Chương 624: Nỗi lo âu của Chu Hân Minh

Diệp Lăng Phi ngồi trong xe cảnh sát của Chu Hân Minh, hôm nay hắn không đi xe. Ngồi trong xe, tay kẹp điếu thuốc, hắn nhìn Chu Hân Mính nói:

- Hân Minh, em nghĩ là ai đã giết tên đó?

Chu Hân Mính nghiêng mặt quay ra nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Sao em biết được, có thể có kẻ nào đó muốn báo thù chàng?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hân Minh, chính anh tận mắt chũng kiến tên sát thủ giết ngươi đó. Em xem tên đó to gan như thế nào mà giữa ban ngày ban mặt dám cầm súng giết ngươi. Anh vốn cũng định đuổi theo, nhưng không ngờ hắn còn dám giơ súng bắn anh. Trong khoảng khắc hắn giơ súng nhằm vào anh, em đoán xem anh đã nhìn được những gì?

Chu Hân Mính ngạc nhiên hỏi:

- Anh nhìn được những gì?

- Anh nhìn thấy tên khốn đó đang cười.

Diệp Lăng Phi lạnh bàng nói:

- Tên sát thủ này không phải loại tầm thường, anh thấy hắn có tâm lý rất sắt đá, chắc chắn đã từng được huấn luyện, mẹ kiếp, anh hối hận khi không mang súng theo. Nếu hôm nay anh mang súng theo thì đầu nó đã bung như dưa rồi, dám giương súng lên bắn anh mới sợ chứ.

Chu Hân Mính nghe xong, đột nhiên dừng phất xe lại, rồi tấp xe vào lề đường, nghiêng mặt, nhìn Diệp Lăng Phi, tím mặt nói:

- Diệp Lăng Phi, anh là đồ khốn kiếp, anh có biết anh của hiện tại và ngày trước không giống nhau không, giờ anh đã có gia đình, có Tình Đình, còn có cả em. Sao anh có thể mạo hiểm như vậy được. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, em và Tình Đình phải làm sao?

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy, hắn giơ tay ra định bụng vuốt ve Chu Hân Minh, nhưng lại bị Chu Hân Mính gạt ra. Chu Hân Mính nói:

- Anh còn muốn giết người nữa hay sao, anh tưởng anh vẫn còn đang sống cuộc sống bất chấp luật pháp như bên nước ngoài nữa hay sao. Giờ anh đang ở Trung Quốc. Nếu anh giết người, cứ cho là anh có thể chạy thoát đi, thì em và Tình Đình phải làm sao, chẳng nhẽ anh muốn cả em và Tình Đình phải chạy theo anh sống cuộc sống chui lủi?

- Hân Minh, anh biết rồi, sau này anh sẽ không nói như vậy nữa!

Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Anh đang điên tiết vì tên khốn kiếp kia dám giương súng lên bắn anh, giận quá mất khôn, ăn nói hàm hồ.

Nói xong, hắn giơ tay ôm lấy Chu Hân Minh, môi kề sát tai Chu Hân Minh, dịu dàng thì thầm:

- Yên tâm đi, anh sẽ không hành động không suy nghĩ đâu. Sao anh có thể không nghe lời em được.

Chu Hân Mính nghe xong mới dịu giọng nói:

- Sau này anh đừng có huênh hoang như vậy nữa, thật là...

- Anh biết rồi, sau này anh sẽ không huênh hoang như thế nữa.

Diệp Lăng Phi cắn lên đôi môi mềm mại của Chu Hân Mính rồi đột nhiên nói:

- Hân Minh, anh đói. Đang ăn thì gặp phải chuyện kia. Hay bây giờ chúng mình tìm nơi nào kiếm chút gì ăn tạm đi em.

Chu Hân Mính cũng cảm thấy đói bụng, cô gật đầu rồi phóng xe đến tiệm ăn, gọi hai suất, cùng Diệp Lăng Phi ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm Diệp Lăng Phi cùng nhắc lại chuyện vụ án mạng. Theo hắn thấy, vụ án này không hề đơn giản. Nói gì thì nói người đàn ông bị giết đó cũng là đường chủ Trương Ngạo của băng nhóm Phủ Đầu, là linh hồn của Phũ Đầu. Cái chết của Trương Ngạo rất có thể là do người trong giang hồ giết hại.

