Chương 813: Thân phận bí ẩn

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính. Vu Tiêu Tiếu bốn người bước vào viện bảo tàng Hưng Thịnh, hắn liền cảm thấy hoa mắt. bên trong viện bảo tàng trưng bày rất nhiều ngọc, đồ gốm. những thứ này Diệp Lăng Phi đều cảm thấy vô vị. theo Diệp Lăng Phi. mấy thứ này chẳng qua đều là đồ cổ mà thôi.

Không thể phủ nhận một điều. Diệp Lăng Phi không có học đại học. thế nên kiến thức về mặt văn hóa này thiếu rất nhiều. Còn Bạch Tình Đình hiển nhiên lại rất rất hứng thú với mấy thứ này, còn Vu Tiêu Tiếu lại chăm chú nhìn những dãy ngọc thạch kia.

Người Trung Quốc thời cổ đại rất coi trọng ngọc. địa vị của ngọc thời cổ đại Trung Quốc còn giá trị hơn cả vàng bạc. ngay cả ngọc tỷ của Hoàng thượng cũng được làm từ ngọc, qua đó rõ ràng thấy được địa vị của ngọc trong thời kì lịch sử Trung Quốc.

Còn Chu Hân Mính lại có vẻ khá thản nhiên, cô không hứng thú nhiều lắm với mấy đồ văn vật này.

Trên mỗi bục bày đồ cổ, đều có dán nhãn, nói về những câu chuyện liên quan tới thời đại lịch sự và niên đại của đồ cổ. Văn vật luôn gắn liền với nhân văn lịch sử của Trung Quốc, thế nên. đối với người không hiểu mấy về lịch sử như Diệp Lăng Phi. văn vật chỉ đơn thuần là đồ cũ mà thôi. Lúc Diệp Lăng Phi và mấy người Bạch Tình Đình bước tới khu vực trưng bày đồ gốm. thấy một chiếc cốc in hình đôi phượng hoàng đời Nguyên Thanh. Bạch Tình Đình liền đứng ngay lại tỉ mỉ xem.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình nhìn cái bình vỡ đó, hắn liền bĩu môi nói:

- Bà xã yêu. mấy thử này có gì hay mà xem chứ. theo anh thấy, nó cũng chỉ là chiếc bình vỡ mà thôi.

Bạch Tình Đình không nói gì cả. ngược lại có một thanh niên nói:

- Vị tiên sinh này, không nên xem thường chiếc bình vỡ đó đâu. chiếc bình vỡ đó trong cuộc đấu giá đồ gốm Nguyên Thanh trên thế giới có giá hai trăm ba mươi triệu đó!

Diệp Lăng Phi và mấy người Bạch Tình Đình liền quay qua nhìn người vừa nói. Chỉ thấy phía sau bọn họ có một người đàn ông chạc ba mươi tuổi, cao tầm mét tám. khuôn mặt sáng sủa. ăn mặc tinh tế, nở nụ cười nhạt nhạt.

Diệp Lăng Phi và mấy người Bạch Tình Đình đều không quen người đàn ông này, thấy người đàn ông này bước lên phía trước, khẽ nói:

- Đây chính là đồ gốm đời Nguyên Thanh, trên thế giới còn rất ít!

- Cái bình vỡ này mà cũng mất hai trăm ba mươi triệu sao?

Diệp Lăng Phi có chút không dám tin vào những gì hắn nghe được, theo Diệp Lăng Phi thấy, món đồ này cũng lắm cũng chi hai ba mươi đồng là cùng. không ngờ giá lên tới hai trăm ba mươi triệu, đúng là Tales from the Arabian Nights (Nghìn lẻ một đêm).

Người đàn ông đó khẽ lắc đầu. nói:

- Đương nhiên, không phải là loại đang trưng bày ở đây, cặp cốc để cao có in đôi phượng hoàng này có giá thị trường khoảng hơn bốn triệu!

- Hơn bốn triệu?

Diệp Lăng Phi quay sang nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã. em tin không?

