Đới Vinh Cẩm bước vào trong phòng VIP của khách sạn quốc tế mà Smith sắp xếp cho hắn xong. Hắn liền cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, cởi cúc áo sơ mi xuống, ngồi xuống trên ghế sofa.
- Ngài Smith, việc tôi bảo ông chọn nhà ở như thế nào rồi?
Đới Vinh Cẩm hỏi.
- Tất cả đều dựa theo sự sắp xếp của ngài, đã mua một căn biệt thự ở khu Nam Sơn rồi, chỉ là không mua được căn biệt thự tại vị trí mà ngài chỉ định, biệt thự ở đó đã có người mua rồi, hơn nữa người chủ nhà cũng không bán, tôi chỉ có thể mua một căn biệt thự khác ở cùng khu đó cho ngài!
Smith đứng trước mặt Đới Vinh Cẩm, nói:
- Mong ngài tha thứ cho tôi về chuyện làm việc không có hiệu quả, tôi đã tận lực rồi!
Đới Vinh Cẩm cười cười, nói:
- Điều này không thể trách ông được, yêu cầu của tôi có phần hơi quá. Ừm, không nói chuyện này nữa, thiệp mời dự tiệc đã phát đi chưa?
- Rồi ạ!
Smith nói.
- Những lãnh đạo có liên quan ở thành phố Vọng Hải và ký giả truyền hình báo chí ở thành phố Vọng Hải...!
Lời của Smith còn chưa nói xong, Đới Vinh Cẩm lại cắt ngang nói:
- Thế tổng giám đốc tập đoàn Thế kỷ Quốc tế đã mời chưa?
- Ngài nói tới vị nữ tổng giám đốc đó ạ, đã mời rồi, song...!
Smith có chút ngập ngừng nói:
- Song.... nữ tổng giám đốc đó sẽ không tham dự ạ!
- Tại sao?
Đới Vinh Cẩm hỏi.
- Cô ấy ngày mai sẽ kết hôn!
Smith nhìn ra, Đới Vinh cẩm có ý đối với nữ tổng giám đốc của tập đoàn Thế Kỷ Quốc tế đó. Nếu không thì, sao lại chỉ nhắc tới mỗi mình cô ta chứ.
- Kết hôn?
Đới Vinh Cẩm nghe tới đây khe khẽ giật mình một lát, hắn đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, kéo chiếc rèm cửa ra, qua cửa sổ khách sạn xa xa nhìn thành phố Vọng Hải trong đêm, miệng cười lạnh nói:
- Khá hay, không ngờ ta lại tới đúng vào dịp lễ cưới của cô ta!
Đới Vinh Cẩm nói xong, quay người lại, nói với Smith.
- Ngày mai chuẩn bị một món quá thật lớn, tặng qua đó cho tôi!
- Tôi biết rồi!
Smith đáp.
Buổi kết hôn xác định rõ sẽ rất bận rộn, từ sáng sớm. Diệp Lăng Phi đã bận tối mặt tối mày. Ban đầu là phải mặc bộ đồ com-ple. Diệp Lăng Phi không hề thích mấy kiểu quần áo thế này lắm, cảm thấy quả quá gò bó, song thực sự cũng không còn cách nào cả. Hai nguời Angel và Alice giúp Diệp Lăng Phi mặc bộ vest, đeo ca-vát. Dã Thú và Dã Lang lại đang bận rộn chuyện đội lái xe.
Đợi tất quả được thu xếp xong, Diệp Lăng Phi mặc bộ vest chỉnh tề ngồi vào trong xe. Dã Thú cao hứng đạp mạnh xe lái đi, mở miệng nói:
- Đại ca, buổi trưa nay, chúng ta phải uống rượu thật lực đó, hôm nay là một ngày trọng đại, em rất mừng cho đại ca, chúng ta không say không về nha!
- Dã Thú, uống rượu gì chứ, tối qua còn uống không ít rượu sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu như cậu thật sự muốn uống, đợi anh tổ chức buổi hôn lễ này chúng ta ngồi uống một trận!
- A, đại ca, anh xem em này, quên mất việc đại ca còn phải lập tức tổ chức một buổi tiệc cưới khác nữa cơ mà!
