Lăng Phi nốc một hơi cạn li bia rồi tiện tay ném đi, cái chai dập dềnh theo từng đợt sóng. Hắn xoay người lại ngồi cạnh Tiêu Vũ Văn nói:
- Vũ Văn, cảm thấy giờ ra sao?
- Em thấy rất tốt!
Tiêu Vũ Văn đứng dậy, nàng cởi giày xăng đan rồi đi nhón đôi chân trần chạy ra phía bờ biển. Diệp Lăng Phi nhìn theo nàng. Tiêu Vũ Văn chạy thẳng ra bờ biển, ngâm đôi chân trong nước biển mà đôi mắt xin xắn ngóng về phía xa.
- Trước đây em thường hỏi ông nội sau khi người ta chết sẽ đi đâu. Ông nội vẫn nói chúng ta chết sẽ xuống âm phủ, đến đó sẽ đầu thai chuyển kiếp tiếp tục làm người. Khi đó em hi vọng cha và mẹ của em có thể đầu thai kiếp khác tiếp tục trở về bên cạnh em. Sau khi lớn lên em mới hiểu được mình thực ngu ngốc, người đã chết là đã hết, không bao giờ trở lại nữa. Ông nội thương em mà em cũng hứng thú, lại thích tranh luận cùng ông nội, thậm chí đôi khi còn cố ý chọc tức ông nội nhưng mỗi lần người đều cười với em một cách hiền hậu. Ông chưa bao giờ giận dữ. Ông bảo em ngoan ở lại một mình, ông còn bảo chờ em tốt nghiệp đại học xong sẽ đưa em đến một nơi khác, ông còn dặn...
Diệp Lăng Phi cảm giác được Tiêu Vũ Văn đắm chìm trong bi thương liền bước tới phía sau nàng, tay khẽ đặt lên bờ vai thì thầm:
- Vũ Văn, đừng quá đau lòng, người chết chằng thể sống lại, em phải cố gắng sống thật tốt, ông của em luôn hy vọng em sống hạnh phúc!
Tiêu Vũ Văn quay người lại, mặt nàng đẫm lệ nhào vào lòng Diệp Lăng Phi khóc nức nở:
- Em rất nhớ ông nội, em muốn nói cho người biết em sai rồi, em không nên tranh cãi với ông, không không nên chọc tức người, em muốn ông em biết mình yêu thương ông biết bao nhiêu, em muốn người tiếp tục chơi đùa với em như trước kia, em không muốn xa ông nội của mình, em...
Diệp Lăng Phi nghe nàng nói liền mủi lòng, ôm Tiêu Vũ Văn vào lòng nhất thời không biết an ủi ra sao. Tiêu Vũ Văn ôm chặt hắn, ngước mặt lên nức nở:
- Diệp đại ca, em phải làm sao, em phải làm....
Đột nhiên Tiêu Vũ Văn ôm chặt lấy hắn, hai bờ môi áp chặt vào nhau. Diệp Lăng Phi không phòng ngự, hắn cũng không ngờ nàng lại chủ động như vậy, lúc hắn còn sửng sốt thì Tiêu Vũ Văn đã trao nụ hôn cho hắn.
Diệp Lăng Phi vốn định đẩy Tiêu Vũ Văn ra nhưng hắn lo sẽ khiến nàng cảm thấy mình không cần nàng, ngược lại càng khiến nàng thêm khổ sở. Diệp Lăng Phi nghĩ miên man, mình và Tiêu Vũ Văn đã nảy sinh quan hệ, có vị trí trong lòng nàng thì mình đã thành người thân duy nhất của nàng, lúc này mới dùng cách này hy vọng nhận được sự quan tâm của mình.
Diệp Lăng Phi cảm thấy do dự, hắn cùng Tiêu Vũ Văn môi kề môi, mà sau đó hắn cảm thấy đột nhiên thân thể xúc động mãnh liệt khiến Diệp Lăng Phi ôm chặt eo nàng không muốn bỏ ra.
Tiêu Vũ Văn chủ động vươn lưỡi ra trêu đùa đầu lưỡi của hắn. Trước kia đều là Diệp Lăng Phi trêu đùa con gái, không ngờ Tiêu Vũ Văn lại chủ động khiêu khích mình. Dục hỏa trong lòng Diệp Lăng Phi càng bốc lên hừng hực, hắn cảm thấy cả người bức bối, cảm giác dục hỏa thiêu đốt khiên Diệp Lăng Phi khó khống chế nổi mình. Hắn liền ôm lấy Tiêu Vũ Văn, mút lấy lưỡi nàng ra sức phối hợp.
