Lão già lại có đề xuất khác, Diệp Lăng Phi nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn lão cười nói:
- Lão già, ông cứ nói thẳng ra với tôi đi, làm gì mà vòng vo tam quốc mãi thế.
Lão gìa cười đáp:
- Tôi cũng không nghĩ như vậy, tôi không thể để Lang Nha dễ dàng rời đi như thế được. Tiểu Diệp, cậu bảo người của cậu huấn luyện giúp tôi một đội đặc chủng binh, đề xuất này không có vấn đề gì chứ?
- Lão già, ông rất thích đánh đố tôi thì phải, ông muốn người của tôi huấn luyện một đội đặc chủng binh, rõ ràng ông chỉ muốn mượn danh nghĩa. Chưa cần nói đến việc người của tôi không thích hợp với việc tiếp xúc với đặc chủng binh, mà mới chỉ nói đến việc huấn luyện, có thể người của Lang Nha có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường, nhưng không có nghĩa là người của tôi có tư cách huấn luyện những đặc chủng binh ưu tú nhất, quân đội có biết bao nhiêu nhân tài, cái này không cần tôi phải nói, mọi người cũng đều hiểu rõ. Tôi thấy mục đích của ông không chỉ có một. Một là ông muốn chúng tôi tiết lộ kinh nghiệm bán vũ khí, thậm chí các ông còn muốn chúng tôi chuyển giao con đường vận chuyển mua bán vũ khí. Nếu là về điểm này, nhất định không thể được, vì đây là vấn đề cơ mật của Lang Nha, một khi nói ra, chúng tôi sẽ phải đứng trước nguy cơ chịu sự vây quét từ các nước, trừ khi Lang Nha giải tán, chúng tôi mới suy nghĩ đến việc tiết lộ những bí mật này. Ngoài ra còn một điểm nữa, ông muốn đội đặc chủng binh của ông đối kháng với người của tổ chức tôi, thậm chí chúng tôi có thể sắm vai đối thủ tưởng tưởng diễn tập của các ông, về điểm này, tôi thấy mặc dù được thì vẫn có thể được, nhưng sẽ xuất hiện nhiều vấn đề khác nữa, người của Lang Nha mặc dù ai cũng rất thiện chiến, nhưng họ lại không mạnh về khoản đối kháng chính diện với đặc chủng binh của các ông. Đặc chủng binh của các ông có bao nhiêu người mà người chúng tôi có bao nhiêu, tôi nghĩ, lão già à, việc này ông còn hiểu rõ hơn tôi. Nếu như chúng ta tương quan về lực lượng, vậy chúng tôi cần phải chờ trong bao lâu?
Diệp Lăng Phi nói một tràng dài, lão già thi thoảng lại gật đầu.
Đợi Diệp Lăng Phi nói xong, ông ta mới cười bảo:
- Tiểu Diệp, cậu quả thật rất thông minh. Đúng như cậu nói, tổ chức Lang Nha có kinh nghiệm chiến đấu rất dày dặn, mà đội đặc chủng binh của chúng tôi lại thiếu điều này, vì vậy tôi muốn Lang Nha các cậu tham dự vào việc huấn luyện cho đặc chủng binh của chúng tôi. Đây là ý tưởng ban đầu, tôi vẫn đang suy nghĩ, - Nhưng… Lão già thấy Diệp Lăng Phi mở mồm định nói gì đó, nhưng ông ta xua tay ngăn lại nói:
- Tiểu Diệp, để tôi nói nốt. Tôi không ngại nói với cậu. Tôi và vài người nữa đã suy nghĩ việc này từ rất lâu rồi, đó chính là xây dựng một đội đặc chủng binh đặc biệt, với biệt hiệu là Lang Nha. Trước mắt thì đội quân này đang được thiết lập, thành phần được tuyển chọn là những quân binh ưu tú nhất trong các đơn vị bộ đội và các đặc chủng binh khác, còn về mục đích thì đương nhiên là vấn đề cần phải bảo mật, tôi không tiện tiết lộ, chỉ có thể nói đến đây thôi.
- Tôi muốn đội quân này được hưởng những trang bị tối tân nhất cùng những huấn luyện khắt khe nhất. Về trang bị, vũ khí mà cậu đưa đến tôi hoàn toàn tin tưởng, tôi tin sau khi cải tiến, thì không lâu sau đó có thể phù hợp với trang bị vũ khí của chúng tôi. Còn về huấn luyện, tôi muốn bồi dưỡng họ thành những đặc chủng binh ưu tú nhất nên buộc phải tìm người chỉ huy ưu tú nhất huấn luyện họ cho đến việc tìm đối thủ thích hợp nhất. Sỹ quan huấn luyện chỉ huy đương nhiên chúng tôi đã có sẵn những người ưu tú nhất nhưng họ lại không thích hợp làm đối thủ. Vì vậy tôi muốn các cậu làm luôn cả việc đóng vai đối thủ của đội quân này trong suốt quá trình luyện tập.
