Chương 466: Đàn ông không hiểu được tâm lý của phụ nữ

Một thành phố muốn phát triển, tất yếu phải có thứ thay đổi, nhìn từ sự biến chuyển của phố Thiên Tân có thể thấy sự phát triển kỳ vĩ của thành phố Vọng Hải.

Diệp Lăng Phi không nghĩ được rằng, điều khiến Chu Hân Mính buồn không phải là sự tụt hậu của phố Thiên Tân, mà buồn vì không biết liệu tình cảm giữa cô và Diệp Lăng Phi có thay đổi hay không, liệu sau này Diệp Lăng Phi có còn yêu cô như hiện nay không?

Bất kể người con gái nào cùng nghĩ tới điều này, và Chu Hân Mính không phải là ngoại lệ, cô đã quen với những ngày có Diệp Lăng Phi trân trọng, bảo vệ cô, đã quen với cuộc sống có Diệp Lăng Phi. Đối với Chu Hân Mính, trước khi gặp Diệp Lăng Phi, cô thậm chí còn nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ kết hôn, nhưng Diệp Lăng Phi đã làm cô thay đổi. Tuy Chu Hân Mính vẫn là nữ cảnh sát mạnh mẽ, anh hùng như thuở ban đầu nhưng tình cảm của cô lại thay đổi rất nhiều, cô đã yêu sâu đậm Diệp Lăng Phi.

Chu Hân Mính sớm đã biết mình yêu Diệp Lăng Phi là một sai lầm, nhưng cô không thề ngăn cản mình yêu Diệp Lăng Phi được, cô như đang ở trong vũng bùn lầy, càng lún càng sâu, tới mực không thể tự kiềm chế được.

Bây giờ cô đã biết trong cuộc đời mình mãi mãi sẽ chỉ ghi khắc dấu ấn của người đàn ông này, tất cả những gì của cô đều thuộc về người đàn ông này. Nhưng Chu Hân Mính lại lo, lo có một ngày, người đàn ông này sẽ rời xa mình, liệu mình có còn đủ dùng cảm để tiếp tục sống không?

Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ tâm ý của Chu Hân Mính, tất cả những điều Chu Hân Mính làm đều là vì Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sẽ ghi khắc trong lòng. Hiện Diệp Lăng Phi cảm thấy hắn như một người đàn ông, phải che chở và bảo vệ tất cả những gì mà hắn có, không thể để người phụ nữ của hắn bị tổn thương.

Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy cái eo thon gọn của Chu Hân Mính, nhẹ nhàng cười nói:

- Hân Mính, anh sẽ không thay đổi đâu, em cũng biết những chuyện trước đây của anh, là một người đã từng trải qua sinh tử, mới có thể hiểu được nên làm thế nào để trân trọng cuộc sống của mình, trân trọng những người bên cạnh mình. Có rất nhiều thanh niên, rất thích thề non hẹn biển, nhưng họ không hề biết cái gọi là thề non hẹn biển đó của họ yếu đuối tới mức nào, chưa từng phải khắc cốt ghi tâm chuyện gì thì sẽ không biết thế nào là trân trọng tất cả những gì mà mình khó khăn lắm mới đạt được. Còn anh thì lại khác. Anh biết cuộc sống hiện nay của anh đạt được là một điều chẳng dễ dàng gì, vì thế anh mới càng trân trọng nó ngàn lần. Hân Mính, anh sẽ không nói nhiều, nhưng, anh sẽ dùng hành động của mình để em có thể thấy được, anh sẽ không bao giờ thay đổi.

Chu Hân Mính ý thức được cảm xúc của mình có chút thương cảm, vội vàng nói:

- Anh nói vớ vẩn gì thế hả. Em chỉ là tự mình lẩm bẩm một mình thòôi, hay cả chuyện lẩm bẩm một mình cũng không được, thật là.

Diệp Lăng Phi biết Chu Hân Mính chỉ là không muốn hắn quá bận tâm, cũng có thể, Chu Hân Mính biết hắn có rất nhiều phụ nữ, vì thế mới lo lắng tình cảm của hắn liệu có thay đổi hay không. Diệp Lăng Phi đưa tay nhéo mông Chu Hân Mính nói:

- Anh cũng chỉ là lẩm bẩm một mình thôi mà.

- Anh đó, lúc nào cũng khiến người khác phải bó tay.

Chu Hân Mính dựa người vào Diệp Lăng Phi, trên người cô tỏa ra mùi hương thơm khiến lòng người phấn khích. Kích thích Diệp Lăng Phi, khiến hắn nhịn không nổi đưa tay nhéo nhéo cặp mông của Chu Hân Mính đang được chiếc quần bò ngắn ôm sát, lộ ra cao cao kia. Diệp Lăng Phi đem môi dính vào bên tai Chu Hân Mính, thỏ thẻ nói:

- Hân Mính, em đừng có dụ dỗ anh thế này được không. Anh chịu không nổi đâu, cẩn thận không anh tìm nơi nào đó ăn sống em bây giờ.

- Hì, đó là do anh quá háo sắc thôi, nói cho anh biết, em là cảnh sát đó, cẩn thận không em bất anh vào đồn đó.

Chu Hân Mính cười đùa nói:

- Hãm hiếp cảnh sát là trọng tội đó.

- Thế anh cũng đành chịu thôi, ai bảo em * thế này chứ. Anh nguyện mạo hiểm chuyến này.

- Đi nào, đừng nói vớ vẩn nữa, mau đi dạo thôi.

