Diệp Lăng Phi thấy điện thoại của Tiêu Vũ Văn vẫn ở trên ghế lái phụ, trong lòng Diệp Lăng Phi tính toán, chính mình rời đi không lâu. Tiêu Vũ Văn hẳn là không đi được quá xa.
Diệp Lăng Phi cũng không lên xe, hắn đứng ở cửa xe, nhìn xung quanh. Thình lình, Diệp Lăng Phi thấy thân ảnh của Tiêu Vũ Văn xuất hiện trước cửa một nhà thuốc bên đường đối diện.
Tiêu Vũ Văn cũng nhìn thấy Diệp Lăng Phi, chỉ thấy Tiêu Vũ Văn phất phất tay với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này mới yên lòng, hắn đứng ở bên đường, nhìn Tiêu Vũ Văn đi ngang qua đường, bước nhanh tới.
Tiêu Vũ Văn vừa chạy tới. Diệp Lăng Phi cố ý vỗ vỗ ngực của mình, nói với Tiêu Vũ Văn:
- Vũ Văn, lần sau nếu em muốn đi ra ngoài, trước đó nói với anh một tiếng, điện thoại di động cũng không mang- anh muốn tìm em cũng không tìm được, em không biết anh vừa rồi rất lo lắng!
- A, điện thoại di động của em!
Tiêu Vũ Văn mở túi xách, vừa nhìn điện thoại di động không ở trong túi, nàng vội vàng xin lỗi nói:
- Diệp đại ca, em không biết điện thoại di động của em đâu rồi, em nhớ em đế ở trong túi, có lẽ để quên ở nhà Tống gia gia rồi!
- Em rơi ở trong xe!
Diệp Lăng Phi nói rồi đi tới cửa xe, mở cửa xe, bảo Tiêu Vũ Văn lên xe, ngay sau đó Diệp Lăng Phi đi vòng qua bên kia, cũng lên xe.
Diệp Lăng Phi cột dây an toàn, nói với Tiêu Vũ Văn:
- Em vừa vào hiệu thuốc làm gì, muốn mua thuốc gì sao?
- Em chỉ cảm thấy khó chịu, muốn đi vào đó hỏi một chút!
Tiêu Vũ Văn nói.
- Khó chịu? Khó chịu chỗ nào? Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?
Diệp Lăng Phi nghe Tiêu Vũ Văn nói khó chịu, có chút lo lắng, vội vàng hòi.
- Không có việc gì, không có việc gì, bây giờ em cảm thấy khá hơn rồi!
Tiêu Vũ Văn đế túi xách trên đùi, bướng bỉnh lắc đầu, cười nói:
- Lái xe đi, em muốn hóng gió!
- Tiểu nha đầu bướng bỉnh!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiêu Vũ Văn nở nụ cười. Tâm trạng hắn liền tốt hơn nhiều. Căn dặn Tiêu Vũ Văn thắt dây an toàn, rồi lái xe.
Diệp Lăng Phi không đi ra đường biến mới. Bên kia cũng không thích hợp lái xe. Diệp Lăng Phi chọn đi đường lớn ven biến. Đường lớn ven biển ít xe cộ, thích hợp lái xe đi dạo mát. Vừa lên con đường lớn ven biển. Diệp Lăng Phi liền tăng ga. Tiêu Vù Văn hạ cửa số xe xuống. Thò đầu ra bên ngoài. Mặc cho gió thổi loạn mái tóc đẹp của nàng.
Diệp Lăng Phi rất hy vọng Tiêu Vũ Văn có thế buông lỏng tinh thần. Giải tỏa hết áp lực trong lòng. Chỉ có giải tỏa toàn bộ. Tiêu Vũ Văn mới có thế bớt thương tâm vi Tiêu Triêu Dương rời đi. Diệp Lăng Phi cố ỷ lái xe cực nhanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Vũ Văn bị gió thổi đến phớt hồng. Rốt cục Tiêu Vũ Văn chịu không nổi. Rút đầu về, vẻ mặt hưng phấn reo lên:
- Diệp đại ca. Em muốn tìm nơi không có ai đến ở cạnh biển, ở nơi đó uống rượu thả cửa. Không có ánh mắt xen vào của người khác. Em muốn làm gì liền làm cái đó!