Bạch Tình Đình không nói gì. chi nhìn cặp đồ gốm đời Nguyên Thanh đó rồi chậm chậm rời đi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình không nói gì nên cũng đi theo.

- Bà xã yêu. em nói xem nãy anh nói có đúng không. tay lúc nãy đúng là bốc phét mà!

Diệp Lăng Phi nói. Diệp Lăng Phi bước tới khu trưng bày đồ linh tinh, bên trong có bày một số thư họa. tác phẩm điêu khắc, trạm trổ, cô dừng lại trước một bước tranh sơn thủy, nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã. người đó nói đúng đó. Em biết vào năm 2007, có đấu giá bán đồ gốm Nguyên Thanh trị giá tới hai trăm ba mươi triệu, đồ gốm Nguyên Thanh rất đắt. hiện giờ trên thế giới không còn nhiều nữa rồi.

- Bà xã. em biết những điều này?

Diệp Lăng Phi kinh ngạc nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Sao anh không biết những thứ này nhỉ?

Bạch Tình Đình khẽ cười nói:

- Em chỉ biết chút ít thôi, nhưng. em cũng không thích sưu tầm lắm. trước đây, bố em cũng từng sưu tầm mấy thứ này, nhưng sau bố em liền mang những đồ sưu tầm này công hiến cho quốc gia. Còn em. trước giờ không có thời gian làm mấy thứ này. Em cũng chỉ thích xem xem mà thôi, ông xã. anh nên biết, trong những người có quan hệ với em. có thể cũng có người thích những thứ này, về một vấn đề nào đó, rất dễ tiếp cận đối phương. ừm. đây cũng được coi là một cách trong giao tiếpl Diệp Lăng Phi nghe xong. liền gật gật đầu. nói:

- Xem ra, anh cũng nên học bà xã yêu của anh rồi!

Bạch Tình Đình cười cười gật đầu nói:

- Được đó, ông xã. anh nên theo em học đi!

Bạch Tình Đình nói xong liền quay về bức tranh trước mặt. nói:

- Ông xã. bức tranh sơn thủy này là tranh của Tống Nguyên Tông. Tống Nguyên Tông chắc anh biết chứ?

- Anh không biết. anh hiểu rất ít về lịch sử.

Diệp Lăng Phi nói:

- Đương nhiên, anh vẫn biết là triều Đường. vì triều Đường xuất hiện một Dương quý phi tuyệt sắc giai nhân!

Nghe Diệp Lăng Phi nói thế. Vu Tiêu Tiếu liền bĩu bĩu môi. cười nói:

- Em biết ngay sư phụ chỉ nhớ tới mỹ nhân thôi mà!

- Biến, tiểu nha đầu. ở đây không có chỗ cho em nói. Em chỉ biết nghe là được rồi!

Diệp Lăng Phi nói:

- Nghe cho kỹ đó, không biết vợ anh đang giảng bài cho em à. đây là lớp học miễn phí đó, không cần mất tiền!

Vu Tiêu Tiếu bĩu môi. không phục nói:

- Sư phụ. chị em lên lớp cho anh thôi, em thì em biết Tống Nguyên Tông là ai. không như anh. mù lịch sử!

Ngay trước mặt Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi không thể đánh Vu Tiêu Tiếu, đành nuốt cơn tức này vào trong bụng. chờ tìm cơ hội. giảng cho một bài.

Bạch Tình Đình nói:

- Tống Nguyên Tông là hoàng đế đời Đường. về mặt lãnh đạo quốc gia có thể nói ông ấy không có chút năng lực nào, có thể nói là một kẻ ngu ngốc vô dụng, nhưng về mặt nghệ thuật, tài năng của ông lại vô cùng siêu việt, bức tranh sơn thủy này do chính tay ông vẽ đó!

Bộp bộp!

