinh. Giữa nam nữ ở chung trong một phòng, dù rằng không có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cũng sẽ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ. Bạch Tình Đình vốn đang hối hận việc đi gặp Diệp Phong, giờ cô lại càng lo lắng chuyện Diệp Lăng Phi sẽ nghĩ ngợi linh tinh, cô nhấn mạnh đặc biết tới việc cô không hề vào trong phòng của Diệp Phong nói chuyện mà chỉ là quán cà phê trong đại khách sạn Cửu Châu thôi.
Diệp Lăng Phi đương nhiên tin giữa Bạch Tình Đình và Diệp Phong không có xảy ra chuyện gì, tình cảm Bạch Tình Đình đối với hắn như thế nào, Diệp Lăng Phi vẫn rất rõ. Trong lòng hắn lúc này không để ý tới chuyện này mà trong lòng hắn đang thầm nghĩ tới việc Diệp Phong sao lại xuống dốc tới mức độ này, cho dù nói thế nào đi nữa. Diệp Phong cũng là một tay buôn thuốc phiện, tiền đối với hắn không phải là chuyện lớn gì, sao lại rơi vào bước đường như hôm nay, phải tới mức đi mượn tiền của Bạch Tình Đình để bảo toàn tính mạng.
Còn về việc miệng Diệp Phong nói có người muốn truy sát hắn, lại là ai chứ?
Diệp Lăng Phi không nói gì cả, chỉ cau mày, trong lòng thầm tính toán chuyện này. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không nói chuyện, trong lòng lo lắng hắn lên, cô lo Diệp Lăng Phi đang ghen. Bạch Tình Đình vội vàng giải thích:
- Ông xã, anh tin em đi, em thật sự không có làm chuyện gì cả, em đi tới quán cà phê ở khách sạn Cửu Châu xong liền lập tức quay trở về luôn, a, ông xã, giờ em dẫn anh tới đại khách sạn Cửu Châu, để nhân viên phục vụ ở đó làm chứng cho em buổi sáng em ở đó !
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:
- Bà xã, anh không phải đang nghĩ tới chuyện này, anh ban nãy chỉ là nghĩ tới việc tại sao Diệp Phong lại bị người khác truy sát thôi!
Diệp Lăng Phi đưa tay lau lau nước mắt trên má của Bạch Tình Đình, mở miệng nói:
- Có điều, chuyện hôm nay em làm thật sự rất khiến người khác tức giận, cho dù thế nào đi nữa, đều không thể bỏ qua như thế được, anh phải trừng phạt em thật nghiêm mới được, để em sau này phải nhớ cho kỹ, không được tùy tiện làm như thế này nữa, ngay đúng ngày kết hôn, em lại vứt bỏ anh người chú rể này, đi gặp người đàn ông khác, cho dù là ai gặp phải chuyện này đều sẽ tức giận cả, anh không quan tâm chuyện tên Diệp Phong kia sống chết thế nào, em là bà xã của anh, bây giờ anh đang rất giận, cần phải trừng phạt em thật nghiêm mới có thể xả được cơn giận này trong lòng anh!
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những câu này, cô bật cười lên, vội vàng nói:
- Ông xã, cho dù anh phạt em thế nào đi nữa, em đều đồng ý hết, chỉ cần ông xã anh không giận em nữa là được!
Diệp Lăng Phi đẩy Bạch Tình Đình ngả xuống trên giường, hắn đưa tay cởi quần áo trên người ra, cởi tới lúc chỉ còn lại có chiếc quần nhỏ. Diệp Lăng Phi đè sát người trên người của Bạch Tình Đình, miệng lạnh hắng giọng nói: (Đả: Ơ … hồi nãy em nó tự cởi rồi mà ==") - Bà xã, lần này em thật sự làm anh tức giận rồi, em tự nghĩ tới hậu quả đi!
- Ông xã, em biết em sai rồi, em sẽ không dám nữa đâu!
Bạch Tình Đình đưa hai cánh tay ngọc ngà của mình ôm lấy cổ của Diệp Lăng Phi, đôi mắt như tơ, nũng nịu nói:
- Em tình nguyện chấp nhận bất cứ sự trừng phạt nào của anh!
Diệp Lăng Phi dưng tay cởi ngay chiếc quần nhỏ trên người của Bạch Tình Đình ra, ngay sau đó, hắn liền đưa miệng cắn lên bộ ngực sữa tại điểm nhô nhô lên đó của Bạch Tình Đình, một tay khác đặt vào giữa hai chân của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình miệng phát ra những âm thanh rên rỉ. Diệp Lăng Phi lần này có chút dã man hơn, không còn giống kiểu thương hoa tiếc ngọc như trước đây, miệng hắn ra sức thơm hôn lên từng minimet trên người Bạch Tình Đình.
