Chương 625: Cuộc viếng thăm của Sở Thiếu Lăng

Diệp Lăng Phi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hắn hồ đồ hỏi:

- Cái gì hỏng?

- Hôm nay không phải ngày an toàn.

Chu Hân Minh oán hận nói:

- Đều tại anh cả. Nếu em mang bầu thì phải làm sao?

Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:

- Em mà mang bầu thì mình cùng nuôi. À, con trai thì tên là Diệp Chu, con gái thì tên là Chu Diệp, em thấy anh đặt hai cái tên này thế nào?

- Đi, anh đi ra ngoài đi, em không có tâm trạng đùa với anh. Nếu em mà mang bầu chắc ba em tức chết mất.

Chu Hân Minh nói xong, trần truồng bước qua người Diệp Lăng Phi, cô đến chỗ tủ quần áo, tìm đồ mặc vào.

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng ôm cô từ đằng sau, hỏi:

- Hân Minh, em đang làm gì vậy?

- Mặc quần áo vào!

Chu Hân Minh hét lên:

- Em không muốn mang bầu.

Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Minh, nựng:

- Không phải sợ, nếu em mang bầu thì minh ra nước ngoài, lúc đó ba em chắc chắn không thể biết được.

- Anh là đồ ác độc, nếu em mà mang bầu em hận anh suốt đòi.

Chu Hân Minh bất mãn nói.

- Vậy thì cứ hận anh đi!

Diệp Lăng Phi bể Chu Hân Minh đến bên giường đặt cô xuống rồi ép minh lên người cô.

Chu Hân Minh cố hất sức đầy Diệp Lăng Phi ra, mắng:

- Anh là đồ...

Chu Hân Minh vẫn chưa kịp mắng xong, Diệp Lăng Phi đã đè lên người cô lần nữa, môi hắn dính chặt lấy đôi môi căng mọng của cô, không để cô có cơ hội nói thêm gì nữa.

Chu Hân Minh ôm lấy thân thể Diệp Lăng Phi, tận hưởng khoái lạc không dứt hắn mang lại cho cô tối nay.

Tiêu Triều Dương nhận được tin Trương Ngạo bị bắn chết lúc hắn đang cùng Sở Thiếu Lăng nói chuyện phiếm. Sở Thiếu Lăng là con trai của Long Đầu 3K Sở Thiên Dương. So với Tiêu Triều Dương thì Sở Thiếu Lăng là hậu bối.

Tiêu Triều Dương và Sở Thiếu Lăng mới chi gặp mặt nhau có hai lần. đó là khi Sở Thiếu Lăng còn rất nhỏ. khi Tiêu Triều Dương và Sở Thiên Dương cùng tìm cách hòa giải, thì Tiêu Triều Dương vô tình gặp Sở Thiếu Lăng.

Sở Thiên Dương có tổng cộng ba thẳng con trai. Thằng cả sinh ra không bao lâu thì chết. Đứa thứ hai thì năm mười tám tuổi bị người ta đánh chết trên đường. Sở Thiếu Lăng là con út. Sở Thiên Dương rất để ý chăm chút cho cậu út này. Sở dĩ Sở Thiên Dương định cư ở Hong Kong cũng hoàn toàn là vì muốn cậu út có thế tránh xa Vọng Hải.

Nhưng có điều không thể ngờ đến là Sở Thiếu Lăng lại quay về Vọng Hải. Tiêu Triều Dương cảm thấy lần trở về này của Sở Thiếu Lăng không đơn giản. Sau khi nghe được tin tức Sở Thiếu Lăng trở về, ông ta liền bí mật phái người đi theo dõi hành tung của Sở Thiếu Lăng. Nhưng mấy ngày trôi qua mà không thấy tên này có biểu hiện gì bất thường, dường như chỉ đơn thuần là chuyến về thăm cố hương.

Sở Thiếu Lăng càng tỏ ra như vậy, Tiêu Triều Dương càng cảm thấy ắt có sự tình bên trong. Tiêu Triều Dương không thế naờ được là Sở Thiếu Lăng lại đến nhà minh, mà hơn nữa lại chi có một mình.

Hành động này của Sở Thiếu Lăng khiến cho Tiêu Triều Dương không thể không cảnh giác, ông ta có cảm giác tên này không hề đơn giản.

Ông ta rất sửng sốt khi Sở Thiếu Lăng nói đến mục đích của chuyến viếng thăm lần này. Sở Thiếu Lăng đến là để theo đuổi Tiêu Vũ Văn, lúc Tiêu Triều Dương đang bàng hoàng về mục đích chuyến ghé thăm của Sở Thiếu Lăng thì nhận được tin Trương Ngạo bị bắn chết ở tiệm cơm.

Trương Ngạo là thuộc hạ thân thiết của Tiêu Triều Dương. Tiêu Triều Dương nghe được tin xong, thì không tự chủ mà nhìn thẳng mặt Sở Thiếu Lăng. Sở Thiếu Lăng thấy vậy thì nhìn lại Tiêu Triều Dương rồi cười nói:

- Bác à, không biết bác có đồng ý cho cháu và Tiêu Vũ Vãn qua lại với nhau không ạ?