Hai tiếng vỗ tay vọng từ phía sau bọn họ, Diệp Lăng Phi quay người lại. liền nhìn thấy người đàn ông lúc nãy nói chuyện. Chỉ thấy người đàn ông này bước qua. mở miệng khen - Vị tiểu thư này, cô biết quả là không ít có điều, bức tranh sơn thủy này không phải do Tống Nguyên Tông vẽ. mà đây chỉ là một bức tranh do người đời sau dựa theo bức tranh của TốngNguyên Tông phác họa lại.

- Tranh phác họa?

Bạch Tình Đình giật mình, nói:

- Chẳng lẽ viện bảo tàng này lại có đồ giả. điều này nghe có vẻ không ổn lắm!

Người đàn ông đó khẽ cười nói:

- Chuyện này có lẽ cô không biết rồi. người phác họa bức tranh của Tống Nguyên Tông là một danh họa nổi tiếng đời Thanh, thế nên. tuy là tranh phác họa. nhưng, trình độ phác họa cũng gần kề với bút tích thật. Nếu tiểu thư đây có thể tới Mỹ, tôi rất vui mời tiểu thư tới làm khách tại nhà tôi. tới lúc đó, tôi sẽ cho cô xem bút tích thật của Tống Nguyên Tông!

Diệp Lăng Phi không hiểu tại sao cảm thấy người đàn ông đang đửng bên cạnh hắn này lại khiến hắn cảm thấy khó chịu tới vậy. Nhất là lúc nghe thấy người đàn ông này nhắc tới chuyện đi Mỹ, hắn cảm thấy càng khó chịu. Diệp Lăng Phi nhìn người đàn ông này đang nói chuyện với Bạch Tình Đình, hắn liền lôi tay Bạch Tình Đình lại. nói:

- Bà xã. chúng ta đi thôi, không hiểu tại sao anh cảm thấy có chút không thoải mái. chúng ta ra ngoài đi!

Bạch Tình Đình đáp:

- Được!

Cô quay lại nhìn người đàn ông đó khéo léo từ chối nói:

- Tiên sinh, thật ngại quá, tôi nghĩ tôi không nhất thiết phải tới Mỹ làm gì cả!

Nói xong; Bạch Tình Đình liên cùng với Diệp Lăng Phi bước ra phía cửa của viện bảo tàng.

Người đàn ông đó nhìn bóng Bạch Tình Đình rời đi. miệng hắn liền toát lên nụ cười khác thường. Hắn đưa tay ra. lập tức có một người đàn ông mặc véc bước tới. dặn:

- Điều tra giúp ta tư liệu của cô gái đó!

- Thưa ngài. chúng ta sắp rời khỏi đây, có cần thiết không ạ?

- Đương nhiên là cần rồi!

Người đàn ông đó khẽ cười, nói:

- Ngươi nên biết rằng trên thế giới này người đẹp thì nhiều, nhưng người đẹp tự nhiên lại rất ít. nhất là những người đẹp vừa có khí chất, vừa có tướng mạo lại càng ít. nếu để ta chấm điểm thì ta sẽ cho cô gái đó chín điểm, biết tại sao không phải mười điểm không?

- Không biết ạ!

- Một điểm còn lại chính là vì cô ta đã kết hôn rồi. nếu còn là một cô gái độc thân thì chắc chắn cô ta sẽ đạt mười điểm!

Người đàn ông đó khẽ cười nói:

- Ngươi nói xem người phụ nữ như thế này có đáng để ta điều tra thân phận của cô ta không?

-Nhưng...!

Người đàn ông mặc áo véc đó còn chưa nói xong. liền bị người đàn ông kia cắt ngang:

- Ngươi yên tâm đi làm việc đi. ta sẽ ở lại Vọng Hải mấy ngày nữa, ta sẽ đích thân giải thích với bố ta. ông ấy chỉ quan tâm mấy chuyện của câu lạc bộ kia thôi, mấy chuyện nhỏ nhặt này không để ý đâu!

-Dạ!