Cả người Bạch Tình Đình đang run lên, hai tay Diệp Lăng Phi dùng sức lật người của Bạch Tình Đình qua. Bạch Tình Đình gắng cong cong cặp mông của mình lên. Hai tay Diệp Lăng Phi từ từ banh cặp mông của Bạch Tình Đình ra, ở đó mỗi lần Diệp Lăng Phi muốn động vào là Bạch Tình Đình lại lập tức phản đối, song lần này. Bạch Tình Đình chỉ có ngoáy ngoáy chiếc mông hồng phấn của cô, tại nơi * nhất của cô được Diệp Lăng Phi "cắn xé", chốc lát sau đã ướt cả một vùng.
- A…a!
Bạch Tình Đình nũng nịu kêu lên một tiếng, hai tay cô túm chặt lấy mền giường, đôi má ửng hổng lên gần tựa màu máu vậy, miệng khẩn cầu nói:
- Ông xã, nhẹ thôi, em chịu không nổi.
Lúc này Diệp Lăng Phi giống như muốn dốc hết toàn bộ sức lực hắn để lao lên Bạch Tình Đình, hai tay đè chặt lấy cặp mông nõn nà của Bạch Tình Đình, ra sức va đập, mỗi lần va đập đều nghe thấy tiếng hét lành tai cao vang của Bạch Tình Đình. Tiếng hét này càng lúc càng to, hơi thở của Bạch Tình Đình gấp gáp lên, cảm thấy cả người đều bị va đập tới mức sắp sụp đổ vậy, tiếng rên rỉ của cô chen lẫn tiếng khóc nức nở đau khổ.
Tuy rằng đã cách cánh cửa phòng, song Trương Vân ở dưới tầng vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng rên rỉ cao vang của Bạch Tình Đình. Trương Vân đỏ bừng mặt lên, cô có thể tưởng tượng ra tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở trong phòng trên tầng, tiếng rên rỉ chen lẫn tiếng khóc đau khổ đó của Bạch Tình Đình khiến Trương Vân nhớ lại chuyện từng xảy ra giữa cô và Diệp Lăng Phi, cô nhịn không được đóng cửa phòng của mình lại, nằm xuống trên giường, tay đặt ngay vào giữa hai chân.
Tiếng rên rỉ cao vang đó của Bạch Tình Đình đang tỏa vọng khắp cả ngôi biệt thự, cuối cùng, chỉ có thể nghe thấy tiếng khàn khàn khẩn cầu của Bạch Tình Đình. Lúc này Diệp Lăng Phi ở trong phòng lại càng dũng mãnh hơn lúc nãy, hắn lấy sức banh đôi chân của Bạch Tình Đình ra, đằng sau chiếc lưng cường tráng đó đang toát ra từng giọt mồ hôi, mỗi lần Diệp Lăng Phi đều dùng tận sức của hắn.
- Ông xã, em chịu không nổi nữa rồi, ông xã....!
- Đây chính là sự trừng phạt dành cho em, anh muốn em sau này đều phải nhớ tới ngày hôm nay!
Diệp Lăng Phi dùng sức va đập. Bạch Tình Đình cuối cùng chỉ còn biết khóc lóc khàn giọng kêu xin.
Diệp Lăng Phi không biết rốt cục hắn đã làm bao nhiêu lần, tóm lại là cả buổi tối. Bạch Tình Đình dường như không được ngủ chút nào. Bạch Tình Đình ngày hôm sau không còn dậy nổi giường nữa rồi, giọng của cô cũng trở nên khàn khàn, ngay cả buổi sáng cũng không dậy đi vệ sinh được nữa, đều là được Diệp Lăng Phi ôm đi cả. Bạch Tình Đình quay trở về giường, sống chết không chịu để Diệp Lăng Phi coi hạ thân của cô.
Diệp Lăng Phi cưỡng ép banh hai chân của Bạch Tình Đình ra, thấy hạ thân đỏ tấy lên xong, trong lòng có chút áy náy, đó là việc mà tối qua hắn làm ra. Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, mở miệng nói:
- Bà xã, đau không?
Cổ họng của Bạch Tình Đình khàn khàn, mở miệng ra cắn ngay lên vai Diệp Lăng Phi một cái, trong đôi mắt khóc tới mức đã sưng cả lên kia lại tràn ra những giọt lệ, cả tối qua đau khổ xen lẫn khoái lạc, đương nhiên, Bạch Tình Đình biết đây là sự trừng phạt Diệp Lăng Phi dành cho cô.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đều không dậy ăn sáng, theo tình hình hiện nay của Bạch Tình Đình, khả năng ít nhất phải hai ngày tới không bước xuống được khỏi giường. Diệp Lăng Phi tối qua trút hết ra xong, tức giận cũng tan rồi, giờ mới cảm thấy mình có chút quá đáng. Hắn nằm lên trên giường, nịnh Bạch Tình Đình như nịnh trẻ con vậy.
