Chương 814: Tất cả định tới đây

Diệp Lăng Phi đâu nghĩ được rằng ăn cơm ở đây lại có thể gặp Vu Đình Đình chứ. theo lý mà nói hôm nay Diệp Lăng Phi không nên xuất hiện ở thành phố Vọng Hải. theo kế hoạch ban đầu. thời gian mùng một tháng mười, hắn đều ở Hải Nam. Nhưng người tính không bằng trời tính, ai lại nghĩ được rằng khách sạn đó sẽ bị nổ chứ. kết quả Diệp Lăng Phi đành quay về thôi.

Và kết quả là Diệp Lăng Phi lại gặp vả nhà Vu Đình Đình ở đây, quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình là quan hệ bí mật. bố mẹ của Vu Đình Đình mà biết con gái mình ở cùng với một người đàn ông đã có vợ, chắc không chỉ tức nổ ruột?

Diệp Lăng Phi muốn giả vờ như không quen biết Vu Đình Đình. Vu Đình Đình cũng nghĩ như vậy, cô cũng giả vờ như không quen Diệp Lăng Phi. vừa tới trước bàn ăn. Vu Đình Đình vừa định ngồi xuống. Chu Hân Mính liền gọi:

- Đình Đình, trùng hợp quá. không ngờ lại gặp em ở đây!

Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính nói câu này, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất. hắn vội vàng đứng đậy, nói:

- Anh đi vệ sinh lát!

Vừa nói vừa rời khỏi chỗ ngồi. hỏi nhân viên phục vụ phòng vệ sinh ở đâu rồi bước tới phòng vệ sinh.

Trong lòng Vu Đình Đình cũng phát hoảng. cô lo chuyện giừa cô và Diệp Lăng Phi bị người khác phát hiện, thấy Chu Hân Mính gọi mình, cô liền trà lời theo bản năng:

- A. chị Hân Mính, trùng hợp quá. chị cũng ăn ở đây à!

Lúc Chu Hân Mính bật ra câu này, cô cũng có chút hối hận rồi. mấy người ngồi ở đây, chỉ có Chu Hân Mính biết quan hệ giữa Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính biết Vu Đình Đình cũng là lúc Vu Đình Đình bị ngộ độc thức ăn. Theo Chu Hân Mính thấy, một cô gái hiền lành lại hiểu lòng người như Vu Đình Đình đây mới chính là nàng kiều thật sự mà Diệp Lăng Phi giấu trong kim phòng của hắn. Còn về mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình thân thiết tới mức nào, Chu Hân Mính cũng không muốn biết.

Chu Hân Mính nghĩ việc cô gọi Vu Đình Đình vô hình chung đã khiến cả Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi phải xấu hổ, từ việc Diệp Lăng Phi vội vàng đi nhà vệ sinh. Chu Hân Mính đã có thể đoán ra. Diệp Lăng Phi muốn tìm cách này để chống cháy.

Chu Hân Mính cảm thấy hối hận, nhưng giờ cũng đã buột miệng nói ra rồi còn đâu. muốn rút lại cũng chẳng còn các nào. chỉ đành nói:

- Ừ, Đình Đình. Chị và mấy người bạn cùng ở đây ăn cơm. thôi. Đình Đình, em ăn đi. lúc khác có thời gian chúng ta nói chuyện nhé!

Vu Đình Đình thấy Chu Hân Mính nói vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô cười ngọt ngào nói:

- Dạ vâng, chị Hân Mính, tới lúc đó em sẽ gọi điện cho chị!

Nụ cười này của Vu Đình Đình đã hạ gục Phan Tốn. Phan Tốn lớn lên trong gia đình đơn thân, bố anh ta gặp tai nạn giao thông mất lúc anh ta lên mười hai tuổi, lúc đó số tiền mà cơ quan nơi bố Phan Tốn làm việc cộng với số tiền người gây tai nạn bồi thường cho gia đình Phan Tốn tổng cộng lên tới bốn triệu, có bốn triệu này, cuộc sống của Phan Tốn được thay đổi không ít. Hơn nữa. mấy năm nay lương của giáo sư của được nâng lên khá cao, tiền lương của mẹ Phan Tốn cũng kiếm được không ít.