Đợi thuộc hạ của hắn rời đi. người đàn ông đó liền bước tới chỗ vắng người. lấy điện thoại ra, gọi điện cho bố hắn. Đợi đầu điện thoại bên kia nghe máy, hắn liền cười nói:

- Bố, con muốn ở lại đây thêm mấy ngày nữa. hai ngày sau con sẽ tự động quay về Mỹ!

Trong điện thoại vọng lại giọng nói của một người già dặn. nói:

- Ta không quan tâm con ở đó bao lâu. nhưng ít nhất con cũng phải làm cho xong chuyện ta giao cho con. con đã gặp người của tổ chức Trúc Thanh chưa?

- Con gặp rồi. nhưng, con không thích cách làm việc của hắn lắm, quá cẩn thận. Thật sự con không hiểu lắm, tên đó đâu phải người của tổ chức WUDE đâu. sao gan của hắn lại nhỏ thế chứ. Giờ còn có chút không hài lòng, con nghĩ chúng ta không cần phải hợp tác với tổ chức của hắn. theo những gì con nắm được về con đường châu Á, hoàn toàn có thể giải quyết được việc này.

- Nhớ lấy một điều rằng, làm người nhất định không được cao ngạo!

Người già đó nói:

- Con đường của chúng ta chi dùng khi gặp phải trường hợp bất đắc dĩ, giờ chúng ta có thể dựa vào tổ chức WUDE để tiêu thụ sản phẩm của chúng ta đánh vào Trung Quốc, tất cả thành viên hội đồng quản trị trong câu lạc bộ bao gồm cả ta đều nhất trí đồng ý tiếp tục duy trì kinh doanh vũ khí. cố gắng khai thác kinh doanh những ngành khác, lần này con tới châu Á mua lấy mấy công ty, tập đoàn để sau này trở thành sản nghiệp mới của câu lạc bộ chúng ta. chúng ta nên thâm nhập vào lĩnh vực thương mại, thông qua kinh tế không chế quốc gia, con hiểu chưa?

Người đàn ông đó khẽ cười, nói:

- Bố, điều này thì bố yên tâm đi, bố đừng quên rằng con là sinh viên tú tài tốt nghiệp từ đại học Yale đó, về lĩnh vực quân sự thì con không phải người trong ngành. nhưng, về mặt kinh tế con là chuyên gia đó, bố yên tâm đi!

Diệp Lăng Phi bước ra khỏi viện bảo tàng Hưng Thịnh, phàn nàn nói:

- Tên khốn nạn đó làm cái gì không biết, chẳng có việc gì tự nhiên xía vào chuyện của chúng ta làm gì chứ, làm như thân với chúng ta lắm ấy?

Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi phàn nàn, cô liền khẽ kéo tay Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, có nghe thấy không hả, có người đang ghen đó!

Bạch Tình Đình khẽ cười không nói gì cả. riêng Vu Tiêu Tiếu lại nói:

- Sư phụ à, sao em thấy anh ghen thì phải, hình như anh ghen với một số người thì phải!

Diệp Lăng Phi đã bước tới trước cửa xe, hắn thấy Vu Tiêu Tiếu nói vậy, liền quay người lại. giọng điệu khinh thường nói:

- Em nói anh ghen với tên khốn nạn ấy đó hả? Đúng là vớ vẩn, anh việc gì phải ghen với tên đó chứ, anh thấy tên đó ghen tỵ với anh thì đúng hơn đó!

Bạch Tình Đình kéo kéo tay Vu Tiêu Tiếu, khẽ nói:

- Tiêu Tiếu, em đừng nói nữa!

Vu Tiêu Tiếu lúc này mới không nói gì nữa, Diệp Lăng Phi thấy Vu Tiêu Tiếu không nói gì cả, hắn cũng không nói gì nữa. Kéo cửa xe ra rồi bước lên xe. Hôm nay lúc Chu Hân Mính tới đây, cô không lái xe tới, nên cô cũng bước lên xe. Diệp Lăng Phi quay bánh lái, lùi xe lại phía sau. rồi nói:

- Giờ chúng ta đi đâu đây?

- Chúng ta đi dạo đi!

