Chương 896: Chết không hối hận

Diệp Lăng Phi hỏi đối phương gọi vào điện thoại của ai. Bạch Tình Đình không hiểu ý của Diệp Lăng Phi, theo Bạch Tình Đình thấy, việc đối phương gọi vào điện thoại của ai không quan trọng.

- Gọi điện vào máy của người phụ nữ kia!

Bạch Tình Đình từ sáng khóc xong, cũng chẳng còn cảm giác tốt đẹp ai đối với có thiếu phụ kia cả, ngay cả tiếng thím cũng chẳng buồn gọi nữa, gọi thẳng thành người phụ nữ kia.

Diệp Lăng Phi không nói gì cả, Bạch Tình Đình không nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi ở đầu bên kia, cô liền truy hỏi:

- Ông xã, có vấn đề gì sao?

- Nãy anh mới nghĩ ra một chuyện, bà xã, em đã nghĩ qua chưa, nếu có người muốn mạng của chú ba em, người đó có thể là vợ của chú ba không, em hiểu ý anh chứ?

Bạch Tình Đình có chút không dám tin, theo Bạch Tình Đình thấy, một đêm vợ chồng ân nghĩa trăm năm, một khi đã là vợ chồng, sao có thể đi làm chuyện tham tiền đoạt mạng thế này chứ. Đây chỉ là điều mà Bạch Tình Đình dựa theo suy nghĩ của cô mà suy luận ra thôi, phải biết rằng, trên thế giới này, chuyện vợ chồng đồng sàng dị mộng nhiều như sao trên trời, con tim và thân thể không hợp thì chuyện tính toán lẫn nhau cũng không ít. Báo chí và truyền hình chằng phải thường xuyên đưa tin ai ai mà đôi nam nữ mới gặp nhau có vài lần đã kết hôn chớp giật sao?

Theo sự phát triển cao độ của xã hội, rất nhiều những đôi nam nữ trong xã hội này đã thiếu đi tính trách nhiệm cần có giữa vợ và chồng. Mọi người ở với nhau chẳng qua là vì vật chất, chứ không phải vì cảm xúc thật của mình. Thậm chí, có một số thanh niên coi tình dục như một trò chơi, trong một số trường học của Trung Quốc, đã từng có chuyện một nữ sinh năm đầu trung học bỏ tiền phá trinh đó thôi. Xã hội ngày nay chuyện gì cũng có thể xảy ra, chứ đừng nói tới chuyện vợ mưu hại chồng.

Đương nhiên, Bạch Tình Đình không muốn tin đây là sự thật, cô càng mong rằng đây chẳng qua chỉ là kết luận chủ quan mà thôi. Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, em không thể tin được chuyện này!

- Bà xã, chuyện này không phải không có khả năng!

Diệp Lăng Phi nói:

- Chỉ là trước mắt không có tiền đề chứng cứ mà thôi, những điều này đều là do anh đoán thôi, giờ em đừng lo nhiều như vậy, em chỉ cần làm theo những ai anh nói là được, giờ anh sẽ đi làm một số chuyện!

- Dạ được!

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, hắn lập tức gọi cho Dã Thú, bên Dã Thú có chút ồn ào, có vẽ như Dã Thú đang mắng người.

- Dã Thú, cậu đang làm gì thế hả?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Không làm gì ạ, đại ca, chỉ là mấy tên mao đồng dám dở trò trêu đùa Tuyết Hoa, mẹ kiếp, em vừa dậy cho tên tiểu tử đó một trận!

Dã Thú mắng:

- Nếu không phải đại ca gọi tới, em định cho tên đó nhập viện luôn, cũng không xem xem đó là phụ nữ của ai, dám cả gan trêu chọc, hắn chắc chán sống rồi!

Dã Thú mắng nhiếc liến thoắng, Diệp Lăng Phi hiểu tính tình hỏa diệm sơn của Dã Thú, với những chuyện như thế này, đừng nói là Dã Thú, nếu là hắn, cũng phải đánh cho tên tiểu mao đồng đó thành bộ dạng ngay cả bố mẹ hắn cũng khó nhận ra. Diệp Lăng Phi không ngăn cản Dã Thú, chỉ nói:

- Ra tay nhẹ thôi, đừng đánh chết người là được!

- Đại ca, anh yên tâm, em biết làm thế nào!

Dã Thú nói tới đây, lại hỏi:

- Đại ca, anh gọi cho em có chuyện gì không?

- Dã Thú, cho người đi điều tra cho anh một chuyện, tìm một tay thuộc hạ tài giỏi hoặc một thám tử tư cũng được, đi Thông Dương một chuyến!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bên thân thích nhà bố vợ anh xảy ra chút chuyện, anh đồng ý sẽ giúp bố vợ anh chuyện này. Khả năng anh sẽ tới Ma Cao, đích thân đi làm chuyện này!