Dã Thú toét miệng cười nói:
- Thế cũng được, đợi đại ca tổ chức xong buổi tiệc cưới khác nữa rồi tính tiếp, em quyết định rồi, đại ca tới sống ở Đông Hải, em sẽ đến sống ở Đông Hải với đại ca, đại ở nếu như muốn sống ở thành phố Vọng Hải này, em sẽ sống cùng với đại ca ở thành phố Vọng hải, dù sao em cũng quen với việc đi theo đại ca rồi, thế thì cứ vậy theo ở cùng đại ca thôi!
- Dã Thú, tiểu tử nhà cậu lúc nào sẽ kết hôn vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em ấy à, còn sớm lắm!
Dã Thú toét miệng nói.
- Em bây giờ đang nghĩ cách để Tuyết Hoa giống như chị dâu vậy, sẽ cho em cưới tới hai người vợ, có điều, bây giờ xem ra có vẻ hơi phiền phức. Lần trước, em chỉ nói thêm có một câu, Tuyết Hoa đã chạy thẳng về nhà cô ấy ở, cũng đã mấy ngày rồi, vẫn chưa thấy quay lại!
- Tiểu tử nhà cậu, chuyện này sao không nói sớm hả!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nói sớm chút, anh cũng sẽ không để cậu giúp, cậu nên đi tìm Tuyết Hoa về thì hơn!
- Đại ca, anh không cần phải lo đâu, trong lòng em rõ mà!
Dã Thú nói.
- Em không thể đi tìm cô ấy được, nếu như em đi tìm cô ấy, sau này cô ấy sẽ càng được nước giở trò, em không muốn chiều Tuyết Hoa thành một người giống như chị dâu của em đâu!
- Hừm!
Diệp Lăng Phi lạnh hắng giọng một cái, hắn vừa định nói vài câu nữa với Dã Thú, bỗng nghe thấy chuông điện thoại ở trên người vang lên. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại ra, nhìn màn hình điện thoại ra là Vu Tiêu Tiếu gọi tới. Vu Tiêu Tiếu sáng sớm đã tới nhà của Bạch Tình Đình, hôm nay cô là phù dâu, lúc này gọi điện thoại qua, không lẽ là để thúc giục sao?
Diệp Lăng Phi nghĩ như thế xong, liền nhấn điện thoại nghe. Bên trong điện thoại vọng lại tiếng lo lắng của Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Sư phụ, ban nãy chị em vừa lái xe đi rồi, chị không nói là đi đâu cả, nhận được một cú điện thoại xong, chị ấy liền vội vội vàng vàng lái xe đi mất rồi!
- Không phải chứ!
Diệp Lăng Phi còn nghĩ Vu Tiêu Tiếu đùa với hắn, hôm nay là ngày cử hành hôn lễ, đoàn xe đều đã gần tới nhà Bạch gia rồi, sao lại vào đúng lúc này. Bạch Tình Đình lái xe ra ngoài. Song Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng điệu lo lắng của Vu Tiêu Tiếu không giống như đang nói đùa lắm, hắn liền hỏi:
- Tiêu Tiếu, rốt cục là có chuyện gì hả. Tình Đình sao lại vào lúc này lái xe ra ngoài chứ?
- Em cũng không biết nữa!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Ban nãy em muốn giúp chị Tình Đình mặc áo cưới, song chị Tình Đình nhận được một cuộc điện thoại xong, chị ấy chỉ nói với em rằng để em đợi một lát, chị ấy ra ngoài có chút chuyện, rất nhanh sẽ quay trở về, thế là liền lái xe rời đi, cụ thể là đi đâu em cũng không biết nữa!
- Sao lại thế này chứ?
Diệp Lăng Phi không ngờ chuyện lại biến thành như thế này. Bạch Tình Đình bỗng nhiên dám trở thành cô dâu chạy trốn. Hắn tắt điện thoại của Vu Tiêu Tiếu xong, liền gọi ngay vào điện thoại của Bạch Tình Đình. Dã Thú cảm thấy bên đó xảy ra chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Đại ca, có phải xảy ra chuyện rồi không?
Diệp Lăng Phi không nói với Dã Thú, mà gọi điện vào điện thoại của Bạch Tình Đình, song điện thoại của Bạch Tình Đình luôn trong tình trạng bận, xem ra Bạch Tình Đình cũng đang gọi điện thoại. Diệp Lăng Phi cứ thế gọi tới năm sáu lần, đầu điện thoại bên đó vẫn ở trong trạng thái bận. Bạch Tình Đình hình như vẫn đang gọi điện cho ai đó.