Diệp Lăng Phi cũng hiểu biết đòi chút về Phủ Đầu, hắn nêu giã thiết của mình về việc Trương Ngạo có thể do người trong chính Phũ Đầu giết cho Chu Hân Mính nghe. Nếu quả thật là do nội bộ Phủ Đầu nãy sinh mâu thuẫn xô xát giết hại lẫn nhau thì chẳng bao lâu sau băng nhóm này sẽ đại loạn. Đến lúc đó cảnh sát sẽ nhảy vào can thiệp tấn công Phủ Đầu. Nhưng nếu là ngươi ngoài bang làm, ví dụ như bọn 3K chẳng hạn, thì có nghĩa là người Phủ Đầu sẽ báo thù cho đường chủ của mình, một trận sát phạt lớn sẽ diễn ra, và Vọng Hải sẽ loạn theo mất.

Chu Hân Mính nghe kỹ từng lơi phân tích của Diệp Lăng Phi.

Theo cô thấy, bất luận là người trong bang hay ngoài bang thì cùng đều ảnh hưởng đến Vọng Hải, đây không phải kết cục cô mong đợi.

Hai người cùng ăn cơm, khi trở về biệt thự thì cũng đã 8 giờ hơn. Bạch Tình Đình vẫn chưa về nhà. Chu Hân Mính vừa về thấy Bạch Tình Đình không có ở nhà thì rất lo lắng. Cô vội vàng gọi cho Bạch Tỉnh Đình, hỏi xem hiện giờ cô đang ở đâu.

Đợi Tình Đình cô nhấc máy, cô sốt ruột hỏi:

- Tình Đình, cậu đang ở đâu?

- Tớ đang ở bên chỗ ba!

Bạch Tình Đình nói:

- Hôm nay tớ có chút việc nên không về đấy đâu.

- Thế mà cậu không nói trước với tớ. Vậy tớ cũng về nhà đây.

Chu Hân Mính nói.

- Hân Minh, cậu đùng về, ở đấy trông chừng Diệp Lăng Phi cho tớ.

Bạch Tình Đình đáp.

- Tối nay quả thực là tớ có việc.

- Theo tớ thấy thì hình như không phải, hình như cậu đang giấu tớ chuyện gì đó.

Chu Hân Mính nói:

- Chúng ta là bạn bè của nhau, đừng làm như vậy, cậu có chuyện gì thì nói cho tớ nghe, cậu có còn coi tớ là bạn cậu không đấy?

Bạch Tình Đình ngập ngừng hồi lâu rồi nhỏ giọng nói:

- Sáng nay tớ vừa nói chuyện với Trương Lộ Tuyết, tớ và cô ấy đã thòa thuận với nhau, cùng lạnh nhạt với Diệp Lăng Phi, để anh ấy tự kiểm điểm lại bản thân. Tớ cũng muốn cân nhắc một chút về việc sau này nên đối diện với Diệp Lăng Phi như thế nào.

Chu Hân Mính nghe xong, dự cảm sắp có chuyện chẳng lành.

- Tình Đình, rốt cuộc là tại sao?

Chu Hân Mính gặng hỏi, - Cậu và Trương Lộ Tuyết sao lại thỏa thuận với nhau như vậy, sao tớ nghe mà chẳng hiểu gì cả.

- Hân Minh, chuyện này nói qua điện thoại cũng không hết được, như vậy đi, ngày mai tớ sẽ tìm cậu, rồi tớ sẽ kể cho cậu nghe.

Bạch Tình Đình nói.

- Ờ, được!

Chu Hân Mính thấy sự việc đã đến mức này thì chỉ có thể như vậy, cô cúp máy, đi đến phòng mình, thì gặp Diệp Lăng Phi đang chuẩn bị đi tắm. Cô quắc mắt hỏi:

- Rốt cuộc anh và Tình Đình đã xảy ra chuyện gì?

- Xảy ra chuyện gì?