- Đi Ma Cao?

Dã Thú thầm lặng một lúc, giọng hắn có chút do dự, nói:

- Đại ca, anh thật sự muốn đi Ma Cao sao, em nhớ năm đó Dã Báo chết ở Ma Cao, anh từng nói sẽ không bao giờ đến Ma Cao nữa mà!

- Dã Thú, đương nhiên anh nhớ, anh càng nhớ rõ Dã Báo vì sai lầm của anh mà chết ở Ma Cao!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, hiển nhiên có chút bất đắc dĩ, nói:

- Nhưng lần này anh nhất định phải đi Ma Cao, có lẽ, anh cũng nên đi thăm Dã Báo một chuyến, mấy năm nay nó đều ở Ma Cao, chúng ta có nên đưa nó về nhà không?

- Đại ca, em lắm mồm chút vậy, trước tới nay, đại ca quá để tâm tới chuyện này, nếu thật sự muốn truy cứu về cái chết của Dã Báo, ngay từ đầu em không nên đưa đại ca tới Ma Cao, nếu đại ca không đi Ma Cao, tự nhiên sẽ không gặp nguy hiểm, còn Hắc Báo cũng sẽ không chết ở Ma Cao, tất cả chuyện này nguyên nhân ban đầu chính là tại em. Em nhớ trước lúc Dã Báo chết có nói, hắn là tên độc cô, nếu không có Lang Nha, hắn đã sớm chết dưới súng của kẻ khác rồi, hắn chết không hối hận, hắn nói phải để hắn ở lại Ma Cao, đại ca, đừng nghĩ nữa, chuyện này qua rồi thì cho qua đi, có điều, chúng ta nên đi Ma Cao thăm Hắc Báo một chuyến!

- Dã Thú, thôi, không nói chuyện này vội, cậu đi chuẩn bị đi, làm theo lời anh nói trước đã!

Diệp Lăng Phi nói cho Dã Thú biết về các tài liệu tỉ mỉ của Bạch Thúy Bách, để Dã Thú nhanh chóng làm giải quyết chuyện này, nhất định phải điều tra rõ về lai lịch của vợ Bạch Thúy Bách.

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại quay trở lại phòng ngủ, giờ đã mười hai giờ, Đường Hiểu Uyển còn đang ngủ lăn trên giường. Diệp Lăng Phi nhẹ chân nhẹ tay cầm quần áo lên, mặc xong, hắn đóng cửa phòng ngủ lại. Diệp Lăng Phi lái xe tới chợ gần đó, mua chút thức ăn sẵn và đồ điểm tâm.

Tài nghệ nấu ăn Diệp Lăng Phi thì chẳng ra gì rồi, hắn cũng không muốn lại xuống bếp làm mấy đồ khó ăn đó, đi mua đồ ăn sẵn sẽ tiện hơn. Đi qua quán gato, Diệp Lăng Phi liền mua ít bánh Tiramisu.

Hắn xách hộp bánh gato bước ra khỏi tiệm bánh, Đường Hiểu Uyển liền gọi điện tới. Đường Hiểu Uyển sau khi tỉnh dậy xong, không thấy Diệp Lăng Phi đâu, cô liền gọi điện cho Diệp Lăng Phi.

- Anh đang ở bên ngoài, đã trưa rồi, anh ra ngoài mua chút đồ ăn sẵn và đồ điểm tâm, định cầm về đây!

Diệp Lăng Phi đã tới bên cửa xe, sau khi mở cửa xe xong, liền đặt đồ ăn vào trước, còn hắn cũng không vội bước lên xe mà đứng trước đầu xe, nói với Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, nãy anh thấy em còn chưa tỉnh, nên mới định mua ít đồ ăn sẵn về, giờ em dậy rồi, em có muốn ra ngoài ăn không?

- Diệp đại ca, em không ra ngoài ăn đâu!

Đường Hiểu Uyển nói.

- Ở đây ăn chút là được rồi!

- Được, thế anh về đây!

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển nói chuyện điện thoại xong, vừa định lên xe, ngay lúc này, chỉ thấy một chiếc RV màu trắng lái qua, vừa hay dừng cách xe của Diệp Lăng Phi một đoạn không xa.

Cửa xe mở ra, chỉ thấy một phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu cà phê bước xuống xe, người phụ nữ đó vừa xuống xe xong liền quay vào nói với người đàn ông ngồi trong xe:

- Anh đợi em một lát, em đi mua chiếc bánh sinh nhật, hôm nay là sinh nhật mẹ em!