Lão già nói xong, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Chẳng nhẽ đến điều này mà cũng khó làm đến thế sao?
Diệp Lăng Phi chớp mắt cười nói:
- Lão già, ông lại đưa cho tôi vấn đề nan giải quá, nhưng, đề xuất này có thể suy nghĩ thêm, tôi cũng có vài điều kiện cần bàn.
- Tôi sớm biết thể nào cậu cũng đưa ra diều kiện gì đó, được, cậu nói đi!
Lão già nói.
- Tạm thời chưa nghĩ ra, đợi khi nào tôi nghĩ xong sẽ nói cho ông biết!
Diệp Lăng Phi nói xong, lại bổ sung thêm vài câu:
- Lão già, ông có thể nói cho tôi biết khi nào thì ông cần đến người của tôi không? … Khi lão già và Trương Dược đi khỏi, Diệp Lăng Phi lại suy nghĩ về đề xuất của lão già. Theo như hắn thấy, đội đặc chủng binh của lão già vẫn chưa tập hợp được đầy đủ, hắn cũng không cần quá vội vàng. Chủ yếu là sau vụ này hắn có thể tìm được một chỗ quy tụ cho anh em Lang Nha của hắn.
Diệp Lăng Phi đang nằm trên giường suy tính thì đột nhiên cửa phòng bệnh bật mở. Hắn còn tưởng y tá đến thay thuốc cho mình, đang định bảo y tá vẫn chưa cần thiết lắm thì thấy Trương Tuyết Hàn đứng ở cửa phòng.
Trương Tuyết Hàn hôm nay mặc một bộ váy liền màu trắng, hai vai nhỏ nhắn, tóc dài xõa xuống hai bên. Chiêc cổ trắng ngần thon nhỏ cao quý đeo một sợi dây chuyền.
- Tuyết Hàn, sao em lại đến đây?
Diệp Lăng Phi thấy Trương Tuyết Hàn đứng ở trước cửa phòng bệnh của mình thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn toan ngồi dậy, tựa người vào thành giường, thì không ngờ từ vai trái dồn lên một trận đau thấu tim gan. Hắn cau mày. Thấy vậy Trương Tuyết Hàn vội vàng đi đến bên giường, đỡ Diệp Lăng Phi ngồi dựa vào thành giường.
- Em nghe ông nói, nên đến đây thăm anh!
Vừa nói Trương Tuyết Hàn vừa kéo gối lên để Diệp Lăng Phi tựa vào gối cho thoải mái.
- Ồ, hóa ra là như vậy, anh còn đang tưởng em lại làm sao nên mới đến đây.
Diệp Lăng Phi lưng tựa vào thành giường, giơ tay ra với hộp thuốc, rút ra một điếu, đưa lên miệng. Trương Tuyết Hàn lại vội vàng đưa bật lửa lại cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi hút một hơi rồi nhìn Trương Tuyết Hàn cười nói:
- Anh không sao, chỉ là cánh tay khó cử động thôi, đừng có buồn bã như thế.
Trương Tuyết Hàn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, từ người cô tỏa ra hương thơm rất quyến rũ. Diệp Lăng Phi hít hà rồi cười nói:
- Tuyết Hàn, em lúc nào cũng xức nước hoa.
- Đâu…em không xức, có thể là do em vừa tắm xong.
Trương Tuyết Hàn cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, nhỏ giọng nói:
- Em vừa tắm ở đây, có thể là mùi sữa tắm!
- Tuyết Hàn, anh vẫn có thể phân biệt được mùi sữa tắm và mùi nước hoa. Anh chỉ bị thương ở bả vai thôi chứ mũi anh có bị dập đâu.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn cười nói:
- Có điều, con gái xức ít nước hoa cũng rất hay!
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, mới ngẩng đầu, hỏi:
- Anh Diệp, thật ạ?
- Đương nhiên rồi, anh lừa em làm gì?
Diệp Lăng Phi cười với cô khẳng định lại lần nữa:
- Anh không lừa em, thật!
Lúc này Trương Tuyết Hàn mới yên tâm cười một cái, cô hơi dựa vào người Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, cô dịu dàng nói:
- Anh Diệp, em cũng có dùng một ít, trước kia, em không hề dùng đến nước hoa, nhưng trước khi đến đây, chẳng biết nghĩ sao mà em lại muốn xức một ít lên người, em còn sợ anh chê cơ.
- Haha, sao anh lại chê em được?
Diệp Lăng Phi nhả thuốc, nói:
- Em nghĩ nhiều quá rồi!
- Anh Diệp, à, anh hút ít thôi!