Diệp Lăng Phi ngẩn ngươi, nói:

- Chẳng xảy ra chuyện gì cả.

- Anh đừng có giả bộ với em, anh có biết Tình Đình về nhà rồi không?

Chu Hân Mính oán trách nói:

- Đang yên đang lành, sao tự dưng Tình Đình lại dọn về nhà?

- Sao anh biết được!

Diệp Lăng Phi tỏ vẻ bất lực nói, - Chân của cô ấy, cô ấy thích đi đâu sao anh quản được.

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói vậy hậm hực trách:

- Sao anh có thể nói Tình Đình như vậy, thật là, anh có biết trân trọng Tình Đình không đấy, anh sẽ căng mắt ra xem khi nào anh phải khóc vì cô ấy.

Diệp Lăng Phi cười hì hì nói:

- Anh rất trân trọng Tình Đình, yên tâm đi, giữa anh và Tình Đình không có chuyện gì xây ra cả.

Diệp Lăng Phi nói đoạn, ôm Chu Hân Mính vào lòng, cười nham hiểm nói:

- Hân Minh, hôm may em đã tắm chưa?

- Chưa, lát nữa em mới tắm.

Chu Hân Mính nói:

- Vừa mới về đến nơi, em thu dọn chút đã rồi mới tắm.

- Anh cũng chưa tắm, chúng mình cùng đi tắm đi!

Diệp Lăng Phi nhăn nhở nói.

- Mình cùng làm uyên ương trong bồn tắm đi em!

- Đi, không đùa với anh.

Chu Hân Mính nói:

- Anh xem nhà cửa giờ bề bộn như thế nào rồi, anh bảo anh không dọn dẹp, thì tìm một người giúp việc đến cũng được, kết quả thì sao, nhà giờ có giống bãi rác không.

Chu Hân Mính nói xong đảo mắt qua phía phòng giặt, nói:

- Có phải anh vứt quần áo bẩn vào phòng giặt rồi phải không, đợi em xử lý xong đống quần áo của anh rồi sẽ xử lý tiếp đến anh.

- Hân Minh, không phải vội, ngày mai anh sẽ tìm một người giúp việc, bảo đảm ngày mai nhà cửa sẽ gọn gàng tinh tươm.

Nói xong, hắn ôm lấy Chu Hân Mính dỗ dành:

- Hân Minh, em không biết anh gần đây anh rất nhớ em sao, tối anh ngủ chẳng ngon gì cả vì không có anh bên cạnh để ôm, hôm nay không dễ gì có cơ hội này. Hân Minh, nhanh lên nào, anh sắp không đợi được nữa rồi.

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi ôm mạnh, bất lực nói:

- Anh chỉ như vậy là nhanh, suốt ngày ép ngươi ta làm việc ngươi ta không thích, em...

Chu Hân Mính vẫn chưa kịp nói hết câu thì bị Diệp Lăng Phi bế xốc lên, hắn không đợi được việc ôm Chu Hân Mính vào phòng tắm, rồi lột đồ cô ra.

Cửa phòng tắm vừa đóng Diệp Lăng Phi đã áp sát Chu Hân Mính vào cửa, môi hắn dính chặt lấy môi cô. Chu Hân Mính ôm chặt lấy lưng hắn, cả người dựa vào Diệp Lăng Phi.

Dù mồm nói Diệp Lăng Phi ép mình làm việc mình không tình nguyện, nhưng trong lòng Chu Hân Mính còn sốt ruột hơn cả Diệp Lăng Phi, nếu không tối nay cô cũng không bỏ lại hiện trường cho Tiểu Triệu còn mình thì chạy về đây tắm táp với hắn, cô và Diệp Lăng Phi vốn đã lâu không quan hệ với nhau nên cô rất khát những nụ hôn cùng cái động chạm nóng bỏng của hắn.

Tay phải Diệp Lăng Phi cởi thắt lưng Chu Hân Minh, hắn khom người, bộ váy Chu Hân Mính rơi xuống ngay lập tức. Sau đó hắn cũng không vội đứng thẳng người mà quỳ xuống, miệng sán đến chỗ giữa hai chân của Chu Hân Minh. Chu Hân Mính vội vàng đẩy hắn ra, chạy đến bồn tắm, nói:

- Em vẫn chưa tắm.