Diệp Lăng Phi có chút cáu giận đặt điện thoại xuống, rồi lại gọi điện cho Chu Hân Mính.
- Hân Mính, em biết Tình Đình ở đâu không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chắc là ở nhà thôi!
Chu Hân Mính nói.
- Sao thế?
- Tình Đình vừa nãy lái xe ra ngoài. Anh gọi vào điện thoại của cô ấy, điện thoại của cô ấy luôn trong tình trạng bận, có vẻ đang nói chuyện với ai đó!
Giọng điệu của Diệp Lăng Phi hiển nhiên có chút nổi cáu, mở miệng nói:
- Tình Đình sao lại không hiểu chuyện như thế chứ, rõ ràng biết hôm nay phải kết hôn, anh giờ đang đi đón cô ấy, song cô ấy lại đi mất, ngay cả điện thoại cũng không bắt máy, chuyện này có nghĩa là sao chứ?
- Diệp Lăng Phi, anh đừng vội, có lẽ Tình Đình có chuyện gấp gì chăng!
Chu Hân Mính an ủi nói - Hay là thế này đi, để em gọi điện cho cô ấy thử xem thế nào, anh đợi nhé!
Diệp Lăng Phi đặt điện thoại xuống. Dã Thú nhìn sắc mặt Diệp Lăng Phi có chút không tốt lắm, hắn không dám hỏi. Diệp Lăng Phi bỗng nói với Dã Thú:
- Cho xe dừng lại bên đường, anh muốn xuống xe!
- Vâng!
Dã Thú nghe thấy thế liền vội vàng dừng ngay lại. Mấy chiếc xe phía sau thấy xe đằng trước dừng lại, đều lần lượt dừng lại. Diệp Lăng Phi bước xuống xe, đứng xuống bên đường, cầm thuốc, châm lửa, bắt đầu hút. Mấy người Dã Lang và Angel ở phía sau không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đều lần lượt xuống xe, bước gần tới. Lúc Angel vừa định gọi Diệp Lăng Phi đã xảy ra chuyện gì liền nhìn thấy Dã Thú liên tục ra hiệu nháy mắt với Angel. Angel cảm thấy có chuyện xảy ra ở đây, cô không dám hỏi nữa, chỉ đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi nhìn Diệp Lăng Phi hút thuốc.
Hút xong một điếu thuốc, rồi lại châm lửa hút thêm điếu khác. Lúc này, điện thoại của Chu Hân Mính gọi tới cũng có chút lo lắng, mở miệng nói:
- Nãy em gọi điện cho Tình Đình nhưng điện thoại của cô ấy lại tắt máy, em cũng không biết chuyện là như thế nào nữa. Diệp Lăng Phi, anh đừng lo lắng, em tin Tình Đình nhất định có chuyện gấp, có lẽ sắp về rồi!
Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng điệu của Chu Hân Mính cũng có chút lo lắng, hắn lo nếu Chu Hân Mính lo lắng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, cố gắng để tâm trạng bình tĩnh lại, an ủi nói với Chu Hân Mính:
- Anh biết rồi. Hân Mính, em không cần phải lo, giờ anh sẽ qua đó, có lẽ Tình Đình đang ở đó đợi anh cũng nên!
- Vâng, em cũng nghĩ như vậy!
Chu Hân Mính nói.
- Diệp Lăng Phi, anh đừng có vội vàng đấy nhé!
- Hân Mính, anh biết rồi, em yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại xong, hắn hút thêm vài hơi điếu thuốc đang cầm trên tay, ngay sau đó liền ném xuống đất, xua xua tay, nói:
- Đi, tiếp tục đi đón người!
Diệp Lăng Phi lên xe xong, liền nhắm chặt hai mắt lại. Dã Thú cũng không dám nói gì nữa, không khí trong xe có phần ngột ngạt. Mãi cho tới lúc đến trước cửa của nhà Bạch Cảnh Sùng. Dã Thú liền cho xe dừng lại, nói với Diệp Lăng Phi:
- Đại ca, tới rồi!
Diệp Lăng Phi mở mắt ra, đẩy cửa xe, bước xuống. Liền nhìn thấy ngay ở trước cửa nhà Bạch gia dán chữ hỷ, cả ngôi biệt thự đều tràn ngập không khí hân hoan, chỉ là cảm thấy bên trong có phần khác lạ, chỉ thấy mấy người tới giúp khuôn mặt không hề có nụ cười nào, thay vào đó đa phần đều mang vẻ mặt u sầu.
