Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn phải đi có việc thì bật cười nói:
- Ban nãy không phải vừa nói sẽ hàn huyên suốt đêm với anh sao, giờ lại muốn đổi ý à?
- Em có việc, cần… phải đi gấp!
Trương Tuyết Hàn không biết nói dối nên cứ ấp a ấp úng, còn mặt mũi thì đỏ bừng bừng.
Diệp Lăng Phi thấy vậy, chỉ cười rồi giờ tay kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nói:
- Có phải nghe được tin bà xã anh sắp đến nên mới vội vàng chạy đi không?
- Không phải, không phải!
- Tuyết Hàn, em không cần phải giấu anh, em không biết mình không biết nói dối đúng không, nhìn cái mặt em kìa, sắp đỏ như quả táo của mụ phù thủy trong nàng bạch tuyết và bảy chú lùn rồi đấy.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn cười nói:
- Chúng ta là bạn bè, mà hơn nữa Tiêu Tiếu lại là em gái của bà xã anh, quan hệ của em và Tiêu Tiếu tốt như vậy, thì đương nhiên cũng nên làm quen với bà xã anh một chút, biết đâu sau này hai người lại trở thành bạn bè tốt của nhau, nào, đừng đứng đấy nữa, mau ngồi xuống đây đi!
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói thế mới từ từ ngồi xuống, nhưng cô có phần không tự nhiên, bàn tay phải trắng xanh vô thức mân mê lên sợi dây đang đeo trên cổ. Hành động này của cô làm Diệp Lăng Phi chú ý, hắn đột nhiên nói:
- Tuyết Hàn, anh có một sợi dây chuyền, khi nào anh khỏi bệnh anh sẽ tặng lại cho em!
Nếu một người đàn ông nói muốn tặng dây chuyền cho một người con gái thì rất dễ làm cho người con gái đó hiểu lầm. Trương Tuyết Hàn giật mình, vội vàng nói:
- Anh Diệp, em không đeo dây chuyền.
Lúc nói ra câu nói hồ đồ này Trương Tuyết Hàn hoàn toàn quên rằng mình đang đeo một sợi dậy chuyền trên cổ. Thấy vậy Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thực ra con gái rất nên đeo ít đồ trang sức, nhất là những cô gái xinh đẹp như Trương Tuyết Hàn lại càng cần phải đeo. Được rồi, cứ như vậy đi, khi nào anh được ra viện anh sẽ tặng dây chuyền cho em.
Trương Tuyết Hàn không trả lời mà chỉ nói:
- Anh Diệp, em giúp anh rót nước nhé!
- Có thể mua Coca không? Anh thích uống Coca.
Diệp Lăng Phi chớp mắt cười nói:
- Không biết ở đây có bán không nhỉ?
- Chuyện nhỏ!
Trương Tuyết Hàn cười tít mắt:
- Ở đây có thể dễ dàng mua được Coca cho anh uống.
Nhìn theo bóng của Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi không khỏi thở dài. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Trương Tuyết Hàn, trong lòng hắn không hề có chút tình cảm yêu đương nam nào mà chỉ trỗi lên cảm giác thương xót thương cảm cho cô bé yếu đuối.
Trương Tuyết Hàn rất nhanh sau đó mua về được hai * Coca. Cô đặt cả hai lên chiếc bàn cạnh giường bệnh của Diệp Lăng Phi. Bật nắp trước một *, rồi đưa cho Diệp Lăng Phi uống. Diệp Lăng Phi uống một ngụm lớn, lau miệng cười nói:
- Anh rất thích loại đồ uống này!
Trương Tuyết Hàn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn hắn trìu mến… Vu Tiêu Tiếu dẫn Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đến quân khu, rồi có một sỹ quan dẫn họ vào tận bên trong bệnh viện. Đi được một quãng rồi cuối cùng cũng đến được trước cửa bệnh viện, viên sỹ quan dừng bước, cười nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tôi dẫn các cô tới đây thôi. Nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi.
Vu Tiêu Tiếu biết người sỹ quan này tuân lệnh của ông nội Trương Tuyết Hàn đến đón họ. Ở quân khu này ông của Trương Tuyết Hàn là người đứng đầu. Vu Tiêu Tiếu cũng không khách sáo với viên sỹ quan kia nữa mà dẫn Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính tiến thẳng vào trong bệnh viện.
Hôm nay Bạch Tình Đình được Dã Lang cho biết Diệp Lăng Phi đang được cứu chữa ở bệnh viện quân khu, cô rất nóng lòng được đi gặp ông xã mình. Nhưng quân khu không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào. Vừa hay Bạch Tình Đình nói với Vu Tiêu Tiếu chuyện này, Vu Tiêu Tiếu liền vỗ ngực bảo đảm chuyện này không vấn đề gì đối với cô.