Sau cơn nồng nhiệt Diệp Lăng Phi tràn đầy dục hỏa nhìn Tiêu Vũ Văn. Hắn nuốt nước bọt nói:
- Vũ Văn... Anh nghĩ mình phải về nhà!
Diệp Lăng Phi nói xong liền cảm thấy vật cương ngạnh kia đang chọc vào người Tiêu Vũ Văn. Lúc này hắn cực kì xấu hổ, cố sức khống chế dục hỏa, buông Tiêu Vũ Văn ra rồi quay đi. Cố gắng bước đi, Tiêu Vũ Văn liền đuổi theo, nồng nhiệt ôm lấy hắn nói:
- Diệp đại ca, không được đi, không được đi. Em cho anh ôm. Em thích được anh ôm!
Nghe Tiêu Vũ Văn nói, dục hóa khó khăn lắm Diệp Lăng Phi mới kiềm chế được liền bùng lên, hắn không quay đầu lại mà đứng trên bờ cát, bị Tiêu Vũ Văn ôm chặt từ phía sau. Lúc này Diệp Lăng Phi cực kì khó chịu, hắn chưa bao giờ nghĩ dục hỏa của mình lại mãnh liệt đến vậy, cảm giác này tựa như những cơn sóng biển đập vào bờ đá, ý thức của hắn cũng đang bị từng đợt sóng không ngừng thử thách, rốt cục hắn đã không chịu nổi mà quay lại, ôm chặt thân thể Tiêu Vũ Văn hung hăn hôn tới.
Diệp Vũ Văn bị hắn hôn cảm thấy khó thở, bờ môi nóng bỏng của hắn càng khiến nàng ôm chặt hơn. Diệp Lăng Phi ôm Tiêu Vũ Văn tới bờ đá, bất chấp phía dưới là cát, hắn đem nàng đặt dưới thân, ra sức quấn lấy bờ môi nàng mà tay không ngừng hoạt động dưới váy.
Lúc này Diệp Vũ Văn tựa như một con sắc lang đang gấp gáp muốn thịt con mồi, Tiêu Vũ Văn ôm chặt hắn, miệng không ngừng rên rỉ. Rốt cục Diệp Vũ Văn đã bỏ đi lá chắn hình tam giác của nàng, trong lòng hắn thầm nhủ mình đã phát sinh quan hệ với cô bé này, lúc này chẳng qua chỉ là mình an ủi nàng mà thôi. Lúc này hắn đang tự lừa mình dối người, hắn đang chìm đắm trong dục hỏa thiêu đốt.
Không thân thiết quá lâu, lúc này Diệp Lăng Phi không còn tỉnh táo nữa, hắn tách hai chân nàng ra đặt lên vai mình.
- A!
Tiếng thét chói tai của Tiêu Vũ Văn vang lên, nàng bám chặt vào lưng hắn, những ngón tay thon dài dán chặt vào lưng hắn, móng tay cũng bấm sâu vào thịt, cảm giác đau đớn kích thích này càng khiến Diệp Lăng Phi thêm hưng phấn, thậm chí hắn còn không chú ý Tiêu Vũ Văn ở dưới, hắn chỉ muốn phóng thích dục hỏa mà ra sức va chạm.
Nước mắt tràn bờ mi, Tiêu Vũ Văn cắn chặt bờ môi ngăn âm thanh của mình nhưng cảm giác đau đớn này khiến nàng không nhịn được mà kêu lên, trong tiếng rên rỉ còn có cả âm thanh thống khổ của nàng. Mãi đến khi Diệp Lăng Phi muốn đổi tư thế với Tiêu Vũ Văn thì mới phát hiện phía dưới nàng máu đã đỏ thẫm, vốn hắn còn muốn tiếp tục nhưng nhìn vệt máu kia liền khựng lại, vừa rồi hắn dùng sức với Tiêu Vũ Văn khiến dục hỏa đã tiêu mất quá nửa, lúc này lí trí nói cho hắn biết nàng là xử nữ.
Nhưng giờ này súng đã giương đạn đã nhả, việc này càng khiến Diệp Lăng Phi khó xử, hắn cố nén xúc động muốn thân mật nói:
- Vũ Văn, em chưa phát sinh quan hệ với anh sao?