- Được. Không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Đường ven biển lớn như vậy muốn tìm chỗ như vậy rất dễ. Diệp Lăng Phi đỗ xe ở một chỗ vách đá hẻo lánh. Hắn và Tiêu Vũ Văn xuống xe. Diệp Lăng Phi mang theo hai két bia đưa Tiêu Vũ Văn đi khoảng chừng hơn bốn trăm mét đường vách đá. Đi tới một bãi cát. Bãi cát này chỉ rộng khoảng 5 mét. Hai bên đều là đá ngầm, ở đây bởi vi không dễ đi nên cơ hồ không có ai tới nơi này. Diệp Lăng Phi nâng cốc đặt ở trên bờ cát. Hắn ngồi xuống bờ cát. Nhìn Tiêu Vũ Văn nói:
- Ở chỗ này đi, ở đây không có người nào. Cho dù em cởi sạch quần áo cũng không có ai thấy!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy tới hai chai bia. Dùng răng bật nắp chai. Đem một chai đưa cho Tiêu Vũ Văn, nói:
- Anh quên mua cốc. Em uống bằng chai đi!
Tiêu Vũ Văn ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, nàng tay trái cầm bia, tay phải từ trên mặt cát cầm lên một khối cục đá, dùng sức ném về phía biển rộng.
- Tiểu nha đầu, còn chơi ném đá!
Diệp Lăng Phi uống một ngụm bia, lau môi, nói với Tiêu Vũ Văn:
- Có muốn thi ném đá với anh không, xem ai ném xa hơn!
- Em không thế so được, em đâu có sức khỏe như anh!
Tiêu Vũ Văn nói xong, đem chai bia giơ lên trên cái miệng anh đào nhỏ nhắn, rót xuống.
- Uống từ từ thôi- không nên gấp gáp, chúng ta có rất nhiều thời gian!
Diệp Lăng Phi lo lắng Tiêu Vũ Văn uống như vậy, sẽ làm bị thương thân thế. Nhưng Tiêu Vũ Văn không dừng lại, một hơi đem một chai bia uống cạn, ngay sau đó Tiêu Vũ Văn đứng lên, đem chai bia không dùng sức ném xuống chỗ đá ngầm, chỉ nghe choang một tiếng, chai bia vỡ thành mảnh nhò.
Đúng lúc đó, Tiêu Vũ Văn bỗng nhiên phun ra một ngụm bia. Diệp Lăng Phi vội vàng đứng lên, đưa tay vỗ lưng Tiêu Vũ Văn, thân thiết hỏi thăm:
- Vũ Văn, em không sao chứ!
Tiêu Vũ Văn lấy tay lau miệng, nói:
- Diệp đại ca, em không sao, nào, chúng ta tiếp tục uống!
Tiêu Vũ Văn nói đưa tay muốn lấy bia. Diệp Lăng Phi ngăn cản nói:
- Vũ Văn, uống chậm một chút, chúng ta có thế tâm sự!
- Ừm, em biết!
Tiêu Vũ Văn lấy một chai bia, không cần Diệp Lăng Phi giúp nàng mở nắp, tự mình dùng hàm răng bật nắp bia. Tiêu Vù Văn đem bia cầm trong tay, ánh mắt nàng rơi vào chai bia còn hai phần ba trong tay Diệp Lăng Phi, thúc giục:
- Diệp đại ca, anh uống nhanh đi!
- Được, anh uống!
Diệp Lăng Phi dưa chai lên miệng, ngửa cố một hơi uống cạn. Diệp Lăng Phi cũng học Tiêu Vũ Văn, đem chai bia ném tới bãi đá ngầm.
Tiêu Vũ Văn cười một trận, nàng đem chai bia để trên mặt cát, hai tay cởi nút áo của minh, đến khi Tiêu Vũ Văn đem toàn bộ nút áo đều cởi ra, lộ ra áo ngực màu trắng của Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi thấy vậy, vội vàng nói:
- Vũ Văn, em làm gì vậy?
- Trời nóng nực, dù sao ở đây cũng không có ai, cởi sạch quần áo cũng không sao!
- Ai nói không có ai, anh không phải người sao?
Diệp Lăng Phi đưa tay lên, ngăn cản Tiêu Vũ Văn cởi tiếp, hai tay hắn cài nút áo lại cho Tiêu Vù Văn, nhẹ giọng nói:
- Vũ Văn, con gái nên rụt rè một chút, nếu như bị người ta nhìn thấy, vậy sẽ không tốt!
- Vi sao không thế cởi quần áo, em không sợ bị người khác nhìn thấy, ai thích nhìn thì nhìn!
Tiêu Vũ Văn phản bác.
- Em không quan tâm!
- Được rồi, đùng bướng bỉnh nữa, cạnh biển gió lón, nếu như bị cảm, vậy cũng không tốt!
Diệp Lăng Phi dụ dỗ Tiêu Vũ Văn, rồi cài nút áo cho Tiện Vũ Văn. Tiêu Vũ Văn cũng không tranh cãi nữa, mà thừa dịp Diệp Lăng Phi cài nút áo cho nàng, thoáng cái ngồi ở trên đùi Diệp Lăng Phi. Váy ngắn màu trắng của Tiêu Vũ Văn ôm chặt lấy bộ mông của Tiêu Vũ Văn, đùi Diệp Lăng Phi bị mòng Tiêu Vũ Văn đè lên, đôi mông co dãn mềm mại khiến Diệp Lăng Phi cảm giác từ trên đùi truyền vào trong lòng mình một cảm giác thoải mái không nói nên lời, hắn không đẩy Tiêu Vũ Văn ra, mà là cầm bia, ôm Tiêu Vũ Văn.