Chưa vào đến phòng bệnh mà tim gan Bạch Tình Đình cứ như có lửa đốt. Từ hôm xảy chuyện đến nay, Bạch Tình Đình luôn lo lắng, bồn chồn mãi không thôi, cô sợ Diệp Lăng Phi sẽ xảy ra chuyện. Cô vẫn luôn cho rằng bản thân rất kiên cường nhưng cho đến hôm nay cô đã biết bản thân cô vô cùng mềm yếu.
Chu Hân Mính cũng có cùng tâm trạng như Bạch Tình Đình, cô rất căng thẳng, và luôn luôn lo lắng cho Diệp Lăng Phi. So với Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính hiểu về thân phận Diệp Lăng Phi hơn một chút, cô càng biết rõ mức độ nguy hiểm của những kẻ thù mà Diệp Lăng Phi phải đối phó. Cô cứ tự dày vò bản thân, rằng nếu tối đó mình hành động nhanh hơn một chút thì có lẽ Diệp Lăng Phi cũng không bị thương.
Ba người vừa đi đến cửa phòng bệnh thì nghe thấy âm thanh mềm mỏng, dịu dàng của cô gái trẻ:
- Sao Tiêu Tiếu vẫn chưa đến nhỉ?
Tiếp sau đó là tiếng nói của Diệp Lăng Phi:
- Nha đầu Tiêu Tiếu ai mà biết được đang làm gì. Con bé ấy rõ ràng là tên phản bội, ăn cây táo rào cây sung, anh là sư phụ nó, mà kết cục lại bị nó phản bội lại. À, nếu lát nữa gặp để anh nhìn thấy nó, em xem anh sẽ dạy dỗ nó ra sao, ít nhất cũng phải cho miệng con bé này thành miệng thỏ.
- Miệng thỏ?
Trương Tuyết Hàn vặn hỏi, - Ừm, chính là tách thành ba cánh môi.
Vu Tiêu Tiếu, Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính đều nghe rõ câu nói này của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính nhếnh môi cười mỉm, Bạch Tình Đình cũng không giấu được nét cười, chỉ có Vu Tiêu Tiếu nghe sau thì tay nắm thành quyền, nói:
- Tên già này dám nói xấu sau lưng em, em xem anh ta nói em phản bội anh ta như thế nào!
Nói xong Vu Tiêu Tiếu nổi giận đùng dùng mở cửa xông vào trong.
Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn đang ngồi trong phòng bệnh nói chuyện thì bỗng nhiên thấy cửa phòng bật mở.
Trương Tuyết Hàn giật nảy mình, cô quay đầu lại, thì nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của Vu Tiêu Tiếu.
- Tiêu Tiếu!
Trương Tuyết Hàn chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Vu Tiêu Tiếu không bận đáp lễ câu chào của Trương Tuyết Hàn mà chạy thẳng đến chỗ Diệp Lăng Phi, hai tay cô nắm chặt lại, đi đến trước giường Diệp Lăng Phi, tức giận nói:
- Không phải nhà anh định cho miệng ta chẻ thành ba môi như miệng thỏ sao, được, bổn tiểu thư đang ở trước mặt anh, em xem anh định làm miệng em thế nào. Chúng ta giao hẹn, nếu anh không biến miệng em thành ba môi được, em sẽ chẻ nhỏ miệng anh, còn nát hơn cả "cúc hoa".
Câu nói này của Vu Tiêu Tiếu làm tất cả những người ở đó bao gồm kẻ đang nằm trên giường ngạc nhiên. Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu, không nhịn được hỏi:
- Em định cho anh nát như "cúc hoa" á, nhưng cho hỏi em có công lực gì nhỉ ?
Sau khi nói xong nhìn thấy bộ dạng tức giận của Vu Tiêu Tiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thoát đỏ thoát trắng bệch làm Diệp Lăng Phi ước giá như mình không nói câu nói khích tướng ban nãy.
Tay Vu Tiêu Tiếu vặn chặt, phẫn nộ hét:
- Nếu không phải em thấy anh đang ốm đau thế kia, nhất định sẽ không tha cho anh..
Nói xong, cô quay ngoắt người ra khỏi phòng bệnh.
Trương Tuyết Hàn thấy Vu Tiêu Tiếu đùng đùng nổi giận đi ra thì vội vàng đứng dậy, không kịp chào hỏi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, vội vã đuổi theo Vu Tiêu Tiếu.
Bấy giờ Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính thấy rõ dáng hình Diệp Lăng Phi nằm trên giường bệnh, cả hai mới bớt lo lắng, hai cô đều cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Bạch Tình Đình đi đến bên giường Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ông xã, anh lại chọc tức con gái người ta rồi.
- Đâu có, là anh nói thật ấy chứ!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy cả Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vào thăm mình thì mặt mày hớn hở vui vẻ nói. Hắn dùng nốt cánh tay còn lại vỗ vài một chỗ trên giường rồi gọi Bạch Tình Đình lại:
- Bà xã à, mau đến đây ngồi đi, để anh ngắm em một chút, em có biết anh nhớ em thế nào không?