Mẹ Phan Tốn cũng không muốn đi bước nữa. ở vậy một mình nuôi Phan Tốn thành người. có điều cũng có tin đồn mẹ Phan Tốn có quan hệ với một quan chức chính phủ đã có vợ, đương nhiên, đây chỉ là tin đồn. không có ai có chứng cứ chứng minh chuyện này. Song, đời sống của Phan Tốn thật sự có chút không phải lo tới chuyện ăn mặc. trong nhà không thiếu tiền. Phan Tốn học đại học ở thành phố Vọng Hải. mẹ anh ta liền mua cho Phan Tốn một căn hộ gồm hai phòng ngủ một phòng khách trị giá khoảng hơn ba triệu ở thành phố Vọng Hải. theo cách tiêu tiền như thế này, cũng có thể đoán được tin đồn về mẹ Phan Tốn và vị quan chức chính phủ đó không phải là không có thật, có lẽ thật sự là có chuyện này.

Tính tình Phan Tốn có chút cổ quái, đặc biệt luôn cho mình là người quan trọng. hắn ở thành phố Vọng Hải cũng không có nhiều bạn tốt lắm. Lần này gặp Vu Đình Đình. Phan Tốn thật sự đã thấy thích Vu Đình Đình. Vu Đình Đình dáng người cao ráo, lại có khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt hơn cả chính là tính cách Vu Đình Đình, thùy mị nết na. lại khá thanh lịch, giọng nói ngọt ngào lúc nói chuyện của Vu Đình Đình thật sự khiến Phan Tốn có phần mê mẩn. vừa nãy lại thấy nụ cười naọt ngào của Vu Đình Đình. Phan Tốn thật sự đã rơi vào vòng xoáy của người đẹp rồi. hai mắt cứ dán vào Vu Đình Đình.

Vu Đình Đình thấy Phan Tốn cử chăm chăm nhìn cô. trong lòng cô có chút không vui. song lại không thể hiện ra mặt. Vu Đình Đình ngồi giữa bố mẹ cô. Vu Hướng Dương hỏi:

- Đình Đình, đó là bạn con à?

Vu Đình Đình thấy bố cô hỏi cô, cô vội vàng trả lời:

- Dạ. là một chị mà con quen, chị ấy là cảnh sát ở đây!

- À. ra là thế!

Vu Hướng Dương cũng không hỏi nhiều mà gọi nhân viên phục vụ qua muốn gọi món. Nhân viên phục vụ cầm thực đơn qua. Vu Hướng Dương gọi lấy hai phần ăn. rồi cũng không gọi gì nữa. Phan Tốn không gọi món ăn mà lại hỏi Vu Đình Đình thích ăn gì. Vu Đình Đình cầm lấy thực đơn gọi lấy hai món ăn. đợi cô gọi xong. Vu Đình Đình mới nhớ ra hai món ăn này là hai món mà Diệp Lăng Phi thích ăn nhất. Vu Đình Đình ở cùng Diệp Lăng Phi nên cũng quen rồi. trong lòng chỉ nghĩ Diệp Lăng Phi thích ăn món ăn gì. lâu rồi thành quen, những món ăn mà Vu Đình Đình thích ăn ở nhà đã lâu rồi cô không động đến. ngược lại lại thích ăn những món mà Diệp Lăng Phi thích ăn.

Đợi Vu Đình Đình gọi xong. mẹ Vu Đình Đình có vẻ ngạc nhiên, hỏi:

- Đình Đình, trước ở nhà con đâu thích ăn những món này, chẳng phải con rất ghét ăn những món này sao?

- Dạ. con ở đây ăn cũng quen rồi mẹ à!

Vu Đình Đình vội vàng giải thích, nói:

- Ở đây gần biển, trước ở nhà con không ăn cá. Nhưng ở đây toàn cá thôi, con ăn nhiều cũng thành quen, giờ con rất thích ăn cá!

Thấy Vu Đình Đình giải thích vậy, mẹ Vu Đình Đình cũng không thấy thắc mắc gì nữa.