- Giờ em đã trao cho anh, Diệp đại ca, anh còn để ý chuyện này làm gì.
Phấn đồn vểnh lên, hai tay đặt trên cát, khuôn mặt đẫm lệ nhìn Diệp Lăng Phi, âm thanh khàn khàn mang theo sự thoải mái:
- Diệp đại ca, em không hề tiếc nuối, em không hối hận!
Lời này liền khiến Diệp Lăng Phi nhìn không được nữa, hắn ra sức dùng lực va chạm vào phấn đồn của nàng, chỉ còn âm thanh va chạm cùng tiếng... của Tiêu Vũ Văn.
Thân hình nóng bỏng của nàng tiếp xúc với cát, khẽ vỗ cát trên quần áo rồi mặc vào. Ánh mắt Tiêu Vũ Văn liếc qua vết máu khẽ thở dài. Diệp Lăng Phi ngồi trên cát hút thuốc, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, lúc này trong lòng hắn cực kì chán nản, khó chịu. Vốn tưởng đêm đó mình đã nảy sinh quan hệ cùng Tiêu Vũ Văn, mà Bạch TÌnh Đình nói càng khiến hắn tin vết máu trên giường kia là của nàng, nhưng lúc này dấu vết xử nữ của Tiêu Vũ Văn vẫn còn đó, đêm đó Tiêu Vũ Văn không nảy sinh quan hệ với hắn mà là một người khác.
Đêm đó ngoài Trương Lộ Tuyết xác minh hắn và Tiêu Vũ Văn phát sinh quan hệ còn có vài cô bé khác có thể là xử nữ. Trong đó Bạch Tình Đình là không thể, mà thái độ của Trịnh Khả Nhạc khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy có thể là nàng, nhưng Trương Tuyết Hàn cùng Vu Tiêu Tiếu cũng có thể, mà thân thể Trương Tuyết Hàn không thể thừa nhận nổi hưng phấn đó nên có thể loại trừ, vẫn còn lại Vu Tiêu Tiếu cùng Trịnh Khả Nhạc.
Thái độ Vu Tiêu Tiếu làm hắn cảm thấy nàng cũng như Trịnh Khả Nhạc dều có thể nảy sinh quan hệ với mình, dù thế nào việc đã xảy ra thì hồi cũng không được. Lúc này Diệp Lăng Phi nhận ra mình đang đeo nợ tình, hắn biết mình đã có quan hệ với Tiêu Vũ Văn.
- Tại sao phải làm như thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Vì trả nợ, nợ nhân tình, em dùng thân báo đáp, em nói rồi!
Tiêu Vũ Văn đứng dậy bước đi, nàng nhíu mày nói:
- Không ngờ lại đau tới vậy, Diệp đại ca có thể cõng em lên xe không?
- Được!
Diệp Lăng Phi đáp ứng, hắn bế nàng trở về xe, đặt nàng vào ghế lái phụ rồi sang bên kia, lên xe hắn liền nói:
- Lần này anh làm sai một việc chính là không khống chế được bản thân, Vũ Văn, anh sẽ chịu trách nhiệm!
- Ai bắt anh chịu trách nhiệm, em cũng không muốn có một ông chú già làm chồng!
Cánh tay mảnh khảnh của Tiêu Vũ Văn vén mái tóc rối trước mặt sang sau tai, hơi nghiêng đầu, lộ ra cổ có vẻ ửng đỏ, đó là dấu vết khi Diệp Lăng Phi hôn vào Tiêu Vũ Văn, ngoại trừ cồ Tiêu Vũ Văn, trên người Tiêu Vũ Văn còn có nhiều chỗ bị Diệp Lăng Phi hôn, cắn đến đỏ ừng.
Tiêu Vũ Văn nhìn lướt qua, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ngơ ngác nhìn mình, Tiêu Vũ Văn cười nói:
- Được rồi, được rồi, Diệp đại ca, anh cũng đừng nghĩ nữa, em là con gái, nói chung có mấy lời không thể nói, cũng không thể vừa nghe anh nói phụ trách, em liền đáp ứng theo anh chứ, dù sao anh cũng nên theo đuổi em một khảng thời gian chứ, lẽ nào ngay cả điều đấy anh cũng không hiểu?
- A, Vũ Văn, anh chỉ là không biết phải theo đuổi em thế nào!