Bạch Tình Đình cười nói:
- Ông xã à, anh đang bị thương mà vẫn chẳng ngoan ngoãn gì cả, cẩn thận động vào vết thương đấy.
Dù mồm nói như vậy nhưng Bạch Tình Đình vẫn ngồi xuống bên hắn. Diệp Lăng Phi giơ tay ôm lưng Bạch Tình Đình, rồi mở miệng thơm mạnh lên má cô, nói:
- Bà xã à, anh nhớ em chết đi được.
- Đừng làm ồn, đây là bệnh viện quân khu.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi hôn lên má thì không ngừng nhìn ra ngoài cửa, mồm nở nụ cười ngọt ngào thân mật nhắc nhở.
- Thế này thì có làm sao, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vây, to mồm đắc thắng nói, rồi hắn lại quay qua phía Chu Hân Mính, cười nham hiểm:
- Hân Mính, em làm gì mà đứng ra tận đấy, mau lại đây đi, cho anh thơm cái nào!
- Anh định làm gì? Thật là...
Chu Hân Mính ngó Bạch Tình Đình vẫn ở trong phòng mà Diệp Lăng Phi ngang nhiên nói muốn hôn mình thì cảm thấy rất ngượng ngịu khó chịu. Cô vẫn đứng yên không động đậy.
Diệp Lăng Phi ôm lưng Bạch Tình Đình, cánh tay phải còn lại còn lại sục sạo bên dưới áo của Bạch Tình Đình, hắn mân mê phần da thịt mềm mại nõn nà như trẻ con của cô, rồi trượt lên bờ ngực cô, sau đó nắm lấy miết nhẹ. Bạch Tình Đình cũng không ngăn cản hành động của hắn mà chỉ khẽ nghiêng người, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
- Mau đến đây đi, có gì khó khăn lắm đâu nhỉ? Hay em nghĩ anh bây giờ không thể thơm được em?
Nói đoạn hắn lại quay sang Bạch Tình Đình trơ trẽn nói:
- Bà xã à, em thấy anh nói có đúng không?
Bạch Tình Đình thấy bộ dạng vô liêm sỉ của Diệp Lăng Phi thì đnàh bất lực cười nói:
- Anh luôn làm khó người khác, em không thèm quản việc này của anh.
Nói xong, Bạch Tình Đình hướng về phía Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, tên háo sắc này chẳng thay đổi chút nào cả.
Câu nói này của Bạch Tình Đình cũng góp phần cổ vũ dũng khí cho Chu Hân Mính, Chu Hân Mính đứng yên lặng một hồi rồi mới đi đến cửa phòng bệnh, giơ tay đóng cửa lại, rồi mới đi về phía Diệp Lăng Phi. Cô cúi thấp người, áp sát đôi môi căng tràn sức sống vào miệng hắn. Lúc này Diệp Lăng Phi tay thì mải miết trên bộ ngực nõn nà của Bạch Tình Đình, miệng thì cuốn lấy Chu Hân Mính, cả hai đều hoạt động hết công suất.
Chu Hân Mính rất muốn hôn Diệp Lăng Phi, cái thời khắc mà biệt thự phát nổ, trái tim cô dường như cũng cùng nó nổ tung thành trăm mảnh, cô rất lo lắng cho Diệp Lăng Phi. Giờ nhìn thấy Diệp Lăng Phi bình an trước mặt cô, tình cảm kích đông đang trào dâng trong lòng cô không có ngôn từ nào có thể diễn tả được hết. Nụ hôn mãnh liệt đnag diễn ra này chất chứa tình cảm cùng nỗi lòng của cô với Diệp Lăng Phi.
Nụ hôn vẫn tiếp tục, miệng Diệp Lăng Phi đầy nước bọt của Chu Hân Mính, hắn đưa lưỡi ra liếm lấy liếm để, ngay sau đó tay cũng càng miết chặt lấy bầu ngực Bạch Tình Đình làm Bạch Tình Đình khẽ kêu lên một tiếng.
Bạch Tình Đình đấm nhẹ vào ngực Diệp Lăng Phi, dịu giọng nói:
- Anh đang làm gì thế?
- Không có gì, anh hơi đắc ý một chút.
Diệp Lăng Phi cười:
- Cái cảm giác mà người xưa thường nói khi phải ôm trái ấp là như thế này đây.
- Anh nên lo mà dưỡng bệnh ấy.
Bạch Tình Đình cười nói:
- Anh đừng quên là mình chỉ còn một cánh tay có thể cử động được!
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Chả sao, chỉ cần bên dưới anh có thể cử động được là ok rồi!
Bạch Tình Đình bất lực lẩm bẩm:
- Anh đúng là đồ háo sắc trời sinh!
Nói xong, cô bỗng chuyển chủ đề, hỏi:
- Ông xã à, cô gái xinh đẹp ban nãy là ai vây?