Tiêu Triều Dương nhìn Sở Thiếu Lăng, chầm chầm nói:

- Sở Thiếu Lăng, cậu không biết việc người của tôi ở tên người bị người ta giết chết à?

- Cái gì? Ai dám to san động vào người của bang Phủ Đầu?

Sở Thiếu Lăng kinh ngạc hỏi:

- Bác Tiêu, không phải bác đang nghi ngờ người bên 3K bọn cháu làm chuyện này đấy chứ?

Tiêu Triều Dương quét mắt qua mặt Sở Thiếu Lăng, để kiểm chứng xem những lời tên này nói có thể tin được hay không. Tiêu Triều Dương nhìn một hồi, thấy bộ mặt kinh ngạc của Sở Thiếu Lăng không giống như đang nặn ra thì trong lòng có phần hoài nghi, nghĩ bụng: "chẳng nhẽ không phải người của 3K làm?" Tiêu Triều Dương chầm chầm nói tiếp:

- Sở Thiếu Lăng, ở Vọng Hải ngoài 3K ra thì không còn ai dám động đến người của Phủ Đầu, lần này Phủ Đầu của chúng tôi bị mất một đương chủ, tôi nghĩ tuyết đối không phải chuyện một băng nhóm tầm thường có thế làm ra. Vì vậy, tôi mới nghi ngờ người của 3K.

Sở Thiếu Lăng gật đầu nói:

- Bác Tiêu, bác nói không hề sai, cháu cũng công nhận điểm này, ở Vọng Hải này chỉ có 3K mới đủ sức đối đầu với Phủ Đầu. Nhưng, quả thật cháu không biết chuyện này. Bác Tiêu, cháu mới từ Hong Kong về chưa được bao lâu, cũng không nắm rõ việc hoạt động của bang hội. Cháu không loại trừ là người của 3K vì thù riêng mà làm vậy. Có điều, nếu cháu phát hiện ra kẻ nào đã làm chuyện này. cháu nhất định sẽ tự tay bắt hắn đến nộp cho bác, báo thù cho anh em Phủ Đầu.

Tiêu Triều Dương nghe những lời này của Sở Thiếu Lăng thì thoáng ngạc nhiên, ông ta nhìn một lượt đánh giá lại Sở Thiếu Lăng, ngữ khí không thực sự tin tưởng lắm nói:

- Cháu Sở, cháu nói thật chứ?

Sở Thiếu Lăng gật mạnh đầu nói:

- Bác Tiêu, kì thực, kỳ thực mục đích đến Vọng Hải lần này của cháu là để hòa họp với Phủ Đầu, đây cũng là mong muốn của ba cháu. Ba cháu cho rằng các bang hội hiện nay càng ngày có xu hướng rửa tiền, vì thế, ba cháu mới muốn cháu quay về cải tạo bang hội. Theo như ý định của ba cháu, nếu người trong bang hội chịu theo chúng cháu rửa tiền thì tốt, còn nếu không đồng ý thì chúng cháu sẽ thu xếp một khoản trợ cấp cho họ, để người của 3K đều có một khoản tài sản, có thể tiếp tục sống, theo cháu thấy, người trong bang hội chỉ cần tiếp thu giáo dục là có thể làm lại từ đầu, sống hoàn lương với người bình thường.

Sở Thiếu Lăng nói đến đây thì quay ra nhìn Tiêu Triều Dương, thấy ông ta mắt lấp lánh thì biết mình đã nói trúng tâm ý của ông ta, hắn cười thầm trong bụng, tiếp tục nói:

- Bác Tiêu, ba cháu hi vọng có thể cùng mọi người hợp tác đầu tư, thành lập một tập đoàn, kiếm được những khoản tiền chính đáng. Còn cháu thì vừa nhìn thấy cháu nội của ông Tiêu Vũ Văn thì đã muốn cùng cô ấy kết hôn, sau này chúng ta đều trở thành người một nhà. Hôm nay sở dĩ cháu một thân một mình đến đây là đế thế hiện ý nguyện hợp tác của 3K với Phủ Đầu.

Tiêu Triều Dương nghe xong những lời này của Sở Thiếu Lăng, nét mặt không thay đổi nói:

- Tiểu Lăng, không phải ta không muốn hòa hợp cùng người của 3K các cậu, chỉ là hiểu lầm giữa chúng ta đã quá sâu đậm, chuyện này không phải là chuyện có thể giải quyết được trong một sớm một chiều được, đương nhiên, theo quan điểm của cá nhân tôi, tôi rất tán đồng ý tưởng của cậu, như vậy đi, giờ tôi có việc cần phải giải quyết, cậu cứ về trước đi, khi nào tôi xong việc, chúng ta lại nói tiếp. Còn về chuyện của Tiêu Vũ Văn thì tôi cũng không thể can thiệp được, dù sao nó cũng không còn nhỏ nữa, chuyện tình cảm, không thể chỉ để ông già như tôi nói là xong. Cậu có thể tiếp xúc với Tiêu Vũ Văn. Nếu quả thật hai đứa thành đôi thì là chuyện rất đáng mừng.