- Diệp đại ca, uống như vậy không có ý nghĩa, chúng Ta thay đối phương pháp uống rượu đi!
Tiêu Vũ Văn đề nghị.
Diệp Lăng Phi không biết Tiêu Vũ Văn lại muốn chơi trò gì, hắn gật đầu một cái, nói:
- Được rồi, tùy em, em muốn uống thế nào cũng được!
- Chúng ta uống bia giao bôi đi!
Tiêu Vũ Văn vòng qua tay Diệp Lăng Phi, đặt chai bia bên miệng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười cười, hiện tại hắn đang bồi Tiêu Vũ Văn đi chơi, nếu Tiêu Vũ Văn thích uống như vậy, vậy cứ như thế là được.
Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn uống một hơi, sau khi uống xong, Tiêu Vũ Văn bắt đầu chơi trò chơi với Diệp Lăng Phi, nói thi ném đá xa, Tiêu Vũ Văn bảo Diệp Lăng Phi ném trước, nhưng ngay khi Diệp Lăng Phi nhặt hòn đá ném ra, Tiêu Vù Văn đem viên thuốc sớm đã bóp nát ở trong tay thả vào chai bia mở nắp.
Diệp Lăng Phi không nhìn thấy Tiêu Vũ Văn làm chuyện đó, hắn chỉ đứng ở cạnh biển ném đá, sau đó Diệp Lăng Phi xoay người, đã nhìn thấy Tiêu Vù Văn cầm chai bia trong tay mỉm cười với hắn.
- Tiểu nha đầu ngốc cười cái gì?
Diệp Lăng Phi đi tới, nói:
- Tới phiên em!
- Sức em làm sao bằng anh, rõ ràng là sẽ thua rồi, em không chơi!
Tiêu Vũ Văn bĩu môi, nàng đem bia đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Ai bảo anh bắt nạt em, phạt anh đem chai bia này một hơi uống cạn!
- Anh bắt nạt em lúc nào, tiểu nha đầu, sao em có thể vu hãm anh như vậy!
Diệp Lăng Phi nói, nhận chai bia, hắn cũng không lập tức uống, mà là cầm bia nói:
- May là ở chỗ này không có ai, nếu để cho người khác nghe thấy, còn tưởng rằng anh làm gì em đấy!
- Được rồi, được rồi, người ta chỉ nói đùa với anh, làm sao vậy, không cho em nói đùa sao?
Tiêu Vũ Văn nói.
Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn còn có thế nói đùa với minh, vậy thi chứng minh tâm trạng Tiêu Vũ Văn bây giờ tốt hơn nhiều, đây cũng là Diệp Lăng Phi mong muốn nhất. Hắn cười nói:
- Được rồi, anh uống là được, anh không tính toán với trẻ con!
Diệp Lăng Phi cầm chai bia đưa lên miệng, Tiêu Vũ Văn liền nhìn chằm chằm chai bia, ánh mắt kia giống như là hận Diệp Lăng Phi không một hơi uống hết bia vậy.
Đúng lúc này Diệp Lăng Phi đem chai bia đang đặt ở bên mép buông xuống, hắn nói với Tiêu Vù Văn:
- À, được rồi, anh quên một việc, bà xã của anh rất quan tâm em, cô ấy nói nếu như em có gì cần hồ trợ, cứ việc nói!
- Cảm ơn!
Tiêu Vũ Văn nói, - Em có chuyện sẽ tìm hai người. Diệp đại ca, anh và bà xã anh thực sự là người tốt, em chúc phúc hai người cả đời hạnh phúc!
Tiêu Vũ Văn vừa nói vừa cúi đầu, tựa hồ muốn khóc lên. Diệp Lăng Phi trong lòng hối hận, mình không có chuyện gì thì nói chuyện này làm gì, khiến Tiêu Vũ Văn cứ thật vui vẻ như vậy không tốt sao?
Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Vũ Văn, em đừng khó chịu, anh và bà xã chỉ hy vọng em có thế tốt hơn thôi!
- Em không khó chịu, em rất hài lòng!
Tiêu Vũ Văn ngấng đầu, cố gắng lộ ra một nụ cười, nàng thúc giục:
- Diệp đại ca: Anh uống nhanh đi, thật là!
- Ừ, anh uống, anh uống!
Diệp Lăng Phi không suy nghĩ nhiều, đem bia đặt bên miệng, một hơi uống cạn chai bia.