Chương 895: Bọn họ gọi điện cho ai

Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến Bạch Cảnh Sùng được nhìn thấy một Diệp Lăng Phi mà trước giờ ông chưa từng gặp, theo Bạch Cảnh Sùng thấy. Diệp Lăng Phi lúc này cho ông cảm giác là một con quỷ đầy độc ác, cảm giác này khiến Bạch Cảnh Sùng lúc đối diện với khí thế của Diệp Lăng Phi, khiến ông lựa chọn tránh mặt.

Đừng nói là Bạch Cảnh Sùng hiện nay, ngay cả lúc Bạch Cảnh Sùng còn là Tổng giám đốc của tập đoàn Thế kỷ Quốc tế, khi đối diện với Diệp Lăng Phi, trong lòng Bạch Cảnh Sùng cũng có chút thầm mừng, mừng vì Diệp Lăng Phi không phải là đối thủ của ông, mà là con rể của ông. Giờ xem ra Bạch Cảnh Sùng có chút mừng rỡ vì ngay từ đầu ông tìm được người con rể như thế này.

Đối với Bạch Tình Đình, những lời này của Diệp Lăng Phi đã đốt cháy cả con tim cô, cảm giác ấm áp đó từ từ lan tỏa khắp cơ thể khiến Bạch Tình Đình lúc này hận một nỗi không thể lập tức lao vào lòng Diệp Lăng Phi, nói với Diệp Lăng Phi, trên thế giới này, hắn là tất cả của cô, cô sống vì hắn, chết cùng hắn.

Một cô gái hạnh phúc nhất chính là có người đàn ông bất chấp tất cả vì mình. Bạch Tình Đình lúc này đang được cảm giác hạnh phúc bao trùm khắp con tim cô.

Song trong mắt ông Bạch và cô con dâu, Diệp Lăng Phi lại giống như ác quỷ, khiến hai người bất giác sợ hãi trong lòng, ông Bạch đưa ánh mắt cầu cứu nhìn qua Bạch Cảnh Sùng, ông Bạch lúc này không còn là một trưởng giả cao ngạo coi trời bằng vung nữa, mà chỉ là một ông già đáng thương, ông hy vọng Bạch Cảnh Sùng có thể nói đỡ ông vài câu.

Nhưng ông Bạch đã thất vọng khi nhìn thấy trong mắt Bạch Cảnh Sùng không hề có ý muốn giúp, thậm chí ông còn nhìn rõ được biểu hiện của Bạch Cảnh Sùng đang nói lên tâm trạng trong lòng của Bạch Cảnh Sùng, người con rể này ông không dám đắc tội.

Mạng của con trai đang gặp nguy. Ông Bạch lúc này cũng chẳng đếm xỉa tới ai nữa. Ông bỗng quỳ xuống trước mặt Diệp Lăng Phi, cầu xin nói:

- Tôi biết tôi đã sai, mong cậu tha thứ, nhưng lần này mong cậu nhất định giúp lão Tam nhà tôi!

Cô thiếu phụ đó chần chừ, không biết có nên học theo ông Bạch quỳ xuống hay không. Diệp Lăng Phi đưa tay đỡ ông Bạch lên, giọng điệu cũng dịu đi phần nào, nói:

- Ông Bạch, tôi không phải muốn ông quỳ gối xin tôi, điều tôi cần là con dâu ông phải xin lỗi vợ tôi!

Diệp Lăng Phi nói rất thẳng, chính là muốn cô thiếu phụ đó phải xin lỗi Bạch Tình Đình, nếu không, chuyện này sẽ chưa xong. Cô thiếu phụ đó cắn chặt môi, do dự một lúc, bỗng đứng dậy, nói với Bạch Tình Đình:

- Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên nói những lời đó, mong cô tha thứ cho tôi!

Bạch Tình Đình cũng không còn thấy oan ức như lúc nãy nữa, lạnh nhạt nói:

- Thôi, chuyện này coi như bỏ qua, tôi cũng không muốn nói nữa!