Diệp Lăng Phi lúc này cũng từ phòng vệ sinh bước ra. hắn thậm chí còn không dám nhìn Vu Đình Đình, chỉ lo có người thấy ánh mắt hắn nhìn Vu Đình Đình khác biệt. Có thể nói lúc này chỉ cần có chút không cẩn thận là rất dễ xảy ra chuyện. Diệp Lăng Phi vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện thôi.

Sau khi Diệp Lăng Phi ngồi lại bàn xong. Bạch Tình Đình liền lấy đũa gắp thịt vào bát Diệp Lăng Phi. miệng nói:

- Ông xã. mau ăn đi. Anh không mau ăn nhanh lên là nguội hết rồi đó!

- Ừm. cảm ơn bà xã yêu! ^ Diệp Lăng Phi cũng không nói gì cả. chỉ cúi đầu ăn cơm. Bạch Tình Đình vừa ăn vừa hỏi:

- Hân Mính, cậu quen cô gái ấy à?

- ừm!

Chu Hân Mính gật gật đầu. lúc nói chuyện còn liếc nhìn Diệp Lăng Phi. Thấy Diệp Lăng Phi chỉ cắm đầu ăn. thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên. Chu Hân Mính có thể tưởng tượng ra tâm trạng Diệp Lăng Phi lúc này.

Bạch Tình Đình như vô tình nói:

- Cô gái này chắc là sinh viên đại học. trông cũng khá xinh!

Chu Hân Mính cũng không dám nói linh tinh nữa, cô vờ như không nghe thấy những lời này, cứ vậy nhét thức ăn vào miệng. nhai nhai nuốt nuốt không ngừng. để không có thời gian rảnh nói chuyện. Vu Tiêu Tiếu lúc này nhìn phản ứng của Diệp Lăng Phi. cô liền đưa mắt nhìn Vu Đình Đình. Vu Tiêu Tiếu thấy hình như cô đã gặp Vu Đình Đình ở đâu rồi. chỉ là Vu Tiêu Tiếu không có chút ấn tượng gì lắm với Vu Đình Đình nên cũng không quan tâm. Vu Tiêu Tiếu nói:

- Chị. chiều nay chúng ta làm gì đây?

Câu này của Vu Tiêu Tiếu vô hình chung đã cứu lấy Diệp Lăng Phi. lúc này, hắn chỉ mong nhanh chóng chuyển ngay chủ đề. chứ không nên tập trung mãi vào Vu Đình Đình. Bạch Tình Đình còn chưa kịp trả lời. Diệp Lăng Phi nãy giờ chỉ cúi đầu ăn bỗng lúc này lại nhanh nhảu trả lời trước:

- Còn đi đâu nữa. về nhà ngủ thôi, hôm qua vừa mới về tới đây, em không mệt sao, hôm nay lại chạy cả buổi nữa. chân anh sắp gãy rồi đây này, không về nhà ngủ còn đi đâu nữa hả!

Vu Tiêu Tiếu thấy Diệp Lăng Phi nói muốn về nhà ngủ. hiển nhiên không thấy hài lòng chút nào, liền nói:

- Sư phụ. giờ mới có mười một giờ, có rất nhiều chỗ để chơi. Em mãi mới có thời gian để đi chơi, nếu dịp mùng một tháng mười này mà em không chơi cho thỏa thích, sau vào học rồi. làm gì còn cơ hội nào chứ.

Nói tới đây, Vu Tiêu Tiếu chuyền sang nói với Bạch Tình Đình:

- Chị. chiều nay chúng ta đi Thiên thượng nhân gian đi, ở đó có thể lướt ván. rất vui!

- Thiên thượng nhân gian?

Bạch Tình Đình thấy Vu Tiêu Tiếu nhắc tới nơi này, liền quay sang hỏi Chu Hân Mính:

- Hân Mính, chiêu nay cậu đi bơi không?

- Giờ mà đi Thiên thượng nhân gian thì đông người lắm. Giờ lại còn vào dịp Quốc khánh mùng một tháng mười nữa chứ. khách càng đông. tớ không muốn đi lúc này.