Diệp Lăng Phi trong lòng thầm kêu một tiếng không xong, bà xã chỉ bảo mình giúp Tiêu Vũ Văn, cũng không cho mình đem Tiêu Vũ Văn giúp lên giường, bây giờ mình đã phá thân Tiêu Vũ Văn, phải báo cáo với bà xã bên kia thế nào đây, Diệp Lăng Phi trong lòng âm thầm nghĩ nếu như Bạch Tình Đình biết mình vừa phá thân Tiêu Vũ Văn, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Tiêu Vũ Văn không lưu ý biểu tình của Diệp Lăng Phi, nàng cười nhẹ nói:
- Cái này còn cần em dạy cho sao, ban đầu anh theo đuổi vợ anh thế nào?
Diệp Lăng Phi lúc trước quả thật không biết tán được Bạch Tinh Đinh thế nào, hắn cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ rồi cùng Bạch Tình Đình tốt hơn, rốt cuộc là thế nào khiến Bạch Tình Đình thích mình, hắn thật đúng là không rõ ràng. Tâm tư con gái chính là khó dò nhất, mỗi người một khác, Diệp Lăng Phi lại không nghiên cứu qua tâm lý con gái, hắn nào biết con gái đều thích những thứ lãng mạn.
Diệp Lăng Phi chỉ biết đại đa số con gái đều thích hoa, đây cũng không phải là tất cả, còn có một số cô gái vừa ngửi thấy hương hoa liền dị ứng, nói chung chuyện này làm khó Diệp Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi đành phải nói:
- Anh chỉ là mơ mơ hồ hồ theo đuổi bà xã anh, rốt cuộc là theo đuổi thế nào, anh thật không biết!
- Đàn ông các anh vốn là vô tâm như vậy, em hỏi anh, anh biết sinh nhật bà xã anh ngày nào không?
Tiêu Vũ Văn hỏi.
Vấn đề này lần thứ hai làm khó Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi gãi đầu, lại nhìn Tiêu Vũ Văn một cái nói:
- Anh cũng không biết!
Tiêu Vũ Văn thấy Diệp Lăng Phi bộ dáng kia liền nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền trên khuôn mặt hơi nhợt nhạt.
- Diệp đại ca, đừng nhúc nhích!
Tiêu Vũ Văn lấy điện thoại di động ra, chụp cho Diệp Lăng Phi một tấm hình, sau đó đem điện thoại di động đưa về phía Diệp Lăng Phi, miệng cười nói:
- Nhìn bộ dáng anh bây giờ xem, thật khôi hài nha!
- Đâu khôi hài!
Diệp Lăng Phi tuy nói rất không hài lòng với tấm ảnh chụp vừa rồi, xác thực có vẻ có chút buồn cười, nhưng hắn ngoài miệng lại cố chấp nói vậy. Tiêu Vũ Văn cũng không tính toán với hắn, cầm điện thoại về, cất vào túi xách của minh.
Tiêu Vũ Văn lấy ra chiếc ví màu hồng trong túi xách, rồi lấy một chiếc danh thiếp, đưa cho Diệp Lăng Phi nói:
- Cầm lấy danh thiếp của em, chúng ta nói trước, không được làm mất tấm danh thiếp của em!
- Anh sẽ cất kĩ mà!
Diệp Lăng Phi không có suy nghĩ nhiều, tiếp nhận danh thiếp.
Tiêu Vũ Văn lúc này mới ngả người lên ghế, ngáp một cái thật dài, - Diệp đại ca, bây giờ em mệt lắm, đưa em về đi!
Diệp Lăng Phi ngẫm lại cũng đúng, Tiêu Vũ Văn vừa cùng mình triền miên, tiêu hao không ít thể lực. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiêu Vũ Văn nhắm mắt lại, liền không nói gì thêm, hắn khởi động xe, đi về phía khu vực thành thị.
Lúc trở lại lái xe rất chậm, Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn vẫn luôn nhắm mắt lại, như là đang ngủ. Diệp Lăng Phi không muốn bởi vi xe chạy quá nhanh mà làm Tiêu Vũ Văn giật mình tỉnh giấc, hắn vẫn vẫn duy trì tốc độ trung bình, đến chỉ mất một tiếng, trở lại lại mất tới hai tiếng.
Diệp Lăng Phi đem xe chạy đến cửa nhà Tống Thi, ngay khi xe dừng lại, Tiêu Vũ Văn liền tỉnh lại. Tiêu Vũ Văn mở cửa xe, xuống xe.