Sắc mặt Diệp Lăng Phi cũng không hề có chút vui tươi nào, bước vào trong biệt thự. Bạch Cảnh Sùng đang lo lắng lượn loạn lên trong phòng khách, ông không ngờ rằng con gái mình lúc này lại rời đi. Vừa thấy Diệp Lăng Phi bước vào, Bạch Cảnh Sùng liền vội vàng bước qua, nói:
- Tiểu Diệp. Tình Đình nó không biết đã đi đâu rồi, sáng nay vẫn còn yên ổn cả, nhận được một cuộc điện thoại xong liền lái xe rời đi ngay, cũng không biết đã đi đâu nữa?
- Bố vợ, con biết chuyện này!
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa của phòng khách, gọi Dã Lang qua, nói:
- Dã Lang, em và Angel tới khách sạn tiếp đón khách, đừng để bọn họ lo lắng.
- Em biết rồi!
Dã Lang gật đầu, đáp.
Diệp Lăng Phi lại gọi Dã Thú qua, dặn:
- Dã Thú, em sắp xếp cho mấy người quay phim, bảo bọn họ nghỉ ngơi chút, tạm thời không cần phải quay gì cả!
- Bố vợ, có lẽ Tình Đình có chuyện gấp, chắc lát nữa sẽ về thôi!
Diệp Lăng Phi tuy trong lòng đang bốc hỏa, song hắn lại không biểu hiện ra mắt, an ủi nói với Bạch Cảnh Sùng. Bạch Cảnh Sùng nghe được câu này của Diệp Lăng Phi xong, trong lòng mới gọi là có phần yên tâm chút, ông lo Diệp Lăng Phi nổi giận, thấy Diệp Lăng Phi không hề nổi giận gì cả, sắc mẳt của Bạch Cảnh Sùng mới dần dần thoải mái hơn.
Vu Tiêu Tiếu là phù dâu thế nên ở lại trong biệt thự đợi Bạch Tình Đình, cô từ trên lầu bước xuống, tới trước mắt Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Sư phụ, anh không liên lạc được với chị sao!
- Anh biết rồi. Tiêu Tiếu, em tìm chỗ nào ngồi xuống trước đi!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Có lẽ trong lòng Tình Đình có chút sợ hãi!
- Đúng, đúng, tiểu Diệp, có lẽ trong lòng có chút sợ hãi, muốn ra ngoài hít thở chút không khí!
Bạch Cảnh Sùng nói.
- Nhớ năm đó, lúc mẹ của Tình Đình kết hôn với ta, cũng vì sợ quá mà trốn đi, sau lại tự chính bà ấy quay về. Ta thấy Tình Đình về điểm này có chút giống với mẹ nó, tiểu Diệp, nói không chừng lát nữa là Tình Đình sẽ quay về thôi!
- Bố, con biết rồi, không có gì phải vội cả, giờ cứ ngồi đợi ở đây là được rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Kết quả đợi mãi đợi mãi cho tới hơn mười một giờ. Bạch Tình Đình vẫn chưa quay trở về, thậm chí ngay cả điện thoại cũng liên tục không gọi được, lúc này Bạch Cảnh Sùng quả thật cuống tay cuống chân lên rồi, hắn dù sao cũng không thể ngồi yên được nữa, ở trong phòng khách cứ thế bước đi bước lại. Diệp Lăng Phi nhìn nhìn vào chiếc đồng hồ, mở miệng lạnh nhạt nói:
- Thế này đi, bây giờ chúng ta đến khách sạn trước vậy. Tiêu Tiếu, em mang váy cưới của Tình Đình đến đó đi, nếu như Tình Đình thật sự muốn tới, thì để Tình Đình tự mình đi thẳng tới khách sạn vậy!
- Sự phụ !
Vu Tiêu Tiếu vừa gọi được một tiếng, liền đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng dậy. Cô chỉ đành nuốt lại mấy lời định nói tiếp, bước lên trên lầu, lấy váy cưới của Bạch Tình Đình ra.
Diệp Lăng Phi không nói một lời nào bước ra khỏi biệt thự, lên trên xe, để Dã Thú lái xe đi tới khách sạn. Trên đường đi, sắc mặt Diệp Lăng Phi tái xanh, cau có, trông vô cùng khó coi, đợi lúc tới cửa khách sạn, những người đứng ở cửa khách sạn chuẩn bị nghênh đón đang định hoan nghênh, bỗng chỉ nhìn thấy Diệp Lăng Phi một mình từ trên xe bước xuống, mấy người đó đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
- À, xin lỗi, cô dâu có chút chuyện, đang trên đường vội tới đây, mong các vị quay trở về chỗ ngồi trước vậy!