Chu Hân Mính nói:

- Nếu thật sự muôn đi Thiên thượng nhân gian thì để qua dịp mùng một tháng mười này rồi đi. lúc đó ít khách, đi bơi cũng không thấy quá chật chội!

Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói vậy, cũng gật gật đầu. nói:

- Hân Mính nói rất đúng. giờ không thích hợp để đi Thiên thượng nhân gian lắm. Tiêu Tiếu, hay chiều nay chúng ta đi đánh bóng đi!

- Đánh bóng ạ. thế cũng được!

Vu Tiêu Tiếu thấy không thể đi Thiên thượng nhân gian được cũng có phần hơi thất vọng. Nhưng, thấy Bạch Tình Đình nói đi đánh bóng. cô cũng tạm chấp nhận được.

Bạch Tình Đình thấy Vu Tiêu Tiếu đồng ý, liền quay sang hỏi Diệp Lăng Phi:

- Ông xã. chiều nay chúng ta đi đánh bóng. anh thấy thế nào?

- Được thì được!

Diệp Lăng Phi nói xong liền chuyền luôn giọng điệu, nói:

- Song chúng ta giờ đi đánh bóng chẳng phải quá mệt sao, hay chiều nay chúng ta đi dạo vườn bách thú đi. hít thở chút không khí trong lành!

Bạch Tình Đình nghĩ một lát. rồi nhận lời:

- Thế cũng được, thế thì đi vườn bách thú đi!

Vu Tiêu Tiếu và Chu Hân Mính cũng không có ý kiến gì. thế là quyết định xong.

Lúc Diệp Lăng Phi và mấy người Bạch Tình Đình bàn chuyện đi chơi, bên phía Vu Đình Đình cũng bắt đầu mấy chuyện linh tinh. Vu Hướng Dương lo con gái một mình ở thành phố Vọng Hải không an toàn lắm. dù sao mà nói. Vu Đình Đình cũng chỉ là một cô gái. Vu Hướng Dương không yên tâm khi để Vu Đình Đình một mình ở thành phố Vọng Hải. May mà con trai của bạn đồng nghiệp cũng học ở thành phố Vọng Hải. Ý của Vu Hướng Dương là mong Phan Tốn chãm sóc cho Vu Đình Đình. Phan Tốn lại đang cầu còn chẳng được, liên miệng nhận lời.

Vu Đình Đình hiển nhiên có chút không vui, nhưng. ở trước mặt bố mẹ. Vu Đình Đình cũng không thể thể hiện cô không hài lòng, chỉ đành nói:

- Bố, con ở đây rất tốt. bạn của con cũng đều giúp đỡ con cả. hơn nữa, con còn có quan hệ rất tốt với một chị ở đây, chị ấy rất quan tâm tới con!

- Quan hệ rất tốt với một chị? Con nói có phải là cái chị họ Đường đó không!

Mẹ Vu Đình Đình lúc này liền đệm vào:

- Đình Đình, chúng ta tới đây cũng đã mấy ngày rồi. sao không thấy chị họ Đường ấy đâu. con cũng nói người ta chăm sóc con rất tốt. chúng ta cũng nên mời người ta ăn cơm chứ. Đình Đình, con nói có đúng không?

- Dạ. chị ấy rất bận!

Vu Đình Đình vội vàng nói:

- Hình như chị ấy đi du lịch cùng với bố mẹ rồi. có thể mấy ngày nữa mới về được!

Vu Hướng Dương nói:

- Đình Đình, nói thế nào đi nữa. con cũng là con gái. Một mình ở bên ngoài. bố cũng không yên tâm lắm. may mà Phan Tốn cũng học ở đây, để Phan Tốn chăm sóc con cũng tốt!

Phan Tốn vội vàng nói:

- Bác. bác yên tâm đi. cháu sẽ chăm sóc em Đình Đình!

Vu Đình Đình nghe xong, liền khẽ lầm bầm:

- Ai cần anh chăm sóc chứ!

Có điều. Vu Đình Đình không dám nói trước măt bố me. cô chỉ nói:

- Bố mẹ. mau ăn đi. đợi lát nữa thức ăn nguội hết!