Trương Tuyết Hàn phàn nàn:
- Hút thuốc nhiều không có lợi cho sức khỏe đâu!
Diệp Lăng Phi uhm một tiếng, dụi nửa điếu đang cầm dở trên tay đi. Hắn hơi xoay ra người lại, nhìn Trương Tuyết Hàn nói:
- Em đến đây lúc nào vậy, hôm nay không phải đến trường à?
- Em đến từ chiều!
Trương Tuyết Hàn nói:
- Em biết được chuyện của anh rồi lại nghe ông nội nói anh được chăm sóc ở đây, chiều đến em vội vàng tới. Nhưng lúc đó phòng anh có nhiều người ở trong quá nên em ngại không vào.
Diệp Lăng Phi cười, hắn không bình luận gì mà nghe cô nói tiếp:
- Anh Diệp, giờ anh cảm thấy như thế nào?
- Rất tốt, cả người đều rất tốt trừ bả vai ra.
Diệp Lăng Phi cười nói tiếp:
- Trước quen dùng cả hai tay, giờ chỉ còn dùng được một, nên thấy hơi bất tiện.
- Anh Diệp, anh có cần gì không, em đem đến cho anh!
- Không cần, anh không cần gì cả.
Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, bèn giục Trương Tuyết Hàn:
- Muộn rồi đấy Tuyết Hàn, em không phải về sao?
- Vâng, không ạ. Em định tối nay ở lại đây.
Trương Tuyết Hàn cười ngọt ngào nói:
- Ngày mai em cũng không phải lên lớp, em sẽ ở đây nói chuyện cùng anh cho đỡ buồn. Khi nào anh ngủ em mới đi.
- Nha đầu ngốc, anh không sao, em không cần phải lo lắng cho anh như vậy, em xem ở đây có bao nhiêu là y tá, anh có gì cần đều có thể gọi họ.
Diệp Lăng Phi nói, - Em không cần lo lắng cho anh!
- Anh Diệp, em cũng vì muốn nói chuyện với anh nữa!
Trương Tuyết Hàn nói:
- Em về trường bây giờ cũng chỉ có một mình, em chẳng có bạn bè nào cả.
Diệp Lăng Phi đang định mở miệng nói thì điện thoại của Trương Tuyết Hàn đổ chuông. Trương Tuyết Hàn cười ăn năn, rồi rút điện thoại ra nghe.
- Tiêu Tiếu hả, tớ ở đâu á, tớ ở… Trương Tuyết Hàn tay cầm điện thoại mắt ngước nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói:
- Giờ tớ đang ở chỗ ông tớ, ông tớ đến Vọng Hải, tớ đến thăm ông một chút.
Cuộc gọi này là của Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu nghe Trương Tuyết Hàn nói thì vội vàng nói:
- Tuyết Hàn, vậy thì tốt quá rồi, cậu nói với ông cậu hộ tớ, tối nay tớ dẫn hai người đến bệnh viện quân khu.
Trương Tuyết Hàn ngẩn người, hỏi:
- Tiêu Tiếu, giờ đã muộn thế này rồi, cậu còn đến đây làm gì, có chuyện gì vậy?
Vu Tiêu Tiếu nghe xong thì thở dài thườn thượt nói:
- Tuyết Hàn, không còn cách nào khác, chị tớ muốn gặp chồng chị ấy, mà chồng chị ấy lại chính là sư phụ tớ, anh ấy thì đang nằm trong bệnh viện quân khu. Tớ bảo chị ấy mai đến sớm cũng được, nhưng chị ấy sốt ruột, chẳng còn cách nào khác, tớ phải nhờ đến cậu, nói gì thì nói ông cậu cũng là tư lệnh quân khu, chỉ cần ông cậu đồng ý sẽ không có vấn đề gì cả.
Trương Tuyết Hàn ngập ngừng một lát, rồi hỏi:
- Tiêu Tiếu, cậu vừa nói đến chị cậu, rốt cuộc chị cậu là ai, sao từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến chị ấy.
- Nhận cũng không lâu lắm, chính là bà xã của sư phụ tớ Diệp Lăng Phi.
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Tuyết Hàn, cậu đừng hỏi nhiều như thế nữa, mau nói với ông cậu hộ tớ đi, giờ tớ đang bị bức chết đây.
- Uhm, được, để tớ nói với ông.
Trương Tuyết Hàn nhận lời. Cúp điện thoại với Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn lại gọi ngay cho ông mình, xong khi nhận được sự đồng ý của ông, cô gọi lại cho Vu Tiêu Tiếu thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Gọi điện thoại cho Vu Tiêu Tiếu xong, cô quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, do dự nói:
- Anh Diệp ơi, tối nay em không thể nói chuyện cùng anh được, em có việc rồi, em đi nhé