Nói xong cô lột quần lót của mình ra, tháo áo lót xuống.

Lúc này dục vọng của Diệp Lăng Phi bốc lên ngùn ngụt, hạ thân của hắn cứng nhấc, động tác nhanh mạnh hắn nhanh chóng lột bỏ quần áo của mình, tiến những bước khó khăn về phía Chu Hân Minh, vừa đi vừa cỡi, sau đó hắn ôm lấy Chu Hân Minh, để cho hai cơ thể đơn thuần tiếp xúc với nhau.

Chu Hân Mính không có chút ngượng ngùng nào, cô bị Diệp Lăng Phi ôm chặt, hai cánh tay nõn nà cũng ôm lấy người Diệp Lăng Phi, cô mở đôi môi hồng đào xuân sắc, dịu dàng nói:

- Diệp Lăng Phi, đợi một chút được không. Để em tắm đã.

- Gọi là ông xã!

Diệp Lăng Phi bấu mạnh vào cặp mông cong vút tròn trịa của Chu Hân Minh, xấu xa nói.

Chu Hân Mính bị cấu, khẽ kêu lên một tiếng, mồm dịu dàng nói:

- Được rồi, ông xã, em gọi anh là ông xã được chưa, ông xã để em tắm đã nhé, em không muốn người ngợm hôi rình rồi làm chuyện đó với anh đâu.

Diệp Lăng Phi vẫn ôm lấy thân thể mềm mại của Chu Hân Minh, nào đã chịu buông ra. Hắn di chuyển tay từ mông cô đến chỗ giữa hai chân cô, ngón tay miết lên nơi đàn ông nào cùng muốn chiếm hữu, cười nham hiểm nói:

- Bảo bối Hân Mính của anh, anh muốn bắt đầu ngay bây giờ, em không thấy anh không thể đợi thêm được nữa rồi hay sao?

Chu Hân Mính mờm miệng rên rỉ, tiếng rên rỉ của Chu Hân Mính làm Diệp Lăng Phi không thể khống chế nổi bản thân được nữa, dục vọng chất chứa trong người bao ngày qua bùng phát, hắn không đợi được sự đồng ý của Chu Hân Minh, ôm lấy tấm lưng Chu Hân Minh. Hạ thân dùng lực đâm mạnh vào giữa hai chân cô.

Chu Hân Mính không kịp đề phòng, cô hét lên một tiếng, cảm nhận được sự xâm nhập mạnh mẽ của Diệp Lăng Phi. Trong đầu Chu Hân Mính lúc này không còn gì khác ngoài hình ảnh của Chu Hân Minh, ước vọng duy nhất của cô chỉ là được cùng Diệp Lăng Phi triền miên cho đỡ cơn khát. Hai chân cô quấn chặt lấy lưng hắn, đầu cô gục trên vai hắn, mỗi một cú thúc của Diệp Lăng Phi là mỗi lần Chu Hân Mính rên rỉ trong hoan lạc.

Tiếng rên rỉ của Chu Hân Mính có tác dụng kích thích mạnh mẽ khoái cảm của Diệp Lăng Phi. Hắn càng lúc càng hưng phấn, càng lúc càng thúc mạnh, Chu Hân Mính tưởng chừng cơ thể vì sắp vỡ vụn, cô không nhịn được mà hét to lên...

Diệp Lăng Phi nằm dài trong bồn tắm, Chu Hân Mính để trần ngồi bên thành bồn, tay cầm khăn tắm chà lưng cho Diệp Lăng Phi. Ban nãy làm tình cùng Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính suýt bị hạ đường huyết, cô cảm thấy Diệp Lăng Phi càng ngày càng kinh điển. Diệp Lăng Phi đang quay lưng lại với Chu Hân Minh, hắn dịu dàng nói:

- Hân Minh, em thấy chỉ có em là cừ nhất, haizz, kể mà bên cạnh anh có thêm vài Hân Mính nữa thì hay biết mấy.

- Ăn nói hàm hồ!

