Chương 494: Thân phận thần bí

Tư lệnh Trương Dược năm nay cũng đã 60 tuổi, nhưng nhìn vào ông người ta chưa thấy có cảm giác tuổi già bóng xế. Trên người ông ta mặc quân phục, khi nhìn thấy lão già thì hành lễ đúng mực kiểu nhà binh.

Lão già nhìn thấy tư lệnh Trương Dược, bèn cười nói:

- Ông Trương, ông nghe tôi nói này, sao ông cứ khách sáo với tôi như vậy, vẫn còn hành lễ gì kia chứ.

Vừa nói, ông vừa có ý gọi Trương Dược lại, nói:

- Ngồi xuống đi!

Đợi Trương Dược ngồi xuống xong đâu đấy, lão già mới nói:

- Hôm nay tôi vốn định bàn tiếp với ông chuyện của quân khu, nhưng vừa hay tôi lại có một vị khách, vậy chúng ta tạm thời không đề cập đến chuyện này nữa, dù gì thì ông cũng phải ở lại Bắc Kinh một thời gian, hôm nay chúng ta nói chuyện phiếm chút đi.

Lão già nói một thôi một hồi xong, mới nhớ ra mình chưa giới thiệu Diệp Lăng Phi, ông ta bèn cười nói:

- Xem cái trí nhớ của lão già này này, tôi cứ huyên thuyên nãy giờ mà quên không giới thiệu mọi người với nhau. Tiểu Diệp, vị này là tư lệnh Trương Dược của quân khu xx.

Lão già vừa giới thiệu đến Trương Dược, tim Diệp Lăng Phi hắn bỗng nhảy lên một hồi, chẳng trách ngay từ đầu hắn thấy cái tên Trương Dược nghe thật quên tai, hóa ra lại là tư lệnh quân khu trực thuộc thành phố Vọng Hải. Nơi mà quân khu xx đóng chính là thành phố thủ phủ trực thuộc tỉnh của thành phố Vọng Hải. Mà đương nhiên hắn không thể không biết đến đại danh vị tư lệnh này.

Khi giới thiệu Diệp Lăng Phi, lão già cũng không giới thiệu tường tận, chỉ nói hắn đang làm việc tại Vọng Hải, và là bạn của ông ta.

Trương Dược là ai mà lại không nhìn ra lão già rất mực coi trọng tên thanh niên này chứ. Người mà được lão già coi là bạn không hề đơn giản, Trương Dược vừa nghe Diệp Lăng Phi đang làm việc tại Vọng Hải thì cảm thấy rất hứng thú. Cháu gái của ông tư lệnh này đang học tại Vọng Hải, ông ta vốn định đến Vọng Hải thăm cháu gái mình một chuyến, nhưng ông lại lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ làm cô cháu gái kia không vui, chỉ đành dặn dò cô cháu gái cưng phải biết chăm sóc tốt bản thân.

Trương Dược nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Diệp tiên sinh hiện nay đang làm việc tại Vọng Hải?

Diệp Lăng Phi khẽ ừm một tiếng, ở đây cũng không phải là nhà mình. Hơn nữa lúc này lại đang ngồi đối diện với hai nhân vật tầm cỡ nắm quyền sinh quyền sát rất nhiều việc trong tay, Diệp Lăng Phi không muốn mình khinh suất, ăn nói hàm hồ. Ai mà biết được mình có lỡ mồm hay không, nếu là như vậy thì không tốt chút nào.

Nghe thấy lời đáp của Diệp Lăng Phi, Trương Dược cười nói:

- Cháu gái tôi cũng đang học tại Vọng Hải. Tôi rất muốn qua đó xem nó thế nào, nhưng lại sợ nó không vừa ý. Aiya!

Lão già nghe Trương Dược nói vậy cười nói:

- Ông Trương, xem ông kìa. Ông lại nhắc đến đứa trẻ này rồi. Tôi phải nói với ông vài câu, ông nói xem ông còn phải lo biết bao nhiêu chuyện, Tuyết Hàn cũng đâu còn là trẻ con nữa, ông đừng suốt ngày chỉ lo quản nó cho thật chặt nữa.