Bạch Tình Đình nói.

Lúc này đi dạo cũng chỉ dạo được một lúc. tới trưa, bốn người liền bước vào một quán ăn. ngồi xuống. Diệp Lăng Phi dường như trong lòng vẫn nhớ tới người đàn ông gặp ở viện bảo tàng Hưng Thịnh, miệng không ngừng oán hận nói tên đó kỳ quái. Bạch Tình Đình tuy không nói ra miệng. nhưng trong lòng cô lại thấy ngọt ngào lạ thường. Diệp Lăng Phi như thế này, chứng minh Diệp Lăng Phi rất để ý tới cô, vì cô mà ghen.

Lúc thức ăn mang lên. Diệp Lăng Phi vừa ăn chưa được mấy miếng. bên ngoài quán liền bước tới năm người. Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn qua. không ngờ trong đó có cà Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi nhớ Vu Đình Đình có nhắc với hắn về chuyện bố mẹ cô tới thành phố Vọng Hải trong giai đoạn lễ Quốc Khánh. Diệp Lăng Phi liếc nhìn một cái. liền thấy có một cặp vợ chồng hiển nhiên rất thân thiết với Vu Đình Đình, chắc đó chính là bố mẹ của Vu Đình Đình, ngoài ra còn có một thanh niên chạc tuổi Vu Đình Đình đi bên cạnh. Còn có cả một phụ nữ nữa. nhìn tướng mạo, người phụ nữ đó chắc là mẹ của thanh niên kia.

Mấy người này vừa bước vào, liền chọn ngay chiếc bàn gần cạnh bàn của Diệp Lăng Phi nhất, nhất là người thanh niên đó, khá nhiệt tình, chủ động kéo chiếc ghế trước bàn đó, gọi:

- Chúng ta ngồi đây ăn cơm đi!

Thế là. mấy người đó liền ngồi vào chiếc bàn này. Vu Đình Đình thấy Diệp Lăng Phi. chỉ là không muốn chào hỏi Diệp Lăng Phi mà thôi. Đúng như Diệp Lăng Phi nghĩ, trong đây có cả bố mẹ của Vu Đình Đình.

Bố của Vu Đình Đình tên là Vu Hướng Dương. là giáo sư giảng viên đại học. còn mẹ Vu Đình Đình cũng là giáo sư giảng viên đại học. có thể nói gia đình Vu Đình Đình rất hiếu học. Còn người phụ nữ kia là bạn học thời đại học của bố mẹ Vu Đình Đình, còn người thanh niên chạc tuổi Vu Đình Đình là con trai của đồng nghiệp của Vu Hướng Dương. tên Phan Tốn. cũng là sinh đại học ở thành phố Vọng Hải. chỉ có điều Phan Tốn theo học trường đại học công nghiệp Vọng Hải nên cách hơi xa so với trường của Vu Đình Đình.

Trước đây Vu Hướng Dương không biết con trai của đồng nghiệp của ông cũng học đại học ở thành phố Vọng Hải nếu lần này không phải cùng tới thành phố Vọng Hải. Vu Hướng Dương cũng không biết được việc này.

Vợ chồng Vu Hướng Dương tới thành phố Vọng Hải đã được hai ngày. Trong hai ngày này Vu Đình Đình dẫn bố mẹ đi xem rất nhiều nơi ở thành phố Vọng Hải. Hôm nay lúc đi dạo phố, Vu Hướng Dương vừa hay gặp phải đồng nghiệp của ông cùng con trai cô đi dạo phố, đứng nói chuyện với nhau mới biết con trai con gái của hai bên đều học tại thành phố Vọng Hải. hai gia đình cảm thấy quá trùng hợp, Vu Đình Đình cũng biết Phan Tốn. nên nói chuyện một hồi lâu. Tới trưa mấy người mới cùng nhau đi ăn. nhưng không ngờ lại gặp Diệp Lăng Phi ở đây.

- ừm. được đó, ngồi đây ăn cơm đi!

Người đàn ông đó nói.