Khi Diệp Lăng Phi tỉnh giấc thì Bạch Tình Đình cũng đã đi làm về từ lâu. Hôm nay cô cố tình về nhà sớm, mấy ngày nay không được gặp Diệp Lăng Phi, trong lòng cô nhớ hắn đến nôn nao.
Bạch Tình Đình về đến nhà thì thấy Diệp Lăng Phi vẫn đang ngủ, cô bèn đến thư phòng làm việc. Diệp Lăng Phi mặc quần đùi màu đen bước ra khỏi phòng ngủ, lúc đi qua thư phòng, qua cánh cửa mở hé, hắn thấy Bạch Tình Đình vợ hắn đang chăm chú làm việc. Hắn đẩy cửa, không chút do dự bước vào.
Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng động ngoài cửa, ngẩng đầu lên thì đã thấy Diệp Lăng Phi đang tiến về phía mình. Tay cô rời khỏi bàn phím, lắc qua lắc lại cái cổ mỏi nhừ, cười nói:
- Chồng à, anh tỉnh rồi ạ!
Diệp Lăng Phi gật đầu cười, đi đến bên vợ hắn, cúi người hôn lên môi cô, rồi mới đứng thẳng người dậy, hỏi:
- Em à, không phải em nói công ty xảy ra chuyện đúng không? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Còn không phải vì hạng mục ở khu đô thị mới? Chú Chu nói lãnh đạo thành phố đã thông qua việc di rời nhà máy hóa chất rồi, nhưng, bí thư thành ủy Từ lại cho rằng phải bồi thường nhiều hơn nữa cho việc di rời nhà máy này, nên cấp cho họ khoản tiền lớn hơn nữa, nếu không sẽ rất dễ gây ra thái độ bất mãn của nhân viên nhà máy. Bí thư Từ còn gạt bỏ ý kiến bán mảnh đất của nhà máy đó với giá cao, cái giá mà ông ấy đưa ra vượt xa với dự định bồi thường của chúng ta với mảnh đất đó. Rồi mới hôm qua, bên phía nhà máy hóa chất đó lại xảy ra chuyện, mấy nhân viên ở đó không biết nghe ai nói di rời công trường ra nơi khác mà những công nhân chịu trách nhiệm di rời chỉ được bồi thường năm trăm tệ một mét vuông, kết quả là những nhân công này không muốn làm nữa, làm tắc cả đoạn đường bên phía nhà máy. Nghe nói sáng nay ở đó vẫn còn rất ẫm ỹ, chú Chu cũng phải vội vàng qua đó khuyên nhủ mấy nhân công kia. Mà em cũng nghe nói, thái độ của mấy nhân viên này kích động lắm. Tóm lại vấn đề đang trở nên rất phiền phức. Em và bố đang não hết cả ruột gan.
Nói một thôi một hồi xong cô lại nói thêm:
- Lại còn khoản vay bên phía ngân hàng nữa, họ luôn nhận định rằng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế của chúng ta không có đủ năng lực để tiến hành hạng mục này, vì vậy mấy ngân hàng liền đều không dám khẳng định sẽ cho chúng ta vay tiền, đến tận bây giờ tiền vẫn chưa được rót vào, nếu mọi việc cứ tiếp tục dậm chân tại chỗ như thế này, em nghĩ có lẽ dự án của chúng ta có lẽ đành phải từ bỏ.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn cười nhẹ nói:
- Vợ à, em đừng vội kết luận như vậy, để từ từ rồi tính.
Hắn nói đoạn rồi bê một cái ghế đến, ngồi song song với Bạch Tình Đình. Hắn ngước lên máy tính của Bạch Tình Đình hỏi:
- Đây là cái giá mà bí thư Từ đưa ra à?
- Vâng, chú Chu nói như vậy. Em đang rất lo lắng, không hiểu vì sao bí thư Từ lại đưa ra cái giá cao hơn của chúng ta như vậy, rõ ràng cái giá ban đầu này của chúng ta đã rất hài hòa rồi, chúng ta cũng đã suy xét đến cả việc bồi thường cho những công nhân của nhà máy, mà phần đông mọi người đều cho rằng mảnh đất kia chẳng đáng tiền chút nào.