Trương Dược thở dài, nói:

- Thủ trưởng, Tuyết Hàn đứa trẻ này sức khỏe không được tốt, bố mẹ nó đưa nó đi khám không biết bao nhiêu là bệnh viện, người ta đều kết luận tim nó không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể dưỡng bệnh, mà hơn nữa cũng không thể chịu được kích động mạnh, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tôi cũng nghe đến phẫu thuật cấy ghép tim, nhưng quá mạo hiểm. Ai đủ cam đảm để đối diện nếu có rủi ro kia chứ. Nhưng ít nhất tình trạng sức khỏe của con bé hiện nay cũng không đến nỗi đáng lo ngại.

Diệp Lăng Phi nghe đến tên của Tuyết Hàn, lại nghĩ đến Trương Dược, hắn bỗng ngỡ ngàng nhận ra có lẽ Trương Tuyết Hàn là cháu gái của Trương Dược.

Sau một hồi xâu chuỗi những lời Trương Dược và lão già nói lại, hắn đã khẳng định Trương Tuyết Hàn là cháu gái của tư lệnh Trương Dược. Hắn từ trước đến nay luôn cảm thấy tiếc cho Trương Tuyết Hàn, giờ nghe bọn họ nhắc đến cô giá đó, hắn không ngăn được tiếng thở dài.

Lão già tình cờ nghe được tiếng thở dài của hắn, liền quay mặt về phía hắn, ngạc nhiên vì thái độ ban nãy của hắn, vì theo như ông thấy, Diệp Lăng Phi không phải hạng người chỉ vì cài câu nói mà có thể dễ dàng xót xa cảm thông cho cảnh ngộ của kẻ khác. Ông bèn cười nói:

- Tiểu Diệp, có chuyện gì vậy?

- Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho cháu gái của tư lệnh Trương, vẫn còn trẻ mà đã mắc phải căn bệnh kia, không thể hưởng thụ cuộc sống.

Diệp Lăng Phi nói xong liền quay sang phía tư lệnh Trương, nói:

- Tư lệnh Trương, ở nước ngoài tôi có quen biết với vài người bạn, hơn nữa trong đó có thể có vài người các ông không có cách nào tiếp xúc được. Thân phận của bọn họ được bảo mật, họ nghiên cứu những phương pháp y học tiên tiến nhất. Tôi có thể giúp ông xem xem liệu nước ngoài có phương pháp trị bệnh tiên tiến nào mà không cần phải cấy ghép tim mà vẫn chưa được bệnh không. Bệnh tim quả thật là một căn bệnh vô cùng nguy hiểm, mà rủi ro của những ca cấy ghép tim rất cao, nếu sau phẫu thuật cơ thể xuất hiện hiện tượng đào thải, thì e rằng có muốn cứu cũng không kịp nữa rồi. Tôi nghĩ ông nên kết hợp áp dụng những phương pháp trị liệu và dùng thuốc của phương tây. Theo như những gì ông nói, chỉ cần hiện tại cháu của ông có thể khống chế được cảm xúc, thì sẽ không có nhiều điều không mong muốn xảy ra. Thế nên, tư lệnh Trương tốt nhất là nên tránh những việc kích động cháu của mình, hãy để cô ấy làm những việc cô ấy thích đi ạ.

Trương Dược nghe xong, chưa kịp nói lời cảm ơn, thì đã nghe thấy tiếng cười của lão già.

- Tôi nói điều này nhé, lão Trương. Tôi quên mất là Tiểu Diệp ở nước ngoài, năng lực và tầm ảnh hưởng ghê gớm hơn cả tôi và ông rất nhiều, có những thứ mà những kẻ như chúng ta không có dịp để tiếp xúc. Nếu Tiểu Diệp đã nói vậy, tôi thấy sự việc ắt thành.

Lão già thực chất không hề tâng bốc Diệp Lăng Phi, mà sự thực là như vậy. Dù địa vị và thế lực của ông và tư lệnh Trương rất đáng gờm. Trong mắt những người dân bình thường đều là những nhân vật có thể "hô mưa gọi gió", việc gì cũng luôn ở trong tầm kiểm soát, nhưng cũng chỉ ở trong nước. Vì tình hình nước ngoài thì lại không giống như vậy, đặc biệt là một vài nước như Mỹ, Anh, Đức, những nước này luôn có sự hạn chế giao lưu với Trung Quốc, rất nhiều bí mật trong nhiều lĩnh vực không hề muốn tiết lộ với Trung Quốc, ví dụ như vũ khí, kĩ thuật quân sự, đều được bảo mật rất chặt chẽ với Trung Quốc. Những nước này còn bồi dưỡng nhiều anh tài ưu tú, những nhân tài này số thì phục vụ trong những lĩnh vực cần sự bảo mật cao, họ nghiên cứu những kĩ thuật công nghệ tiên tiến hàng đầu trên thế giới, giống như loại thuốc mà Diệp Lăng Phi đang uống. Đừng nói đến Trung Quốc, ngay cả những người dân bình thường của Mỹ cũng không thể biết được sự tồn tại của loại thuốc này, nó được xem như bí mật quốc gia, quy trình nghiên cứu và chế biến hoàn toàn được bảo mật.