Sở Thiếu Lăng nghe Tiêu Triều Dương nói vậy thì vội vàng nói:

- Bác Tiêu, cháu biết rồi ạ!

Nói xong, Sở Thiếu Lăng đứng dậy, bước ra khỏi phòng khách.

Đợi Sở Thiếu Lăng đi khỏi, Tôn Hồng nãy giờ đang đứng sau lưng Tiêu Triều Dương mới ló đầu ra thì thầm vào tai ông ta:

- Long Đầu, sao ông lại cho hắn đi dễ dàng như vậy, chẳng nhẽ ông không cho rằng chuyện của Trương Ngạo là do bọn 3K gây ra hay sao?

Tiêu Triều Dương gõ tay lên ghế trầm ngâm suy nghĩ, ông ta không vội nói gì với Tôn Hồng mà chỉ cau mày, một lúc sau, Tiêu Triều Dương mới hỏi:

- Tôn Hồng, cậu thấy con người Sở Thiếu Lăng như thế nào?

Tôn Hồng ngẩn người, không hiểu Tiêu Triều Dương hỏi vậy là có ý gì. Hắn phân vân không biết nên trả lời như thế nào, Tiêu Triều Dương lạnh lùng nói:

- Tôn Hồng, không sao, cậu thấy thế nào thì nói thể ấy.

- Tôi thấy tên này không đơn giản, không nên nhìn vào bề ngoài trẻ trung của hắn mà đánh giá hắn con non nớt, kì thực hắn có sự trầm tĩnh điềm đạm đáng nể. Theo tôi thấy những kẻ như thế này rất dễ giờ thủ đoạn.

- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng những lời hắn nói ban nãy làm tôi phân vân một chút. Nếu Sở Thiên Dương quả thực muốn sống hòa hợp với chúng ta thì là chuyện rất tốt. Tôi sớm đã nghĩ đến chuyện rửa tiền rồi, nhưng, hoạt động trong bóng tối bao nhiêu năm, giờ đột nhiên muốn hoàn lương là điều không phải dễ. Chưa nói đến vô số tên trong 3K sẽ nhân lúc ta rút khỏi thế giới ngầm mà không chịu bỏ qua cho chúng ta. Nhưng nếu 3K cũng muốn hoàn lương đồng thời cùng với ta, thì mọi chuyện lại khác.

- Long Đầu, nhưng tôi thấy chuyện Trương Ngạo khó có thể không liên quan đến 3K, nếu không phải là bọn bên 3K làm thì còn ai dám động thủ vào đây được nữa.

Tôn Hồng hỏi.

- Ban nãy tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện của Sở Thiếu Lăng lại làm tôi phân vân. Nếu Sở Thiếu Lăng không một mình đến chỗ tôi thì tôi cũng không tin việc này có liên quan đến 3K, chẳng nhẽ chúng không sợ chúng ta xử Sở Thiếu Lăng sao. Ngoài người 3K còn ai dám động đến người chúng ta nữa không?

Tôn Hồng nghe Tiêu Triều Dương nói vậy thì giật mình, hắn nhỏ giọng hỏi:

- Long Đầu, ông nghi ngờ do chính người của ta làm chuyện này?

- Rất có thể là như vậy. Cậu vẫn chưa quên chuyện lần trước chứ. Mặc dù chúng ta đã thanh trừ được một số kẻ, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều không có ý kiến gì. Trương Ngạo vẫn luôn đi theo chúng ta từ trước đến nay. mất đi Trương Ngạo tức là tôi đã mất đi một trợ thủ đắc lực, thế lực của tôi cũng vì thế mà tạm thời yếu đi, tôi nghĩ đây là kết cục mà một số kẻ hy vọng được thấy nhất.

Tiêu Triều Dương nói, - Tôn Hồng, sự việc này vẫn chưa được sáng tỏ, bất luận là kẻ nào làm đều là nhắm vào chúng ta. Tôi không muốn ngồi đây chờ chết, cậu lập tức phái người theo dõi Tống Thi, tiện thể đi nghe ngóng động tĩnh bên 3K. À, còn chuyện này nữa mà cậu phải chú ý, cậu là tâm phúc của tôi. Trương Ngạo đã chết, cậu cũng nên cẳn thận vì sớm muộn gì cũng có kẻ bám theo cậu, bình thường nên mang nhiều người theo một chút, biết chưa?

Tôn Hồng gật đầu nói:

- Long Đầu, tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.

Tiêu Triều Dương xua tay nói:

- Tôn Hồng, cậu đi đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.

Tôn Hồng đáp, quay người bước đi thì bỗng nhiên nghe tiếng Tiêu Triêu Dương:

- Tôn Hồng, cậu cũng để mắt đến con bé Vũ Văn giúp tôi, tôi không muốn nó xảy ra chuyện.

- Được ạ!