- Đấy mới là cái chủ chốt.
Diệp Lăng Phi nói, - Vợ à, anh thấy việc này ắt có nội tình bên trong, không dơn giản như em nghĩ đâu.
Diệp Lăng Phi chau mày, nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Anh nghĩ rất có thể thông tin về hạng mục này của em đã bị rò rỉ, hay có thể nói có người đã làm lộ ra cái giá mà em định mua mảnh đất đó. Việc này điều tra cũng không khó. Em chỉ cần soát lại một lượt những người có tiếp xúc với hoạt động của hạng mục gần đây nhất. Hoặc là, em sẽ bất ngờ thông báo về việc phát hiện ra có người trong công ty làm lộ bí mật của dự án, làm cho họ tin rằng em đã biết người đó là ai thì anh nghĩ kẻ đó nhất định sẽ không còn giữ được bình tĩnh nữa mà nhất định sẽ có những biểu hiện sơ hở.
Bạch Tình Đình ngẩn người trong giây lát, rồi nói:
- Anh nghi trong công ty em có nội gián?
- Rất có thể là như vậy, thôi không cần phải ngồi đây đoán già đoán non làm gì, mai em cứ trực tiếp đến công ty kiểm tra, rồi vạch mặt tên nội gián đó là biết ngay chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Lăng Phi nói xong quay ra nhìn đồng hồ rồi vỗ vai Bạch Tình Đình, cười nói:
- Vợ à, mình đi ăn cơm thôi!
- Em muốn yên tĩnh một chút, em cần phải nghĩ xem tên nội gián đó là ai.
Bạch Tình Đình nghe những lời phán đoán vừa rồi của Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm suy tính xem rốt cuộc kẻ nào đáng bị tình nghi nhất. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình không có vẻ gì là sẽ xuống lầu ngoan ngoãn đi ăn cơm bèn khom người ôm lấy cô.
- Chồng à, anh định làm gì vậy?
Bạch Tình Đình giật mình, ôm lấy cổ hắn theo bản năng.
- Bế em xuống lầu ăn cơm.
Nói xong, hắn ung dung ôm cô ra khỏi thư phòng. Tấm lưng mềm mại của Bạch Tình Đình đang ngoan ngoãn ở trong lòng hắn, khoảng cách giữa hắn và cô gấn như là không có, hương thơm quyến rũ của cô sộc thẳng vào mũi hắn khiến hắn đê mê, đã mấy ngày nay hắn không được gần gũi với bất cứ người đàn bà nào, nên hắn không nhịn được mà ôm chặt cô hơn, sau đó hôn cô ngay giữa giữa hành lang cầu thang.
Nụ hôn vừa bắt đầu, thì đã nghe thấy giọng nói mềm mỏng, dịu dàng của Chu Hân Mính bên dưới vài bậc:
- Ui, hai vị nhường đường chút nào. Em phải lên lầu, đừng đứng ở giữa lối đi như thế chứ, em thấy hai người tốt nhất nên vào phòng ngủ đi.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nghe thấy giọng nói của Chu Hân Mính thì cả hai đều tự động rời môi nhau ra. Diệp Lăng Phi trơ trẽn vẫn nhăn nhở cười như không có việc gì xảy ra:
- Hân Mính đi làm về rồi hả em!
Bạch Tình Đình ngượng ngịu bấu vào vai hắn nói:
- Mau đặt em xuống.
Diệp Lăng Phi buông nhẹ tay để Bạch Tình Đình tự đứng xuống cầu thang, cô chỉnh lại trang phục đã bị Diệp Lăng Phi làm cho nhàu nát, mở miệng nói:
- Hân Mính, đều do anh ấy, lúc nào cũng thích làm mấy việc hồ đồ.
- Coi như em chưa nhìn thấy gì cả. Anh chị cứ tiếp tục.
Chu Hân Mính cười vui vẻ nói, rồi ngay lập tức lách qua đi lên lầu.
Bạch Tình Đình cong môi, hờn:
- Tại anh cả.