Diệp Lăng Phi nghe được cuộc nói chuyện của Vu Đình Đình và bố mẹ của Vu Đình Đình, tuy Diệp Lăng Phi vờ như không quen Vu Đình Đình, nhưng. hắn vẫn tỉ mỉ nghe mọi chuyện bên Vu Đình Đình. Thấy bố mẹ Vu Đình Đình nhờ cậu nam sinh kia chăm sóc Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi liền cảm thấy tới đây lại có chuyện rồi. Diệp Lăng Phi là ai chứ. thấy giọng điệu Phan Tốn. liền biết ngay tên tiểu tử này có phần hơi quá nhiệt tình với Vu Đình Đình, những tên thanh niên như thế này là đáng ghét nhất, vì hắn sẽ bám lấy Vu Đình Đình. Nhưng. Diệp Lăng Phi lúc này lại không thể nói gì. đành tính kế trong bụng, đợi có thời gian, nhất định phải làm cho tên tiểu tử này thấy khó mà lui. không thể để tên tiểu tử đó bám lấy Vu Đình Đình được.

Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới đây thì thấy điện thoại của hắn để trong túi quần rung lên. làm Diệp Lăng Phi giật nảy cả mình. Trước giờ Diệp Lăng Phi đều thích mở nhạc, nhưng không thích để điện thoại rung, nhưng, lần này Diệp Lăng Phi lại để điện thoại rung, mà hắn lại quên khuấy mất chuyện này. Đợi điện thoại rung lên. cả người Diệp Lăng Phi liền lảo đảo, làm Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh hắn cũng thấy giật mình. Bạch Tình Đình không biết tại sao Diệp Lăng Phi bỗng nhiên lại lảo đảo.

- Ông xã. sao thế?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Điện thoại của anh rung!

Diệp Lăng Phi lấy điện thoại trong ống quần ta, Bạch Tình Đình liền tò mò ngó qua, thấy điện thoại hiện lên một cái tên mà Bạch Tình Đình rất quen: Angel. Bạch Tình Đình cũng không nói gì. nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi có chút lo lắng. nói:

- Anh cũng không biết sao cô ấy lại gọi điện tới. Giờ cô ấy đang ở Anh mới phải!

- Ông xã. em có nói gì đâu. anh lo lắng gì chứ!

Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi có vẻ hơi lo lắng. cô liền bật cười, nói:

- Không lẽ anh còn không tin em à?

- Bà xã. anh không có ý đó, anh chỉ sợ em lại có ý nghĩ gì!

Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã. anh ngồi đây nghe điện hay ra ngoài?

Câu này của Diệp Lăng Phi khiến Bạch Tình Đình khẽ giật mình. Bạch Tình Đình không ngờ ngay cả chuyện nhận điện thoại nhỏ nhặt này Diệp Lăng Phi cũng hỏi cô. Nhưng. Bạch Tình Đình thoáng cái đã hiểu được ý của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lo Bạch Tình Đình hiểu nhầm nên mới hỏi cô. Bạch Tình Đình bật cười nói:

- Anh nghe điện ở đâu cũng được, em không quản, song ở đây đông người. ồn ào lắm. ông xã. anh ra ngoài nghe điện thì hơn!

- Ừ, được!

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình nói vậy, liền cảm thấy như nhận được thánh chỉ vậy, vội vàng cầm điện thoại bước ra phía cửa.

Diệp Lăng Phi vừa đi xong. Vu Tiêu Tiếu liền nhỏ giọng nói:

- Chị. em thấy giờ sư phụ chẳng khác gì con cừu non cả. rốt cục là ai đã gọi vậy?

- Chị không biết!

Bạch Tình Đình cúi đầu. cô gắp lấy chút cơm đưa vào miệng. rồi lại ngẩng đầu lên. khe khẽ nhai. Bạch Tình Đình rất quan tâm tới tư thế ăn uống, không giống như Diệp Lăng Phi ăn uống "ngồm ngoàm". Lúc Bạch Tình Đình ăn cơm. miệng cô chi khẽ khẽ mím. rất đáng yêu. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô cũng rất tiểu tiết trong tư thế ăn uống. nếu không. rất dễ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ.