Chu Hân Mính nói:

- Anh là đồ sướng mà không biết đường sướng, em sao có thể so sánh được với Tình Đình, em thấy anh nói vậy là muốn tất cả những người phụ nữ bên cạnh anh đều phải ẩn mình, giờ không phải xã hội phong kiến, nam tôn nữ ti, đàn ông cứ thỏa sức năm thê bẩy thiếp.

- Đâu, anh chỉ thấy em đối với anh quá tốt.

Diệp Lăng Phi quay người, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Chu Hân Minh, dịu dàng nói:

- quả thật anh không biết phải biểu lộ với em lòng cảm kích từ tận đáy lòng mình ra sao nữa.

- Nghe anh nói kìa, có phải sắp khóc rồi phải không.

Chu Hân Mính đẩy nhẹ Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Quay người lại, em vẫn chưa cọ xong. Bẩn chết đi được.

Diệp Lăng Phi giơ tay túm lấy bầu ngực cô rồi mới quay người lại. Chu Hân Mính lại tiếp tục chà lưng cho hắn, vừa chà vừa nói:

- Thực ra Tình Đình đối với anh rất tốt, trước kia cô ấy nào có biết làm việc nhà, đừng nói cô ấy nấu cơm cho anh ăn, vì ngay đến việc bật bếp xào rau cô ấy cũng không biết, nhưng vì anh, cô ấy học nấu ăn, mục đích chỉ là để cuộc sống với anh thêm hòa hợp hạnh phúc. Em cũng biết, Tình Đình rất dễ mất bình tĩnh, nhưng anh nghĩ mà xem trên đời này có người phụ nữ nào muốn chồng mình có người phụ nữ khác bên ngoài không, người phụ nữ nào chẳng muốn đức lang quân của mình chỉ thuộc về mình mà thôi. Tình Đình cũng chỉ là cô gái bình thường, cô ấy suy nghĩ cũng rất đơn giản, chỉ cần suốt đời được sống hạnh phúc bên anh là được.

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói xong, thì nói:

- Anh cũng biết Tình Đình là người con gái tốt, nên anh mới trân trọng cô ấy như vậy, nếu đổi lại là anh của ngày xưa, có lẽ anh sớm đã không thèm để ý đến cô ấy rồi.

- Anh bớt nói với em ngày trước anh thế này ngày trước anh thế khác đi. Nếu như em gặp anh của trước kia việc đầu tiên em muốn làm là kết liễu anh ngay lập tức.

Chu Hân Mính đấm vào lưng Diệp Lăng Phi, nói:

- Giờ anh tên là Diệp Lăng Phi, là chồng của Bạch Tình Đình, không cho phép anh nhắc đến chuyện ngày xưa nữa.

- Anh biết rồi, giờ anh sẽ không nói đến nữa là được chứ gì.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Trước kia anh nào có thể gặp được người con gái tốt như Hân Mính của anh. Nếu anh gặp em sớm hơn, anh đã sớm thay đổi rồi, Hân Minh, em nói xem anh nói có đúng không?

- Anh dừng việc lảm nhảm lại có được không? Để em nói xong đã.

Chu Hân Mính lại đấm vào lưng Diệp Lăng Phi, nhắc nhở hắn không được ngắt lời cô. Diệp Lăng Phi tuân lệnh ngồi lặng im nghe Chu Hân Mính nói.

Chu Hân Mính nói tiếp:

- Em biết anh ở bên ngoài có không ít đàn bà, đó là bản tính của anh, có muốn cũng không thay đổi được. Em có thể chấp nhận chuyện này, thậm chí có thể bao che cho anh. Nhưng Tình Đình thì khác, cô ấy không thể chấp nhận nổi nhùng chuyện như thế này, anh đùng suốt ngày làm tổn thương cô ấy. Đàn ông có thể chơi bời bên ngoài nhưng vẫn phải nhớ mình có một người vợ ở nhà. À, em nhớ ra rồi, lần trước em có gặp một cô gái tên Tần Dao, em thấy cô này có vấn đề, mấy ngày nay em có nghĩ một chút, em có linh cảm chuyện cô ấy ấp úng mãi không chịu nói có liên quan đến chuyện Vu Đình Đình vào bệnh viện, em cũng không quản lý việc bên ngoài của anh, nhưng em chỉ sợ anh động vào những cô gái như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

- Hân Minh, em yên tâm, trong lòng anh đã có dự tính rồi.