- Anh làm sao? Anh đã làm gì đâu?
Diệp Lăng Phi nói xong liền giơ tay ôm lấy bả vai Bạch Tình Đình, dỗ dành:
- Được rồi, được rồi, xuống lầu ăn cơm trước đã rồi tính sau. Nếu quả thật muốn mắng anh thì cũng nên nhét đầy bụng để lấy sức tổng công kích đã chứ.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi đợi Chu Hân Mính cùng xuống ăn cơm. Trong lúc này, bàn tay của hắn lại không yên phận, nghịch ngợm váy của Bạch Tình Đình bên dưới bàn, rồi hắn lại lần mò đến đôi chân cô vuốt ve. Để cố thủ cả hai tay của Bạch Tình Đình đều được tổng động viên bên dưới bàn ăn, cố gắng chặn mọi hành động ve vãn của Diệp Lăng Phi hắn. Trận chiến ngầm bên dưới bàn ăn diễn ra, Bạch Tình Đình khép hai chân lại làm cho Diệp Lăng Phi không có cơ hội tiến sâu vào bên trong.
Nhưng hắn vẫn nỗ lực tách hai chân của Bạch Tình Đình ra, lúc đang định vuốt ve thì lại bị hai bàn tay của cô chặn lại. Cứ năm lần bảy lượt như vậy làm phần thân thể bên dưới của cô trở nên ẩm ướt.
Đúng lúc này thì Chu Hân Mính xuống lầu bước vào phòng ăn. Vừa nhìn thấy cảng tượng đùa giỡn của hai người này cô đã biết họ đang làm gì. Vốn định ngồi đối diện với họ, nhưng cô lại nghe Diệp Lăng Phi vô tư cười nói:
- Hân Mính, ngồi cạnh anh đi.
Chu Hân Mính ngẩng đầu nhìn Bạch Tình Đình, thì thấy Bạch Tình Đình đang cười rất vui vẻ, giống như cô đang chờ xem có trò gì hay không vậy. Thấy vậy, cô mới vòng qua phía Diệp Lăng Phi, ngồi bên trái hắn.
Tay trái của hắn lại trở nên bận rộn, tay phải thì mải mê bên phía Bạch Tình Đình, giữa hai chân cô, tay trái lại ngang nhiên sờ soạng vào chiếc váy rộng mà Chu Hân Mính đang mặc để chuẩn bị tiến sau vào bên trong.
Chu Hân Mính giật mình. Cô không ngờ Diệp Lăng Phi lại to gan đến vậy, dám vuốt ve phần hạ thân của cô trước mặt Bạch Tình Đình. Trong lúc Chu Hân Mính còn đang ngại ngần về hành động của Diệp Lăng Phi, thì nghe thấy Bạch Tình Đình nói:
- Hân Mính, chúng ta cùng đối phó với tên xấu xa này.
Chu Hân Mính gật đầu, hai tay tóm lấy tay trái Diệp Lăng Phi, giữ chặt. Diệp Lăng Phi đành giảng hòa:
- Được rồi, được rồi, anh thua rồi. Chúng ta đùng đùa nữa, ăn cơm mau đi thôi.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn lại thừa cơ dùng chân cọ lên chân của cả hai người đẹp, bận rộn vui vẻ.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ăn cơm xong thì chạy ngay lên lầu, để kệ Diệp Lăng Phi ngồi bên dưới. Tình thế trước mắt làm hắn nghĩ đến nước có khi hôm nay mình phải ngủ một mình. Hắn nghĩ hồi lâu, rồi rốt cuộc cũng trèo lên lầu, nhưng chỉ thấy hai người đẹp đã lui về phòng mình đóng cửa im ỉm, mặc hắn gọi của ra sao, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cũng không buồn mở cửa. Chẳng còn cách nào khác, hắn đành thui thủi về phòng mình. Một mình nằm trong phòng, hắn đang định ngủ một giấc đã đời tới sáng thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ của mình bật mở, Chu Hân Mính xuất hiện trước cửa phòng.