Diệp Lăng Phi trên mặt khẽ nở nụ cười, xua xua tay về phía mọi người, ngay sau đó, hắn liền bước ra khỏi đám đông. Dã Thú bước theo sau Diệp Lăng Phi, vội vàng vội vàng đuổi theo sau.
Ngồi trong phòng nghỉ của khách sạn, sắc mặt Diệp Lăng Phi lại tiếp tục cau có lại, hắn không nói lời nào cả. Dã Thú, Dã Lang, Angel mấy người đều đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi. Lúc này rồi ai cũng không dám nói lời nào cả, mọi người đều nhìn ra được, tâm trạng của Diệp Lăng Phi cực kỳ không tốt.
Diệp Lăng Phi cứ thế ngồi mãi ngồi mãi chờ cho tới khoảng mười hai giờ, thông thường thì vào mười hai giờ sẽ tổ chức tiệc cưới. Diệp Lăng Phi nhìn nhìn đồng hồ, mở miệng nói:
- Đến giờ rồi. Dã Thú, chuẩn bị ăn cơm!
- Đại ca....!
Dã Thú mở miệng ra, gọi ra được mỗi tiếng đại ca, rồi nhìn thấy Diệp Lăng Phi cau có mặt mày lại, hắn chỉ đành biết nuốt thẳng những lời định nói vào trong bụng. Diệp Lăng Phi đứng thẳng người dậy, vừa định bước ra, điện thoại của hắn bỗng reo lên. Diệp Lăng Phi nhấc điện thoại lên nghe, bên trong điện thoại vọng lại tiếng nói gấp gáp của Bạch Tình Đình:
- Ông xã, xin lỗi, xin lỗi, em biết lần này là lỗi của em, bây giờ em đang quay về đây, chắc khoảng tầm hai mươi phút nữa!
- Ừ, anh đợi em!
Diệp Lăng Phi chỉ lạnh nhạt nói có một câu. Diệp Lăng Phi tắt điện thoại xong, liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại thấy đó là một số điện thoại cố định. Diệp Lăng Phi cầm chiếc điện thoại, nghĩ nghĩ một lát, rồi lại gọi ngược trở lại. Trong điện thoại vọng lại tiếng nói của một người phụ nữ, nói:
- Xin chào, đây là đại khách sạn Cửu Châu!
- Đại khách sạn Cửu Châu?
Diệp Lăng Phi giật mình, hắn cầm chiếc điện thoại ra nhìn nhìn vào màn hình hiển thị, xác định không gọi nhầm số. Diệp Lăng Phi lại cúp điện thoại xuống. Quay người nhìn về phía Dã Thú, nói:
- Dã Thú, cậu tới đại khách sạn Cửu Châu một chuyến, điều tra cho anh xem sáng nay vào khoảng tầm thời gian từ chín giờ cho đến trưa nay, có những ai ra vào trong đại khách sạn Cửu Châu, điều tra tình hình cụ thể cho anh, bây giờ cậu đi ngay đi!
- Dạ vâng!
Dã Thú đáp một tiếng, hắn vừa định quay người bước đi. Diệp Lăng Phi lại bổ sung thêm một câu:
- Tìm hiểu xem hôm nay tại sao Tình Đình lại đi tới đại khách sạn Cửu Châu, có hiểu không?
- Em hiểu rồi!
Dã Thú đáp một tiếng.
Dã Thú vừa bước đi. Angel liền tới bên Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Satan, rốt cục là xảy ra chuyện gi, chẳng lẽ ý của anh nói là sáng nay Bạch Tình Đình ở trong đại khách sạn Cửu Châu?
- Anh không rõ nữa!
Diệp Lăng Phi lắc lắc đâu, nói:
- Chỉ có đi điều tra xem mới biết được chuyện gì xảy ra, thôi nào, thông báo cho những người ở bên ngoài đợi thêm hơn hai mươi phút nữa đi, cô ấy lát nữa sẽ lao tới đây thôi!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong liền đứng dậy, gọi Dã Lang lại nói:
- Dã Lang, đi dạo cùng với anh một chút, hít chút không khí, cảm thấy ở trong đây ngột ngạt quá!