Bạch Tình Đình cứ thế sướt mướt khóc lóc, hai đôi tay nhỏ nõn nà ôm chặt lấy cổ của Diệp Lăng Phi, làm ra vẻ tội nghiệp, đáng thương.
Điện thoại của Diệp Lăng Phi reo lên. Diệp Lăng Phi đưa tay ra, từ đầu giường cầm chiếc điện thoại qua. Trong điện thoại vọng lên tiếng của Chu Hân Mính, nói:
- Em... em có chuyện muốn nói với anh!
- Em nói đi, có chuyện gì thế!
Diệp Lăng Phi nghiêng người, nhìn Bạch Tình Đình nằm bên cạnh đang sướt mướt khóc, đưa tay nắm lấy bộ ngực sữa nõn nà của Bạch Tình Đình, bắt đầu đùa nghịch. Bạch Tình Đình hai tay ôm chặt lấy eo của Diệp Lăng Phi, khuôn mặt oan ức.
- Chuyện là... chuyện là Diệp Phong gọi điện cho em!
Chu Hân Mính gập ngừng nói:
- Diệp Phong, anh ta... anh ta muốn phía cảnh sát tiến hành bảo hộ anh ta!
- Diệp Phong gọi điện thoại cho em?
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bàn tay đang nhéo vuốt trên ngực của Bạch Tình Đình bỗng khe khẽ mạnh hơn, giọng khàn khàn của Bạch Tình Đình phát ra từ chiếc miệng bé nhỏ của cô. Bạch Tình Đình vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới Diệp Phong cái, trong lòng có chút sợ hãi, sợ rằng Diệp Lăng Phi vì nghe thấy tên Diệp Phong mà tức giận, cả tối cả, cô cảm thấy dường như cô đã tan vỡ rồi, * bao nhiêu lần, giờ cả người cô không còn chút sức lực nào nữa cả.
- Vâng, đúng thế, anh ta gọi điện cho em, nói là muốn phía cảnh sát tiến hành bảo vệ anh ta!
Chu Hân Mính nói.
- Anh ta nói hy vọng chúng ta có thể liên hệ với tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, anh ta có một số chuyện muốn nói với tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế. Còn có một chuyện nữa, không biết có nên nói hay không!
Chu Hân Mính có chút do dự, Diệp Lăng Phi nói:
- Hân Mính, có chuyện gì em cứ nói đi!
- Anh ta nói... anh ta nói... Tình Đình có khả năng sẽ gặp nguy hiểm!
Chu Hân Mính ngập ngừng nói:
- Hôm qua Tình Đình có đưa tiền cho anh ta, anh ta nói khả năng Tình Đình sẽ vì anh ta mà bị liên lụy, rất có khả năng Tình Đình sẽ gặp nguy hiểm!
Chu Hân Mính lo Diệp Lăng Phi biết được sáng hôm qua Bạch Tình Đình rời đi là vì đi tiền cho Diệp Phong, đột ngột nổi giận, thế nên Chu Hân Mính mới do dự không quyết, không biết có nên nói ra không.
Nằm ngoài dự tính của Chu Hân Mính, liền nghe thấy Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đã biết chuyện Tình Đình hôm qua đi gặp Diệp Phong rồi, cũng biết chuyện Diệp Phong bị người khác truy sát. Hân Mính, xem ra Diệp Phong đã đắc tội với ai rồi, ừm, đây là một tin khá tốt, em phái người đưa Diệp Phong về cục cảnh sát đi, anh tin em sẽ rất nhanh phá được vụ án lớn mang tính quốc tế này. Diệp Phong là một tên buôn bán thuốc phiện đầu xỏ. À, nhân đây cũng nhắc với em một câu. Tình Đình hôm qua đã nhận được sự trừng phạt của anh rồi. Hân Mính, em có muốn nói chuyện với Tình Đình không?
Chu Hân Mính lặng người, không rõ sự trừng phạt mà Diệp Lăng Phi nói là gì. Khi Diệp Lăng Phi đưa điện thoại cho Bạch Tình Đình xong. Bạch Tình Đình lập tức dùng giọng nói khàn khàn của cô nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, cậu mau quay về đi, tớ sắp chết rồi. Hân Mính, mau quay về cứu tớ đi, bây giờ tớ không xuống nổi giường nữa rồi!