Bạch Tình Đình không muốn giải thích với Vu Tiêu Tiếu Angel là ai. cô chỉ nói một câu "Em không quen" coi như đã trà lời Vu Tiêu Tiếu rồi. Vu Tiêu Tiếu cũng nhận ra Bạch Tình Đình không muốn giải thích với cô, Vu Tiêu Tiếu cũng không hỏi thêm gì nữa.

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại bước ra ngoài quán ăn. Hắn vừa nhận điện thoại, còn chưa đợi Angel nói. Diệp Lăng Phi đã nói trước:

- Angel. em làm gì thế hả. đang yên đang lành gọi điện cho anh làm gì?

Điện thoại vọng lại tiếng cười dã man của Angel nói:

- Satan. anh định làm gì thế. Em chỉ gọi điện thoại thôi mà. đáng để anh phải nói thế không? Xem nào, để em đoán xem có chuyện gì nào, ừm. em đoán nhất định bà xã Tổng giám đốc xinh đẹp của anh đang ở bên cạnh đúng không, bà xã của anh thấy em gọi điện thoại cho anh nên giận anh. Còn anh lại không dám nổi giận với bà xã của anh, nên anh mới nổi giận lên đầu em, Satan, đừng nói là em đã đoán đúng rồi nhé!

- Nói vớ vẩn gì thế. không có!

Lúc nói câu này Diệp Lăng Phi hiển nhiên có chút tức giận không nói nên lời, chuẩn xác đã bị Angel đoán đúng, dù Diệp Lăng Phi không muốn thừa nhận cũng chẳng còn cách nào cả. Hắn hiển nhiên có chút chột dạ. không muốn nói với Angel chuyện này nữa. mà trực tiếp hói:

- Angel, rốt cục có chuyện gì, em mau nói đi!

- Satan. anh mà không đối xử tốt với em, em sẽ không nói nữa đâu, tới lúc đó anh chỉ còn cách cầu xin em thôi!

Angel nói:

- Sau em không thèm lo nữa!

Diệp Lăng Phi thấy Angel nói vậy, aiọng điệu liền giảm hơn đôi chút, nói:

- Angel em mau nói đi, em không phải không biết, anh trước giờ đều nói chuyện như thế cả. Rốt cục là có chuyện gì thế, em mau nói đi!

- Em có mấy chuyện cần nói với anh, em sẽ nói từng chuyện từng chuyện một!

Angel hiển nhiên rất nhẫn nại, song, nói xong cũng không thấy cô nói gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào truyền qua điện thoại, Diệp Lăng Phi không sao nhịn được nữa, liền hói:

- Angel em rốt cục đang làm gì thế, sao không nói gì thế?

- À, không sao, em chỉ là mới sút một con điếm đi thôi!

Angel mắng:

- Con điếm đó không phải là do em dẫn về, đều tại mấy tên khốn nạn kia cả, bọn họ không chịu đi ở khách sạn, chạy tới nhà em ở, em vừa mới ném hết đồ đạc của mấy tên khốn đó đi. Satan, giờ thì yên tĩnh hơn rồi.

Có điều, Angel vừa nói tới đây. liền nghe thấy Angel quát lớn:

- Daaaer, tên khốn nạn nàỵ, mau đuổi con tiện nhân đó ra ngoài cho tao, nếu mày còn không làm ngay, tao sẽ ném thẳng con tiện nhân đó ra khỏi nhà của tao!

Ngay sau đó Diệp Lăng Phi lại nghe thấy tiếng bùm bụp vọng tới, Diệp Lăng Phi chỉ cau mày, vừa định đặt xuống, lại nghe thấy tiếng của Daaaer:

- Satan. anh mau quay lại Lang Nha đi, Angel mụ ác quỷ này bọn em đấu không lại, hôm qua tớ có dẫn một em về, tạm thời ở lại chỗ của Angel giờ Angel liền cầm súng ép em đó phải đi. Satan. mau cứu bọn em với. những ngày không có anh bọn em thực sự không sống nổi nữa. Angel quá ngang ngược!

Daaaer vừa nói được mấy câu. điện thoại liền bị Angel giật lại, chi thấy Angel quát lớn:

- Daaaer, cút ngay đi cho tôi, nhanh!