Diệp Lăng Phi cũng mở cửa xe, hắn thấy Tiêu Vũ Văn bước đi có chút khó khăn, muốn tiến lên đỡ Tiêu Vũ Văn, lại nghe thấy Tiêu Vũ Văn cười nói:
- Em không sao, được rồi, Diệp đại ca, anh trở về đi, không cần tiễn em!
- Không nên, để anh đưa em vào, em như vậy làm anh lo lắng!
Diệp Lăng Phi kiên trì nói.
- Thực sự không cần!
Tiêu Vũ Văn nói, - Em không muốn bị Tống gia gia biết em và anh có quan hệ này, nếu như Tống gia gia thấy em như vậy, mà anh lại đi cùng em, vậy Tống gia gia nhất định có thể nghĩ đến giữa em và anh đã có chuyện, như vậy không tổt, Diệp đại ca, anh không nên đưa em lên lầu, em Không phải con nít, cũng sẽ không ngã đâu!
Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn muốn tự mình lên lầu, ngẫm lại cũng đúng. Tiêu Vũ Văn chính là một cô gái, cho dù Tiêu Vũ Văn ngày hôm nay chủ động, nhưng nói như thế nào nàng cũng có ngượng ngùng của thiếu nữ, cũng không muốn làm cho người ta biết nàng vừa mới cùng mình làm chuyện đó. Diệp Lăng Phi tự nhận có thể hiểu được suy nghĩ Tiêu Vũ Văn, hắn không có kiên trì, mà là dặn dò:
- Vũ Văn, khi lên lầu cẩn thận một chút, sau khi trờ về, tắm rửa liền ngủ đi, vậy sẽ tốt hơn cho em!" Diệp Lăng Phi không có nói rõ, nhưng Tiêu Vũ Văn lại hiểu được Diệp Lăng Phi có ý gì, nàng cố ý mân mê cái miệng nhó nhắn, nói: "Đàn ông các ngươi thật tốt, không biết chừng, kiếp sau ta cũng làm nam nhân!" Tiêu Vũ Văn nói xong, nở nụ cười, nàng đối Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, đi lên lầu.
Diệp Lăng Phi xoay người, vừa mới mở cửa xe, chợt nghe thấy Tiêu Vũ Văn hô:
- Diệp đại ca, chuyện hạnh phúc nhất trong đời em chính là gặp được anh!
Ngay khi Diệp Lăng Phi vừa nghiêng đầu. Tiêu Vũ Văn đã đi vào trong cửa. Diệp Lăng Phi chỉ nhìn thấy bóng lưng Tiêu Vũ Văn lên lầu. Diệp Lăng Phi cười lắc đầu, thầm nghĩ:
- Nha đầu này, thực sự là không có biện pháp với cô bé này!
Diệp Lăng Phi lên xe, hắn cũng không lập tức khởi động xe, mà là ngồi ở trong xe đốt một điếu thuốc, nghĩ tình cảnh vừa triền miên với Tiêu Vũ Văn ở cạnh biển, Diệp Lăng Phi trong lòng luôn cảm giác có cái gì không đúng, khi mình ở cạnh biển, tại sao dục vọng mãnh liệt đến mức mình cơ hồ không khống chế được.
Diệp Lăng Phi hút hết điếu thuốc, đưa tay kéo cửa sổ xe thủy tinh xuống, đem tàn thuốc ném ra ngoài. Hắn khởi động xe, ra khỏi tiếu khu. Trên đường về nhà, điện thoại di động của Diệp Lăng Phi vang lên. Diệp Lăng Phi cho rằng Tiêu Vũ Văn gọi tới, hấn cầm lấy điện thoại vừa nhìn, thì là Bạch Tình Đình gọi tới. Diệp Lăng Phi mới ý thức tới mình đi ra ngoài cả ngày, thế nhưng chưa gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nói vậy Bạch Tình Đình ở nhà chờ sốt ruột rồi.
Diệp Lăng Phi nhấn nút trả lời, chờ điện thoại vừa kết nối, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã đại nhân, làm sao vậy, nhớ anh à!
- Ông xã, sao anh đi ra ngoài một ngày cũng không gọi điện thoại cho em, em vẫn đang đợi điện thoại của anh, không biết Tiêu Vũ Văn bên kia thế nào?