Chu Hân Mính chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng tang, bước vào phòng hắn, cô đặt một ngón tay lên môi ra hiệu bảo hắn giữ im lặng. Sau đó Chu Hân Mính nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiến đến bên giường Diệp Lăng Phi, cởi giầy, chui vào chiếc chăn ấm áp của hắn.
Trên người Chu Hân Mính tỏa ra hương thơm vô cùng quyến rũ, mùi hương này như một loại thuốc kích thích mọi tế bào trên người của Diệp Lăng Phi, chẳng mấy chốc đã thắp lên ngọn lửa dục vọng trong người hắn. Khi Chu Hân Mính nhẹ nhàng chui vào trong chăn, Diệp Lăng Phi tóm lấy cô, ôm chặt tấm thân yêu kiêu, rồi ngay lập tức áp người cô xuống, nhào xuống hôn tới tấp.
Chu Hân Mính vốn định cùng Diệp Lăng Phi nói chuyện, nhưng lại thấy Diệp Lăng Phi trào dâng như vậy thì ngọn lửa kìm nén bao lâu nay cũng được dịp bùng lên, đôi chân thon dài của cô quấn chặt lấy người Diệp Lăng Phi như một con rắn nhỏ, hai tay vòng ra sau lưng hắn ôm ấp, để những nụ hôn nóng rực của hắn bùng phát.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng lột bỏ nội y của Chu Hân Mính, hắn không kịp cởi bỏ quần áo ngủ của cô, hắn chỉ kéo lên váy cô lên đến thắt lưng, hai tay dính chặt lấy cặp mông mỡ màng của cô, để phần hạ thân mình tiếp xúc chặt chẽ với hạ thân của Chu Hân Mính. Tiếng khàn khàn dứt quãng phát ra từ miệng Diệp Lăng Phi, mỗi lần hắn xông lên, Chu Hân Mính lại không kìm được phát ra tiếng rên khe khẽ.
Mỗi một nhát đâm, ngực Chu Hân Mính lại lắc mạnh, hai tay cô ôm gắt gao lấy tấm lưng trần của Diệp Lăng Phi, mồm thì phát ra tiếng rên rỉ đầy dục vọng. Trong mắt cô lúc này chỉ chú ý đến mình Diệp Lăng Phi, ngoài hắn ra, cô không còn nhìn thấy ai khác.
Khi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đang triền miên không dứt bên này thì Bạch Tình Đình bước ra khỏi phòng ngủ bên kia của mình, cô nhẹ nhàng tiến đến sát phòng ngủ của Diệp Lăng Phi. Bộ đồ ngủ cô mê hồn đang mặc trên người cũng vô cùng khêu gợi, cô đặc biệt ăn mặc như vậy là để dành cho Diệp Lăng Phi một sự bất ngờ. Thực ra trong lòng Bạch Tình Đình đang rất mâu thuẫn. Một mặt cô muốn cùng Diệp Lăng Phi tận hưởng những phút giây vợ chồng nồng cháy, nhưng mặt khác cô lại lo thân hình cường tráng của Diệp Lăng Phi làm cô chịu không nổi. Cô đã từng nhìn thấy vật đàn ông cứng rắn của hắn nên cô lo sợ mình không tiếp nhận được sự xâm nhập của vật đó.
Cô mang tâm trạng băn khoăn không dứt ấy đến trước cửa phòng Diệp Lăng Phi thì chợt nghe thấy tiếng rên rỉ của Chu Hân Mính truyền từ trong truyền ra, đồng thời cô còn nghe được cả tiếng Chu Hân Mính khẽ van nài:
- A… em không chịu được nữa rồi, a…. a!
Bạch Tình Đình bỗng căng thẳng. Tiếng rên kích động của Chu Hân Mính làm hạ thân cô cũng trở nên ẩm ướt. Nhưng âm thanh đó đồng thời cũng đem lại cho cô cảm giác sợ hãi, cô tưởng tượng ra sự thống khổ của Chu Hân Mính, tiếng rên rỉ ban nãy có lẽ là tiếng khẩn cầu trong đau đớn của Chu Hân Mính. Nghĩ đến đây Bạch Tình Đình cũng không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng chạy về phòng mình.