Diệp Lăng Phi và Dã Lang bước ra bên ngoài khách sạn, phía trước của khách sạn này có một bãi cỏ nhỏ. Diệp Lăng Phi và Dã Lang liền đi dạo quay bãi cỏ đó. Diệp Lăng Phi cũng không thèm để ý tới bộ quần áo vest hàng hiệu này, đặt mông ngồi thẳng xuống bờ tường vòng quanh bãi cỏ, Dã Lang cũng ngồi xuống theo. Diệp Lăng Phi từ trong túi rút ra điếu thuốc, đưa cho Dã Lang một điếu, hắn cũng châm lấy một điếu, vừa hút được mấy hơi. Diệp Lăng Phi liền khụ khụ ho lên mấy tiếng.
Dã Lang vội vàng nói:
- Satan, anh sáng nay hút thuốc hơi nhiều rồi, đừng có hút nữa!
- Không sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Con người chỉ vào những lúc buồn bực mới hút thuốc thôi, tâm tư sẽ bình thản lại. Anh sáng nay quả thật rất buồn bực, ai gặp phải chuyện này mà không thấy phiền chứ, anh thậm chí còn có chút tức giận, muốn nổi cáu, có điều, tâm trạng hiện giờ của anh tốt hơn nhiều rồi, vì anh nghĩ Tình Đình nhất định có chuyện gì đó!
- Satan, em thấy trong chuyện này Bạch Tình Đình nhất định có nguyên nhân gì đó!
Dã Lang khuyên giải nói.
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên bật cười lên, hắn hút hút điếu thuốc, mở miệng nói:
- Cho dù có phải là có nguyên nhân gì hay không, lần này là do cô ấy không đúng, cứ nghĩ tới việc lần trước bọn anh định tổ chức hôn lễ xem, nguyên nhân chính là vì chuyện của anh, không ngờ rằng lần này lại trở thành cô ấy, có lẽ đây cúng chính là vận mệnh giữa cả hai bọn anh chăng!
- Satan, anh đừng có nghĩ như vậy Dã Lang an ủi nói.
- Em không hề nghĩ rằng anh là một người làm việc theo tình cảm, em tin anh sẽ xử lý được chuyện này một cách tốt đẹp!
- Anh cũng hy vọng như vậy đó!
Diệp Lăng Phi thở dài, nói:
- Có điều, anh dẫu sao cũng là một người bình thường, người bình thường nên có những tâm tư tình cảm của riêng mình, đầu tiên, anh phải làm cho rõ ràng chân tướng ngọn ngành của tất cả chuyện này!
Diệp Lăng Phi và Dã Lang đang ngồi ở bên ngoài nói chuyện, lúc điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi mới dừng nói chuyện với Dã Lang. Hắn nhấc điện thoại lên, nhấn nút nghe điện, trong điện thoại vọng lại tiếng của Bạch Tình Đình dường như gần khóc đến nơi.
- Ông xã, anh đang ở đâu!
- Anh đang ở bên ngoài!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đang ngồi nói chuyện với Dã Lang!
- Ông xã, em xin lỗi, em xin lỗi, em biết chuyện hôm nay đều trách em cả, ông xã, anh nhất định đang cáu rồi!
Bạch Tình Đình vừa nói vừa nức nở khóc bật lên.
- Ông xã, em xin anh đừng có giận, em sẽ giải thích với anh, ông xã, xin anh quay lại đi, ông xã, em cầu xin anh đó, mau quay trở lại đi...!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Tình Đình, chuyện hôm nay anh không muốn nghĩ nhiều, nếu thật sự em không muốn tổ chức hôn lễ với anh, anh cũng sẽ không cưỡng ép em phải tổ chức hôn lễ, em biết không, chuyện hôm nay em không chỉ có lỗi với một mình anh, mà còn cả bố của em nữa, em tự nhìn xem bố của em lo lắng thành thế nào rồi! Anh chỉ có thể nói tới đây thôi, những chuyện còn lại em tự mình nghĩ đi, cho dù em có việc gấp đi chăng nữa, chẳng lẽ em ngay cả điện thoại cũng không biết gọi hay sao, chỉ biết im lặng không nói lời nào như thế rồi chạy đi là sao, em biết bố em lo nhiều thế nào không, bố em giờ vẫn còn đang lo anh sẽ giận, khụ, em không còn là trẻ con nữa, tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, đừng nghĩ rằng nói có câu xin lỗi là không có chuyện gì cả!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng dưng dừng lại, hắn nghe thấy đầu điện thoại bên kia Bạch Tình Đình khóc không lên tiếng nữa. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới từ từ nói một câu:
- Anh hít thở chút không khí, cho em thời gian suy nghĩ kỹ lại, trong lòng của em, thật sự có muốn kết hôn với anh không!