Diệp Lăng Phi cảm giác được Bạch Tình Đình hỏi mình Tiêu Vũ Văn thế nào là chân tâm thật ý, Bạch Tình Đình cũng rất quan tâm Tiêu Vũ Văn, Diệp Lăng Phi cảm giác trong lòng có một chút hổ thẹn, mình và Tiêu Vũ Văn phát sinh quan hệ, tựa hồ có lỗi với Bạch Tình Đình, ngày hôm nay chính là Bạch Tình Đình bào mình tìm Tiêu Vũ Văn, kết quả lại phát sinh ra loại chuyện đó. Bất quá, chuyện đã xảy ra, hối hận thế nào cũng vô ích.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trong tay, lái xe cẩn thận từng li từng tí.
- Bà xã, Tiêu Vũ Văn hẳn là không có chuyện gì, anh thấy Tiêu Vũ Văn hôm nay tâm trạng rất tốt, cô ấy còn nói muốn mời chúng ta cùng đi hát!
Diệp Lăng Phi không nói cho Bạch Tình Đình rằng mình và Tiêu Vũ Văn đến bờ biển, hắn lo lắng nếu như mình nói cho Bạch Tình Đình, khó đảm bảo khi Bạch Tinh Đinh hỏi tình huống tỉ mỉ, mình sẽ không lỡ miệng, đơn giản nhất là không nói cho Bạch Tình Đình, về phần mời đi hát, hoàn toàn chính là Diệp Lăng Phi tự biên ra. Theo Diệp Lăng Phi thấy, chỉ cần Tiêu Vũ Văn tâm trạng tốt, mấy ngày nữa, mình có thể đưa Tiêu Vũ Văn đi ra ngoài chơi, khi đó. Bạch Tinh Đinh cũng sẽ không để Tiêu Vũ Văn phải mời.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói Tiêu Vũ Văn không có việc gì, nàng thở dài một hơi, nói:
- Ông xã, Tiêu Vũ Văn nói như thế nào cũng là một sinh viên, lại không có cơ sở kinh tế gì, sao anh có thể để cô ấy mời chứ, như vậy đi, chờ sau khi hậu sự gia gia của cô bé ấy xong xuôi, chúng ta tìm thời gian, mời Tiêu Vũ Văn đi chơi!
- Vẫn là bà xã thấu tình đạt lý, anh chỉ biết bà xã của Diệp Lăng Phi anh là thiên hạ tốt nhất bà xã, đó chính là tuyệt vô cận hữu nha!
- Được, được, anh cũng đừng nịnh em, nhanh về nhà đi, em vẫn chờ anh cùng ăn cơm đây!
Bạch Tình Đình nói.
- Ừ, anh về đây!
Diệp Lăng Phi cười, quay điện thoại hôn một cái, chọc cho Bạch Tình Đình đầu bên kia sắt giọng:
- Anh lái xe chú ý một chút!
- Ừ, anh biết!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, hắn đem điện thoại ném trên ghế lái phụ. Miệng cười nói:
- Nam nhân có vợ chính là hạnh phúc nhất, nhưng, không biết lúc nào ta có thể ăn được đồ ăn bà xã tự mình làm đây!
Diệp Lăng Phi lầm bầm, đang định tãng ga, nhanh chóng về nhà, thi ánh mắt của hắn đảo qua hiệu thuốc ven đường, trong lòng bỗng nhiên khẽ động. Diệp Lăng Phi vội phanh xe, đỗ xe ở ven đường. Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ đến các loại hành vi kỳ quái của Tiêu Vũ Văn, vẫn cảm giác không đúng.
- Hôm nay làm sao ta có thể mãnh liệt như vậy, rõ ràng có khả năng bị hạ dược, mà Tiêu Vũ Văn đi qua hiệu thuốc!
Diệp Lăng Phi nghĩ đến.
- Nếu Tiêu Vũ Văn hạ dược cho mình, vậy mục đích của cô ấy là cái gì, là muốn quan hệ với mình sao? Tại sao cô ấy sốt ruột muốn quan hệ với mình, chẳng lẽ là...
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên lại nghĩ đến Tiêu Vũ Văn đã nói ở dưới lầu nhà Tống Thi, trán Diệp Lăng Phi thoáng cái đổ mồ hôi lạnh ra. Diệp Lăng Phi bất chấp suy nghĩ nhiều, vội vàng lấy điện thoại di động, một bên gọi điện thoại Tiêu Vũ Văn, một bên nghĩ thầm:
- Vũ Văn, em nghìn vạn lần đừng gặp chuyện không may đấy, nếu như em gặp chuyện không may, cả đời anh cũng không thể tha thứ cho chính mình!