Bạch Cảnh Sùng thở phào nhẹ nhõm, ông nói với Diệp Lăng Phi:

- Nếu mọi chuyện đã qua, bố thấy con cũng không nên tức nữa, dù sao chúng ta cũng là người thân, con cũng không nên để trong lòng làm gì!

- Bố, nãy con nói rồi, con chỉ muốn trả lại công bằng cho Tình Đình thôi, giờ cũng đã đòi được rồi, mọi chuyện sau này cũng dễ nói thôi. Đợi lát nữa con ra ngoài chuẩn bị chút, tối con sẽ cho bố thông tin.

- Được!

Bạch Cảnh Sùng vội vàng đồng ý.

Diệp Lăng Phi để Bạch Tình Đình hôm nay ở nhà cùng với người nhà, xem hôm nay người bên Ma Cao có gọi điện qua không. Theo Diệp Lăng Phi thấy, bên Ma Cao sẽ liên tục thúc ép. Bên Ma Cao chỉ đưa cho một tài khoản, để người nhà họ Bạch chuyển một trăm triệu qua đó trong vòng nửa tháng, nếu không sẽ lấy mạng của Bạch Thúy Bách, nhưng chuyện không đơn giản như thế, ai biết tiền chuyển qua rồi, bọn họ liệu có giết con tin hay không. Diệp Lăng Phi mong có thể liên hệ với bên Ma Cao, ít ra cũng có được địa chỉ cụ thể, một tay giao tiền, một tay giao người.

Diệp Lăng Phi ăn sáng xong, bước ra khỏi biệt thự. Hắn lái xe lao thẳng tới biệt thự ở quảng trường Hải Tinh. Diệp Lăng Phi không nói cho Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển biết bao giờ hắn về, hắn muốn cho hai người bọn họ niềm vui bất ngờ.

Tuyết trên đường vẫn chưa tan, trên đường đi còn có thể nhìn thấy không ít tai nạn giao thông. Đợi lúc lái xe tới đường bên bờ biển, tình trạng bề mặt đường cũng tốt hơn chút. Vì đường bên bờ biển tuyết đã được xử lý kịp thời, không giống như những con đường trong thành phố Vọng Hải bị tuyết phủ kín. Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa biệt thự mà hắn mua, dừng xe lại, cố ý bấm còi xe. Nhưng bấm mãi mấy tiếng, trong biệt thự cũng không có phản ứng gì. Diệp Lăng Phi nhìn lớp tuyết phủ trong biệt thự, không hề có dấu vết người đi lại, từ điểm này có thể thấy ít ra trong hai ngày hôm nay, Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển không ở trong biệt thự, nếu không, sân trong biệt thự sẽ không thể không có dấu vết đi lại nào như vậy.

- Hai nha đầu này không sống ở đây?

Diệp Lăng Phi trong lòng thấy kỳ lạ, cầm điện thoại ra, gọi cho Đường Hiểu Uyển. Đợi lúc điện thoại được kết nối, còn chưa đợi Diệp Lăng Phi nói, đã nghe thấy tiếng phấn khởi của Đường Hiểu Uyển:

- Diệp đại ca, cuối cùng anh cũng gọi cho em rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiểu nha đầu, sao lại là cuối cùng cũng gọi cho em, không phải anh đã nói với em rồi sao, nơi anh ở không có tín hiệu sóng điện thoại?

Diệp Lăng Phi nói câu này không phải là nói dối, nhưng hắn lại không nói sự thật, dù sao Diệp Lăng Phi ở đó cũng có điện thoại cố định, chỉ là trong hai tháng này Diệp Lăng Phi không hề gọi cho Đường Hiểu Uyển mà thôi. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không thể nói được, đành nói không có tín hiệu điện thoại.