Vì vậy có thể nói, rất nhiều thứ chỉ được thực hiện dưới sự giúp đỡ của những tổ chức như Lang Nha. Những tổ chức như thế này có mạng lưới ở khắp mọi nơi, tay mắt nhiều vô kể, giao dịch thường xuyên với không thiếu một nước nào trên thế giới. Nói ví dụ như Lang Nha, nó duy trì quan hệ mật thiết với không dưới một trăm quốc gia và vùng lãnh thổ, trong đó bắt tay với cả hai giới đen trắng, thậm chí tạo thành một cục diện, chẳng hạn như thông qua một vài biện pháp nào đó mua vũ khí của chính phủ bên này rồi lại quay sang bán trực tiếp vũ khí cho nước này, chứ ngay đến biên giới nước này cũng không xuất hiện bất cứ giao dịch nào.

Trương Dược hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của lão già. Ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nghĩ bụng không thể coi thường và cũng không thể tưởng tượng nổi về lai lịch của Diệp Lăng Phi, ông chỉ không ngờ lão già lại có sự tin tưởng như vậy vào một tên thanh niên.

Trương Dược vốn đã mất lòng tin vào việc chữa khỏi bệnh tim cho cháu gái của mình, nhưng những lời nói ban nãy của lão già lại nhen nhón trong lòng ông ta hi vọng chữa khỏi căn bệnh nan y cho cháu gái ông. Ông ta rất mực yêu chiều cô cháu gái này, vội vàng nói:

- Diệp tiên sinh, nếu cậu đã nói như vậy, tôi lập tức đưa cậu về Vọng Hải gặp cháu gái tôi, rồi cậu xem xem bệnh tình hiện nay của nó như thế nào Lão già cười nói:

- Ông nghe tôi nói đã lão Trương, ông làm gì mà phải gấp gáp như thế, Tiểu Diệp người ta hôm nay đến là để gặp tôi, tôi đã dặn người nhà chuẩn bị cơm trưa. Thế mà giờ cậu lại định lôi Tiểu diệp về, thì quả thật không được thấu tình đạt lý cho lắm. Hơn nữa, Tiểu Diệp cũng không phải bác sỹ, cậu bảo cậu ta đến xem bệnh cho cháu ông thì có tác dụng gì? Tôi bảo, cậu nên để bác sĩ người ta chẩn đoán bệnh của cháu cậu trước đã, xác định rõ bệnh tình, rồi hãy nhờ Tiểu Diệp giúp hỏi xem ở nước ngoài ngoài cách cấy ghép ra còn có phương pháp an toàn hơn thay thế hay không. ÔNg thật là! Chưa chi đã vội vội vàng vàng.

Trương Dược vội nói:

- Thủ trưởng, tôi có thể không gấp không được. Suýt nữa thì tôi quên mất chuyện này, tôi phải gọi điện cho Quốc An, bảo anh ta đem theo bác sỹ quân khu đi kiểm tra tổng thể cho Tuyết Hàn mới được.

Diệp Lăng Phi chỉ còn biết lắc đầu, thật nhìn không ra lão già tư lệnh này mặc dù tuổi tác đã cao nhưng phong cách làm việc thì vẫn rất hùng hổ, xem ra hiện nay tốt nhất là nên tìm cách chữa khỏi bệnh cho cháu của ông ta. Diệp Lăng Phi trong lòng đang rất băn khoăn, vì hắn cũng mới chỉ nói sẽ giúp tìm xem ở nước ngoài liệu có loại thuốc nào có thể chữa được bệnh tim, chứ nào đã khẳng định sẽ tìm ra. Nhìn thấy nét mặt hoan hỉ của Trương Dược, mà Diệp Lăng Phi hắn không nén được tiếng thở dài trong bụng. Nếu sớm biết Trương Dược vồn vã như vậy hắn đã không nói ra những lời ban nãy.