Mãi một lúc sau, bên đó mới coi như yên tĩnh lại. Lúc này Angel mỡ thở dài một hơi, nói:

- Satan. anh nghe thấy gì chưa, em nói với anh chuyện đầu tiên chính là em đã biến Lang Nha thành một mớ hỗn độn rồi. mấy tên Lang Nha đó thấy em đều phải tránh, giờ em quyết định rồi. không rời khỏi Anh nữa, em định dày vò Lang Nha một thời gian nữa rồi sẽ rời khỏi Lang Nha -Em...!

Diệp Lăng Phi vừa định nói, liền nghe thấy Angel nói:

- Satan. em còn chưa nói xong, anh đợi em nói xong đã. Chuyện thứ hai, lần trước anh bảo em tìm cho anh loại thuốc trị dứt hẳn bệnh của bạn anh, em đã tìm được rồi, chính là loại thuốc mà lần trước em nói. loại thuốc này tuy chưa thử nghiệm lâm sàng trên diện rộng. còn có nguy cơ rất lớn, anh có thể quyết định xem nên thử hay không.

- Cảm ơn em. em cử gửi thuốc đó qua cho anh đi!

Diệp Lăng Phi nói:

- Tới lúc đó anh sẽ để bạn anh tự quyết định!

- Chuyện này thì không vội. Chuyện thứ ba là. người bạn nhỏ Trung Quốc đó của anh ở chỗ em rất tốt. em đã chăm sóc cô ấy rất tốt rồi!

Angel nói:

- về cơ bản mà nói. người bạn nhỏ này khá dễ chịu!

- Cảm ơn!

Diệp Lăng Phi lại nói một tiếng cảm ơn nữa. Đầu điện thoại bên kia vọng lại tiếng cười sảng khoái của Angel Angel cười nói:

- Satan. từ lúc nào anh trở nên khách sáo thế rồi. em có chút không quen!

- sống như một người bình thường ở thành thị. khó tránh khỏi việc thích ứng với suy nghĩ và cách sống của người bình thường, nói tiếng cảm ơn đã trở thành thói quen của anh rồi!

Diệp Lăng Phi nói:

- Angel, em đà nghĩ qua chuyện cũng học theo anh sống cuộc sống như một người bình thường chưa?

-Nghĩ qua rồi!

Angel nhanh nhảu dứt khoát trả lời.

- Đây cũng là chuyện thứ tư mà em định nói. Lần này em tới thành phố Vọng Hải. dự định sẽ ở lại Vọng Hải. Satan. thế nào, anh cho em thời gian một năm. em đã suy nghĩ kỹ rồi. em muốn sống cạnh anh!

Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy thế. liền cảm thấy đau vỡ đầu. nói:

- Một năm đã tới rồi sao, nhanh thế sao?

- Anh nói xem?

Angel hỏi.

- Anh nói? Anh không rõ, điều này để sau rồi nói!

Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới việc nếu để Angel sống bên cạnh hắn. không biết cuộc sống của hắn sẽ loạn tới mức nào, giờ cuộc sống của hắn đã loạn không kém rồi. Song. Diệp Lăng Phi cũng biết, theo tính cách của Angel dù hắn có nói thế nào đi chăng nữa. Angel cũng sẽ không nghe hắn.

Angel lại cười nói:

- Satan. em biết anh lo em sẽ làm phiền anh. nhưng. anh yêm tâm đi. Em chỉ ở bên cạnh anh thôi, không muốn bước vào cuộc sống của anh đâu. chẳng lẽ làm một người bạn cũng không được sao?

Diệp Lăng Phi thấy Angel nói vậy, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. ít ra Angel cũng nói rằng cô ấy không muốn can dự vào cuộc sống của hắn. Ngay lúc Diệp Lăng Phi vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Angel nói:

- Ồ! Satan. em quên mất một chuyện, vốn em không định nói nhưng em nghĩ vẫn nên nói thì hơn. Alice cũng sẽ đến Vọng Hải với em. Giờ bọn em là bạn tốt của nhau rồi. Alice định sẽ tới Vọng Hải học. Satan. không biết anh nghe thấy tin này sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?