Đường Hiểu Uyển vốn là một cô gái rất ngây thơ, Diệp Lăng Phi nói thế nào, cô đều tin. Quả nhiên, điện thoại vọng lại tiếng cười ngọt ngào của Đường Hiểu Uyển:

- Hì hì, Diệp đại ca, em chỉ cố ý nói vậy thôi, ai bảo anh không nhớ Hiểu Uyển chứ. Hiểu Uyển ngày nào cũng nhớ anh, nhưng Diệp đại ca anh thì sao, hai tháng nay không hề gọi điện cho Hiểu Uyển. Hiểu Uyển đương nhiên phải giận rồi!

- Tiểu nha đầu, giận rồi, thế được, hôm nay anh không làm Hiểu Uyển giận nữa. Hiểu Uyển, em đang ở đâu?

- A. Diệp đại ca, anh về Vọng Hải rồi sao?

Đường Hiểu Uyển vô cùng phấn khởi, bỗng nghe thấy đầu điện thoại bên kia vọng lại tiếng "ai da" của Đường Hiểu Uyển, ngay lúc Diệp Lăng Phi muốn hỏi xem có chuyện gì, Đường Hiểu Uyển liền vội vàng nói:

- Diệp đại ca, em không sao, nãy không cẩn thận đụng phải công văn của người ta rơi xuống đất hết rồi, em không chịu đâu, dù sao anh ta cũng là người mới tới, cũng cần phải chịu đè ép chứ!

Diệp Lăng Phi bật cười, nói:

- Hiểu Uyển, từ lúc nào em cũng học cách bắt nạt người khác rồi?

- Hì hì, em chỉ là thi thoảng bắt nạt chút thôi!

Giọng nói ngọt ngào của Đường Hiểu Uyển vọng đến bên tai, nói:

- Cậu thanh niên đó rất ngây ngô, vừa nói cái đã đỏ mặt rồi. Diệp đại ca, cậu thanh niên đó bị mọi người trong bộ phận ngày ngày bắt nạt, em là người lớn ở đây, tự nhiên cũng phải bắt nạt đôi chút thôi!

- Ra là thế hả, xem ra, anh phải dậy dỗ cẩn thận lại cô gái người lớn thích bắt nạt người này mới được!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Giờ anh đang ở biệt thự, nếu em tiện thì qua đây đi!

- Dạ. Diệp đại ca, giờ em đi xin nghỉ đây, chắc khoảng ba mươi phút nữa em tới!

Diệp Lăng Phi cũng không nói thêm gì cả, cúp luôn điện thoại. Biệt thự dùng khóa điện tử. Diệp Lăng Phi xuống xe, nhập mật mã xong, cổng biệt thự mở ra. Diệp Lăng Phi lái xe vào trong biệt thự.

Rất rõ có thể nhận thấy. Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình thời gian này không thường xuyên ở biệt thự, sự thể hiện rõ nhất chính là những vết bụi trên sàn nhà. Diệp Lăng Phi nhân lúc Đường Hiểu Uyển còn chưa về, thời gian này, hắn đành làm người đàn ông gia chánh vậy.

Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng xe vọng lại từ bên ngoài, Diệp Lăng Phi mặc bộ đồ công nhân màu xám bên ngoài tới đứng bên cửa, thấy một chiếc xe taxi đỗ ở cổng biệt thự. Đường Hiểu Uyển mặc chiếc áo lông màu trắng tuyết từ trên xe bước xuống. Đường Hiểu Uyển trên tay xách chiếc túi màu bạc, thân hình nhỏ nhắn được chiếc áo lông phủ kín. Diệp Lăng Phi cảm thấy chiếc áo lông này có vẻ khá to, trông thế nào cũng thấy giống chiếc áo lông bự.

- Diệp đại ca!

Đường Hiểu Uyển ngọt ngào gọi một tiếng, niềm vui bất ngờ đó được biểu hiện ngay trên lời nói của cô, cô tựa như con chim thoát khỏi lồng, chạy thẳng về phía Diệp Lăng Phi.

- Cẩn thận chút, ngã bây giờ!

Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng chạy về phía hắn của Đường Hiểu Uyển, thật sự lo Đường Hiểu Uyển sẽ xảy ra chuyện gì. Đường Hiểu Uyển chạy tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cũng không thèm để ý Diệp Lăng Phi đang mặc bộ đồ công nhân màu xám, hai tay dang ra, lao thẳng vào lòng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển lên, đôi môi mỏng manh của cô vội vàng kề sát qua.

Sau một nụ hôn nồng cháy, Diệp Lăng Phi mới nói:

- Hiểu Uyển, em lại béo lên rồi, có phải ăn nhiều đồ ăn vặt quá không?

Ngực Đường Hiểu Uyển quá to, cả người cô được Diệp Lăng Phi ôm trọn lấy, nãy lúc hôn Diệp Lăng Phi, ngực cô đè chặt lấy Ngực Diệp Lăng Phi, cho tới lúc này, Đường Hiểu Uyển mới cảm thấy ngực bị đè rất đau, cô khẽ đẩy người ra phía sau một chút, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói cô béo lên, Đường Hiểu Uyển liền tu tu cái miệng anh đào lên, không vui nói:

- Chẳng phải tất cả là tại Diệp đại ca sao, hai tháng rồi không gặp Hiểu Uyển, em một mình buồn, tâm trạng không vui, tâm trạng không vui cái là lại thích ăn đồ ăn vặt, tóm lại em không chịu đâu, đều tại anh hại cả, anh phải chịu trách nhiệm đó!

- Được, anh chịu!

Diệp Lăng Phi lại thơm lên môi Đường Hiểu Uyển một cái, đặt Đường Hiểu Uyển xuống.

- Hiểu Uyển, để anh cởi bộ quần áo lao động này xuống đã, em và Đình Đình có phải lâu rồi không ở đây không, sao toàn là bụi thế này?

- Đình Đình chuyển về kí túc rồi, một mình em ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên cũng chuyển về nhà!

Đường Hiểu Uyển khoác tay Diệp Lăng Phi, khuôn mặt búp bê của cô nở nụ cười đầy tươi tắn.

- Đình Đinh chuyển về kí túc?

Diệp Lăng Phi giật mình, hỏi:

- Sao em ấy không ở đây?

- Cũng tại cái tên đồng hương kia thôi, cứ như gián điệp suốt ngày bám lấy Đình Đình!

Đường Hiểu Uyển nói:

- Đình Đình lo bị tên đồng hương đó phát hiện cô ấy ở đây, thế nên chuyển về kí túc ở!

- Ồ, ra là thế!

Diệp Lăng Phi cũng không hỏi nhiều, bước vào trong biệt thự cùng với Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển bước lên phòng ngủ trên tầng hai, cởi chiếc áo lông bên ngoài ra, trên người cô mặc chiếc áo len lông cừu cao cổ màu hồng cùng chiếc váy kẻ ngắn màu đỏ sẫm, cặp đùi nhỏ nhắn được bó sát bởi chiếc quần giữ ấm, chân đi đôi tất da ống dài, màu hồng.

Cái **của Đường Hiểu Uyển cao cao hiện lên, theo Diệp Lăng Phi thấy, Đường Hiểu Uyển càng ngày càng có thêm vị thành thục của phụ nữ rồi. Nghĩ tới cảm giác búp bê Laury lần đầu tiên khi gặp Đường Hiểu Uyển, giờ Đường Hiểu Uyển là một cơ thể hỗn hợp giữa búp bê Laury và phụ nữ, không chỉ còn mỗi hương vị của búp bê Laury nhỏ nhắn đáng yêu nữa, cô còn kẹp thêm cả mùi vị của một người phụ nữ thành thục. Đương nhiên, tất cả những điểm này đều do Diệp Lăng Phi tận tâm đào tạo ra.

Đường Hiểu Uyển đối diện với Diệp Lăng Phi, cô lại dang cánh tay ra, lại lao vào lòng Diệp Lăng Phi một lần nữa. Lần này, Diệp Lăng Phi đưa hai tay ôm lấy cặp mông của Đường Hiểu Uyển, bế cô lên, bước nhanh về bên giường.