Người phụ nữ đó nói xong, vừa định quay người bước vào tiệm bánh gato thì thấy Diệp Lăng Phi đang đứng trước chiếc Benz. Lúc đó ánh mắt cô liền chống ngược lên, ngơ ngác như gà gô. Diệp Lăng Phi cũng nhìn thấy người phụ nữ này, ánh mắt hắn lại lướt qua người đàn ông trong xe một cái, cười khinh, mở cửa xe, định bước lên xe.

- Đợi chút!

Lý Khả Hân gọi, cô vội vàng chạy về bên này, do chạy qua gấp, vừa chạy được mấy bước, chân trượt xuống, suýt chút nữa thì ngã. Diệp Lăng Phi chưa bước lên xe, vốn đã mở cửa xe ra, hắn lại đóng lại. Từ trong túi rút ra điếu thuốc, châm lửa hút.

Lý Khả Hân chạy tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Lâu rồi không gặp!

- Ừm, cũng được khoảng thời gian rồi, chắc khoảng hai ba tháng gì đó!

Diệp Lăng Phi vừa hút thuốc, ánh mắt vừa liếc qua khuôn mặt Lý Khả Hân, rồi lại dừng lại ở chiếc xe phía sau Lý Khả Hân, lạnh nhạt nói:

- Người đẹp, xe cũng đẹp, có lẽ đây chính là kiều nữ xe sang nhỉ, không tồi, khá được đó chứ!

- Tôi... tôi... tôi định gọi điện cho anh, nhưng... Nhưng không... không gọi!

Lý Khả Hân không nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, ngập ngừng nói.

- Không sao, dù có có gọi cho tôi, có cũng không tìm được tôi, hai tháng nay tôi không ở Vọng Hải!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi đi Đại Tây Bắc, chẳng lẽ Đường Hiểu Uyển không nói cho cô sao. Ồ, chắc tại cô bận quá, cũng có lẽ cô không có ý này, có điều, đều vô nghĩa cả, không phải sao, giờ tôi đang đứng trước mặt cô, thế là đủ rồi. Nếu cô có chuyện, có thể nói ngay bây giờ được rồi, không nhất thiết phải gọi điện đâu!

Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi nói cho đỏ ửng mặt, ánh mắt cô không dám nhìn Diệp Lăng Phi, cúi đầu, nói:

- Cũng... cũng không có chuyện gì, tôi... tôi chỉ là... chỉ là cảm thấy nên đưa tiền cho anh, mấy tháng nay kiếm được chút tiền, tôi... tôi vốn định... vốn định đưa cho anh, dù sao anh cũng là ông chủ ở đây, nhưng... nhưng tôi lại dùng tiền để mua xe rồi!

- Lý Khả Hân, lúc nào cô thay đổi tính cách rồi, nói chuyện cũng trở nên ấp úng thế này!

Diệp Lăng Phi hỏi.

-Tôi...!

Lý Khả Hân vừa định nói, lúc này, Lưu Hải ngồi trong xe kéo cửa xe xuống, thò đầu ra gọi:

- Khả Hân, chúng ta phải về nhà gấp, mẹ em đang đợi chúng ta đó. Khả Hân, chúng ta mua bánh gato xong, còn phải chăn đệm, còn rất nhiều đồ phải mua nữa!

Câu này của Lưu Hải nói xong, sắc mặt Lý Khả Hân liền thay đổi hẳn, cô vội vàng quay người, nói với Lưu Hải:

- Hải đại ca, anh đợi chút, em có chút chuyện, đợi lát em gọi điện cho mẹ, để mẹ khỏi lo!

Lý Khả Hân nói xong lại quay người lại, giãi thích với Diệp Lăng Phi:

- Anh đừng hiểu lầm, hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, nãy tôi lái đưa Hải đại ca tới bờ biển chút, giờ tôi định mua bánh gato sinh nhật xong...!

- Tôi đâu có hiểu nhầm!

Diệp Lăng Phi có vẻ không thèm để ý bật cười, nói:

- Cô với cô gái có tên Lý Khả Hân trước đây tôi gặp không giống, cô bây giờ, tôi không còn quen biết nữa. Tôi vẫn thích Lý Khả Hân trước kia hơn, còn về cô bây giờ sao... thôi vậy, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, không nói nữa, tôi phải về rồi. Hiểu Uyển đang đợi tôi, cô cũng nhanh về sớm đi, còn chuyện cửa tiệm, coi như đó là lễ mừng tôi tặng hai người đi!

Diệp Lăng Phi nói xong, kéo xe ra lần nữa, định lên xe. Ngay lúc này, Lý Khả Hân vội vàng nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp đại ca, anh đừng hiểu nhầm, anh nghe em giải thích, em và Hải đại ca không có chuyện gì cả, thân dưới của Hải đại ca không cử động được nữa, cũng coi là tàn phế rồi, còn chuyện chăn đệm. Chỉ là do chăn đệm của Hải đại ca cần phải mua mới mà thôi, em muốn giúp anh ấy mua!