Nhưng giờ có hối hận thì cũng đã muộn, hắn nghĩ bụng lần này không thể không nhờ đến sự giúp đỡ của Angel. Ban đầu thì rõ ràng đã hẹn sẽ không gặp lại Angel trong một năm tới, thế mà bây giờ đột nhiên lại liên lạc với người ta, không biết Angel sẽ nghĩ như thế nào.

Sau khi ăn xong cơm bên chỗ lão già, thì chiều đến Diệp Lăng Phi đáp máy bay về Vọng Hải. Trước khi hắn dời đi thì Trương Dược đã kịp gọi cho hắn, nói rằng ông ta cũng sẽ đến Vọng Hải, đến lúc đó sẽ bàn chuyện chi tiết.

Diệp Lăng Phi đồng ý rồi cúp điện thoại, hắn lại quay số gọi cho Vu Đình Đình, hắn muốn đưa quần áo mà đích thân hắn chọn mua ở Bắc kinh cho Vu Đình Đình. Nhưng đúng lúc này thì cô đang ở trên lớp, ra không kịp. Diệp Lăng Phi nghĩ, thôi thì vẫn nên về nhà nghỉ ngơi trước đã, ngồi lên ngồi xuống máy bay mấy ngày trời, quả thực rất mệt, mấy ngày nay hắn không có những giờ phút nghỉ ngơi thực sự Vừa về đến biệt thự, hắn ngâm mình trong làn nước ấm, gột bỏ những mệt mỏi của cơ thể. Sau đó chỉ mặc độc chiếc quần con rồi trèo lên giường nằm, ước chừng khi nào thì John David có thể đến Trung Quốc.

Theo những lời nói ban đầu của John David, thì tuần này hắn sẽ đến Trung Quốc. Diệp Lăng Phi vốn định gọi Từ Oánh, hỏi thăm tình hình công ty, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn lại ngắt cuộc gọi, nằm mơ màng ngủ.

Tập đoàn Tân Á hiện nay nằm hoàn toàn trong tay Tiền Thường Nam, Trương Khiếu Thiên vừa mới tỉnh lại, nhất thời vẫn chưa thể nói, Trương Lộ Tuyết thì cả ngày ở trong bệnh viện chăm sóc ba mình. Tập đoàn Tân Á coi như giao lại cho Tiền Thường Nam quản lý, tên này sau khi tiến hành điều chỉnh một số chức vụ trong công ty, lại quay ra can thiệp vào công việc của phòng tổ chức, lật đổ hoàn toàn ý định xây dựng phòng tổ chức thành bộ phận quan trọng nhất của tập đoàn lúc ban đầu của Trương Khiếu Thiên.

Công việc của phòng tổ chức bị cắt giảm nghiêm trọng, từ nay về sau phòng tổ chức cũng không được chịu trách nhiệm về bộ phận sản xuất và bộ phận thị trường nữa, mà chỉ là bộ phận tổng hơp, chịu trách nhiệm về mặt công văn giấy tờ cho hai phòng kể trên.

Nói trắng ra, phòng tổ chức hiện nay chỉ như một văn phòng nhỏ chuyên lo mấy thứ giấy tờ vặt vãnh. Vẫn còn chưa đủ Tiền Thường Nam còn tiến hành điều chỉnh nhân sự cho phòng này. Mặc dù hắn vẫn chưa dám động đến giám đốc Diệp Lăng Phi nhưng tuy nhiên hắn đã có thể hạn chế hoạt động của Diệp Lăng Phi.

Còn về Trần Ngọc Đình, Tiền Thường Nam đã hoàn toàn loại trừ cô ra khỏi công việc thực tế, chỉ để cô phụ trách mảng thiết kế kỹ thuật. Đối với Tiền Thường Nam hắn, nếu coi như Trương Lộ Tuyết biết rõ ý định của hắn, nhưng hắn cũng đã kiểm soát được cô rồi. Trương Lộ Tuyết chỉ còn có thể giương mắt nhìn Tiền Thường Nam từng bước từng bước một nuốt trọn Tân Á, tập đoàn mà bố cô dày công gây dựng.