Diệp Lăng Phi đã phải ở hai tháng trong doanh trại quân đội, trong hai tháng này, rất nhiều lần hắn bị Bành Hiểu Lộ và Angel khơi dục vọng dậy, song Diệp Lăng Phi đều phải gắng nhẫn nhịn, không dám xả ra. Tối qua, vốn hy vọng được cuốn quýt lấy Bạch Tình Đình, song tất cả kế hoạch lại bị Bạch Cảnh Sùng phá hỏng hết, lúc này, đối điện với Đường Hiểu Uyển, dục hỏa trong lòng Diệp Lăng Phi chốc lát trồi dậy, như con ngựa hoang được xổng ra, đã tiến khó có thể lùi lại.

Ôm Đường Hiểu Uyển lên giường, cũng không nói gì về chuyện hai tháng nay với Đường Hiểu Uyển, chỉ chăm chăm đè lên. Đường Hiểu Uyển cũng đâu khác gì, cô gái đáng yêu nhỏ nhắn này, ở bên ngoài luôn là một cô gái ngoan hiền dễ mến, ít nói, thường xấu hổ, rất dễ để người khác tin Đường Hiểu Uyển là một cô gái quê ngây thơ tới mức không thể ngây thơ hơn được nữa, trong công ty có rất nhiều đồng nghiệp nam còn cho rằng Đường Hiểu Uyển vẫn còn là trinh nữ, đương nhiên, đối với một số tay lão làng thì họ có thể nhìn ra Đường Hiểu Uyển không còn cái trinh đó nữa rồi.

Đường Hiểu Uyển ở bên ngoài là một cô gái thôn quê ngây thơ thuần khiết, nhưng chỉ ở trước mặt Diệp Lăng Phi, nhất là khi ở trên giường. Đường Hiểu Uyển lại trở thành một cô gái bốc lửa, phóng đãng, cô hoàn toàn có thể bộc lộ hết tình yêu từ đáy lòng mình dành cho Diệp Lăng Phi, chỉ hận một nỗi không thể hòa làm một vào cơ thể Diệp Lăng Phi. Hai tay Đường Hiểu Uyển ôm lấy Diệp Lăng Phi, cởi hết toàn bộ quần áo trên người ra, trần truồng nằm lên giường, dưới sự vuốt ve âu yếm nồng nàn của Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ **.

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển làm phát hai hiệp, sau hiệp thứ hai. Diệp Lăng Phi mới ôm lấy thân người nõn nà của Đường Hiểu Uyển chìm vào trong giấc ngủ.

Hắn bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc, mở mắt ra, cũng không biết từ lúc nào Đường Hiểu Uyển đã lăn sang góc giường bên kia, quay lưng vào Diệp Lăng Phi, chiếc chăn tơ tằm đắp trên người cũng rơi sang một bên, cặp mông Đường Hiểu Uyển cong lên, còn có thể nhìn rõ điểm đen ở giữa mông Đường Hiểu Uyển.

Diệp Lăng Phi đưa tay kéo chiếc chăn từ dưới đùi Đường Hiểu Uyển lên đắp lên người cô, bước chân đất xuống giường, rút điện thoại trong túi ra, vừa nhìn thì thấy là Bạch Tình Đình gọi tới.

Diệp Lăng Phi khoác chiếc áo sơ mi lên, cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ, đứng ngay ngoài cửa phòng ngủ, nghe điện thoại.

- Bà xã, có chuyện gì thế?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Ông xã, bên Ma Cao gọi điện qua, em làm theo lời anh nói, bảo với bọn họ, chúng ta yêu cầu một tay giao tiền một tay giao người!

Bạch Tình Đình nói.

- Bọn chúng ban đầu còn làm căng, sau lại nói cần phải suy nghĩ!

- Ừ, nhất định không được mềm lòng, một khi em mềm, mạng của chú ba em nhất định sẽ mất đó!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng nảy ra trong đầu một ý nghĩ, hỏi:

- Tình Đình, bọn họ gọi vào máy của ai?