Diệp Lăng Phi cúp ngay chiếc điện thoại xuống. Dã Lang nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Satan, anh có phải lo Bạch Tình Đình không muốn kết hôn với anh không?
- Anh cũng không rõ nữa, có lẽ, đây là điều anh đang lo lắng chăng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hôm nay là ngày kết hôn của bọn anh, rốt cục có chuyện ai có thể khiến cô ấy không nói không rằng tự dưng bỏ đi, anh thật sự nghĩ không ra, ban nãy anh nói qua rồi, anh không phải đang tức chuyện cô ấy hôm nay bỏ anh lại như thế, mà là anh đang nghĩ tới một chuyện, phải chăng trong lòng của cô ấy, không phải thật sự muốn kết hôn với anh, bề ngoài, cô ấy rất yêu anh, nhưng bên trong lại không muốn kết hôn với anh, chạy trốn có nghĩa là sợ hãi, khởi nguồn của sự sợ hãi là lo lắng rằng tương lai của cô ấy đều đặt vào trong tay anh, nếu muốn hỏi cho rõ nguyên nhân của sự lo lắng đó đối với anh tới từ việc cô ấy không tin tưởng anh, có lẽ, ở trong lòng của cô ấy, là không tin tưởng anh. Dã Lang, anh chỉ có thể giải thích như vậy thôi!
Điện thoại lại reo vang lên, lần này là giọng của Vu Tiêu Tiếu, giọng của Vu Tiêu Tiếu trong điện thoại có chút lo lắng, nói:
- Sư phụ, anh mau quay về đi, chị em đang khóc ngất đi rồi!
Diệp Lăng Phi im lặng mấy giây, ngay sau đó liền nói:
- Bây giờ anh quay về đây!
Nói xong, hắn liền cùng Dã Lang vội vàng quay trở lại khách sạn.
Trong phòng nghỉ khách sạn, Bạch Tình Đình mặc bộ váy cưới nức nở khóc nước mắt rơi mưa, được Vu Tiêu Tiếu đỡ lấy. Angel và Alice cũng đang ở bên cạnh an ủi Bạch Tình Đình, mấy người an ủi nói với Bạch Tình Đình rằng Diệp Lăng Phi sắp quay trở lại rồi. Lúc Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, cô không quản điều gì cả chạy lao thẳng vào lòng Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chặt lấy vai của Diệp Lăng Phi, miệng vừa khóc vừa nói:
- Ông xã, em biết em sai rồi, xin anh tha thứ cho em, em không thể không có anh, không có anh em biết sống thế nào đây!
Diệp Lăng Phi khe khẽ vỗ vào vai của Bạch Tình Đình, mở miệng nói:
- Tình Đình, anh không phải nói muốn rời xa em, anh chỉ muốn cho em cơ hội để em suy nghĩ cho kỹ, trong lòng em có muốn giao tương lai của em cho anh không, anh không hy vọng em sau này sẽ hối hận, anh ban nãy chỉ nghĩ rằng, thằng đàn ông như anh rốt cục có đáng để em giao toàn bộ cuộc đời em cho anh không, cũng giống như em thường nói với anh vậy, anh là một tên đào hoa, háo sắc, thích giở trò vô lại, thậm chí, thường xuyên bắt nạt người khác, mấy điều này đều là khuyết điểm của anh, em thật sự cần phải nghĩ thật kỹ thật kỹ, em có muốn giao cả cuộc đời của em cho một người như anh hay không?
- Ông xã, anh đừng nói nữa, em biết là em không đúng. Em lần này thật sự không nên làm như vậy, trong lòng rất yêu rất yêu anh, trước giờ em không hề hối hận gì cả!
Bạch Tình Đình nức nở nói:
- Ông xã, ban nãy lúc em không nhìn thấy anh, em cảm thấy cả thế giới sụp đổ rồi, sau em không đi quan tâm tới người khác nữa đâu, không đi quan tâm người khác sống chết thế nào nữa. Ông xã, anh mới là tất cả của em!