Diệp Lăng Phi quay sang Lý Khả Hân, không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt Lý Khả Hân, lạnh nhạt nói:

- Khả Hân, có vẫn chưa hiểu ý tôi thì phải, tôi nói cô bây giờ không còn giống với Lý Khả Hân trước đây tôi quen nữa. Lý Khả Hân trước đây là người dám làm dám chịu, giờ tôi còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên tôi tới tập đoàn Tân Á, Lý Khả Hân trước đó đã tìm đến phòng việc của tôi đòi công bằng cho chủ quán của cô ấy, tôi thích Lý Khả Hân của ngày đó. Còn cô bây giờ, tôi không hề quen, cô có quá nhiều chuyện thích che giấu, cô có quá nhiều chuyện không muốn bộc bạch, cô có quá nhiều điều phải suy nghĩ, tất cả những điều này tôi đều không thích. Khả Hân, cô nói cho tôi biết, cô có còn là Lý Khả Hân mà tôi quen không?

Lý Khả Hân cúi đầu, mãi một lúc sau, cô ngước đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, không chút né tránh.

- Em không có thay đổi, em vẫn là Lý Khả Hân của trước đây, chỉ là, bây giờ em trở nên càng lý trí hơn thôi. Em cũng biết em đang làm gì. Diệp đại ca, em biết rõ tình cảm của em!

Lý Khả Hân nói xong, nắm lấy tay của Diệp Lăng Phi, nói:

- Em muốn cho anh biết, em chưa hề thay đổi, em mua xe, là vì em có thể đưa Hải đại ca ra thăm biển, em chăm sóc Hải đại ca là vì em không muốn cảm thấy có lỗi với Hải đại ca, em biết em yêu ai, em sẽ không ngốc như anh tưởng tượng đi dùng thân mình bù đắp đâu.

Diệp Lăng Phi chăm chú nhìn vào mắt Lý Khả Hân, lâu sau, bỗng nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai Lý Khả Hân, nói:

- Mau đi mua bánh sinh nhật đi, anh nghĩ mẹ em đang đợi cũng lo rồi đó!

- Diệp đại ca, chiều nay anh có thời gian không?

Lý Khả Hân hỏi.

- Chắc anh có!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chiều anh ở chỗ Hiểu Uyển, có điều, bốn giờ chiều anh phải quay về, ở nhà có chuyện, có lẽ mai mốt anh còn phải rời Vọng Hải một chuyến nữa!

- Ừm, em biết rồi, Diệp đại ca, chiều em tới tìm anh!

Lý Khả Hân nói tới đây, bỗng đưa người về phía Diệp Lăng Phi, nhanh như chóp hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, còn chưa chờ Diệp Lăng Phi kịp phản ứng. Lý Khả Hân đã chạy thẳng về phía tiệm bánh gato.

Diệp Lăng Phi cười cười, ánh mắt hắn nhìn qua chiếc xe VR màu trắng của Lý Khả Hân, thấy Lưu Hải đang nhìn qua phía hắn, ánh mắt đầy căm giận. Diệp Lăng Phi cũng không thèm để ý tới Lưu Hải, mở cửa xe, lên xe đi.

Diệp Lăng Phi lái xe về biệt thự, hắn xách đồ ăn sẵn, đồ điểm tâm mua từ ngoài về bước tới bên bàn ăn, đặt đồ ăn lên trên bàn ăn.

- Hiểu Uyển, anh về rồi, em đang ở đâu thế?

Diệp Lăng Phi gọi Đường Hiểu Uyển, nhưng gọi mãi không thấy trả lời. Diệp Lăng Phi bước lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ, thấy chăn trên giường còn đang loạn tung lên, nghĩ chắc Đường Hiểu Uyển dậy thẳng, không chịu gấp chăn luôn. Quần áo Đường Hiểu Uyển còn đang vứt dưới đất. Diệp Lăng Phi đi thẳng tới bên phòng tắm, quả nhiên nghe thấy tiếng nước chảy tách tách bên trong vọng ra.

Diệp Lăng Phi mở cửa phòng tắm, thấy Đường Hiểu Uyển đang đứng trong phòng tắm - Diệp đại ca, anh đáng ghét thật, người ta đang tắm mà, mau ra ngoài ngay!

Đường Hiểu Uyển tu tu môi, thúc giục Diệp Lăng Phi ra ngoài. Diệp Lăng Phi cười cười, tiện miệng nói:

- Hiểu Uyển, nãy anh gặp Lý Khả Hân đó!

- A!

Đường Hiểu Uyển nghe xong câu này của Diệp Lăng Phi, bỗng kinh ngạc hét ra một tiếng.