Diệp Lăng Phi quay đầu, nghiêm túc nói với Chu Hân Minh:

- Anh không ngốc, những điều em vừa nói anh đều hiểu. Anh đã tránh xa cô Tần Dao kia ra rồi. Mặc dù anh có nghi ngờ cô ấy giờ trò gì đó, nhưng anh không có chứng cứ, dù sao thì cô ấy cũng là chị em tốt của Vu Đình Đình, anh chỉ có thể cẩn thận hơn với cô ấy.

- Vậy thì được, trong lòng anh hiểu rõ là tốt rồi.

Chu Hân Mính nói tiếp:

- Anh đừng làm ầm ỹ lên đấy.

Diệp Lăng Phi quay ngươi cười nói:

- Hân Minh, em không cần phải lo lắng cho anh, anh là ai kia chứ. Anh là Diệp Lăng Phi!

Diệp Lăng Phi giơ tay vỗ lẽn chỗ ẩm ướt của Chu Hân Minh, nói:

- Hân Minh, đừng chà lưng cho anh nữa, em xuống đây đi, mình làm uyên ương tiếp nào!

Chu Hân Mính không cần Diệp Lăng Phi phải dụ dỗ nhiều, cô ngoan ngoãn trượt xuống, gì mà uyên ương, kì thực chỉ là Diệp Lăng Phi tay chân hoạt động hết công suất, chạm vuốt linh tinh mà thôi.

Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính vẫy vùng trong bồn tắm, dục hỏa trong người lại bùng lên lần nữa. Diệp Lăng Phi muốn. Chu Hân Mính không nhịn được nói:

- Ông xã, rốt cuộc anh là ngươi hay là thần vậy, sao mạnh thế!

- Anh mạnh chỗ nào? Đều do người đẹp làm cho như vậy cả thôi.

Diệp Lăng Phi lại ép người chu Hân Mính xuống bồn tắm, mồm nói:

- Em xem lại em đấy, rõ ràng trời sinh chuyên đi quyến rũ đàn ông, đương nhiên anh cùng không phải ngoại lệ, sao anh có thể cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của em được.

- Nhiều chuyện, háo sắc thì cứ nhận là háo sắc, lại còn lý với chẳng luận.

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi ôm trong lòng, tay cô ôm lấy cổ hắn, nói:

- Ông xã, đừng ở đây nữa, mình về phòng đi anh!

- Anh biết này Hân Mính của anh thể nào cùng có cùng suy nghĩ giống anh mà!

Hắn cười bế cô rời khỏi phòng tắm. Diệp Lăng Phi bế Chu Hân Mính vào phòng hắn. Chu Hân Mính đột nhiên hỏi:

- Hôm nay ngày bao nhiêu?

- Hình như là ngày mười mấy, anh cũng không nhớ rõ.

Diệp Lăng Phi đáp.

- Ai ya!

Chu Hân Mính đột ngột kêu lên, nhảy ra khỏi lòng Diệp Lăng Phi, chân trần, chạy ra khỏi phòng Diệp Lăng Phi ngay đến cả những giọt nước trên người cùng không buồn lau khô.

Diệp Lăng Phi không biết Chu Hân Mính lại làm sao. Đang yên đang lành, cô lại giẫy nãy lên đòi ra ngoài. Hắn lau người, nhưng cũng chưa mặc quần áo vội mà để trần xỏ vội đôi dép lê đuổi theo Chu Hân Minh.

Diệp Lăng Phi vừa bước vào phòng Chu Hân Mính thì thấy cô vẫn trần truồng đứng trước tập lịch, mồm lẩm nhẩm gì đó. Diệp Lăng Phi cảm thấy kì quái hỏi:

- Hân Minh, em đang làm gì thế?

Chu Hân Mính quay người, trừng mắt phẫn nộ nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tại anh cả, hỏng hết rồi.