Chu Hân Mính đỏ ngượng mặt. Khi đối mặt với Diệp Lăng Phi, lúc nào cô cũng cảm thấy mặt mình đỏ bừng bừng. Có thể vì cô quá yêu người đàn ông này rồi. Chu Hân Mính dựa người vào Diệp Lăng Phi, miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Người trên đường phố rất đông. Ở ngã tư hai bên đường bán rất nhiều đồ rẻ. Còn có không ít quán bán đồ giả, gắn nhãn mác thương hiệu của người khác, bán với giá rất rẻ. Chuyện này ở Trung quốc rất phổ biến. Có rất nhiều người mặc đồ gắn nhãn mác giả, nhưng vẫn dương dương tự đắc.

Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính dạo một vòng trên phố Thiên Tân. Hai người đi tới trước một quán nhỏ bán đồ thủ công mỹ nghệ. Chu Hân Mính ngồi xuống, chọn những đồ mà mình thích, còn Diệp Lăng Phi thì cầm lấy một điều thuốc, châm lửa. đứng ngoài quán hút.

Vừa hút vừa nhìn Chu Hân Mính chọn đồ.

Ánh mắt của hắn vừa lướt qua đằng sau thì cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình. Diệp Lăng Phi ngậm điếu thuốc trong miệng, cố ý vờ như đang chỉnh chỉnh lại ống quần thì nhìn thấy có ba thanh niên trẻ đang đứng ở phía sau nhìn mình. Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ lạ, ba thanh niên này vốn không quen biết gì hắn. Tại sao lại nhìn hắn. Diệp Lăng Phi lại đứng thẳng lên, giả vờ nhìn ngó xung quanh. Đúng lúc hắn vừa quay đầu thì nhìn thấy một tên thanh niên bôi trên mặt nước thuốc màu đỏ định trốn vào trong đám đông. Diệp Lăng Phi nhìn thấy tên thanh niên này thì cảm thấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Nhưng hắn không dám khẳng định. Hắn lại quay người lại. Tuy mắt hắn đang nhìn Chu Hân Mính chọn đồ thủ công mỹ nghệ nhưng đầu hắn lại đang hoạt động với tần suất cực cao để có thể nhanh chóng tìm ra tên thanh niên đó tóm lại là đã gặp ở đâu.

Chu Hân Mính mua ba chiếc vòng tay với giá mười đồng. Chiếc vòng tay này là đồ thủ công. Chủ quán này vốn định bán năm đồng một chiếc, ba chiếc là mười lăm đồng.

Nhưng Chu Hân Mính trả giá đi trả giá lại với chủ quán cuối cùng mới mua được ba chiếc vòng với giá mười đồng.

Chu Hân Mính cầm ba chiếc vòng tay. Trước tiên đeo vào tay phải của mình một cái, một cái đeo vào tay Diệp Lăng Phi, còn một cái cô để tặng Bạch Tình Đình.

- Cái này có ý nghĩa gì chứ, đeo vào khó coi chết được.

Diệp Lăng Phi không thích vòng tay này lắm, hắn không thích trên tay mình đeo cái gì cả, kể cả đồng hồ hắn cũng rất ít khi đeo. Dã Thú tặng hắn cái đồng hồ bằng vàng, được hắn thuận tay ném ngay vào phòng ngủ, giờ cũng không nhớ là đã ném vào chỗ nào. Diệp Lăng Phi lại nhìn Chu Hân Mính, lẩm bẩm nói:

- Chỉ bót được có năm đồng thôi mà, đáng để em phải trả giá cả ngày thế không?

Chu Hân Mính đưa cánh tay đang đeo chiếc vòng giơ đi giơ lại trước mặt mình, cô cảm thấy rất hài lòng với chiếc vòng tay này. Thấy Diệp Lăng Phi nói đeo vào khó coi, cô liền tức giận nói:

- Trả đây, nếu không thích thì trả lại đây.

Thấy Chu Hân Mính tức giận, Diệp Lăng Phi vội vàng ôm lấy Chu Hàn Minh cười nói:

- Anh chỉ muốn chọc cho em vui thôi mà, anh cũng cảm thấy cái vòng tay này rất hay, thật sự rất đẹp.

- Giả dối, nói không thành có.

Chu Hân Mính mân mê cái miệng nhỏ của cô nói:

- Nếu như anh thật sự thích thì ngày nào cũng phải đeo nó đó, không được tháo ra.

- Được, được.

Diệp Lăng Phi gật đầu đồng ý lia địa. Hắn thấy Chu Hân Mính nở nụ cười trên khuôn mặt, liền hỏi:

- Hân Mính, nãy chỉ vì năm đồng mà đáng để em phải trả giá thế sao, chúng ta có thiếu tiền đâu cơ chứ.

- Đây là niềm vui đó, con gái thích trả giá đó, sao nào?

Chu Hân Mính chẹp chẹp môi, nói:

- Những cái này đàn ông làm sao hiểu được.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Đúng, anh cùng không hỏi nữa, chỉ cần em yêu của anh vui thì thế nào cũng được.

Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy eo Chu Hân Mính, hỏi:

- Em yêu, chúng ta đi đâu nữa đây?

- ừm, tùy thôi, em cảm thấy chỗ này rất nhiều đồ, cứ đi vòng vòng xem thế nào.

Chu Hân Mính vừa dứt lời thì nghe thấy một giọng nữ cao hô:

- Có kẻ trộm đồ của tôi, mau bắt lấy.

Chu Hân Mính giật mình, theo phản xạ tự nhiên định lao qua đó thì bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Diệp Lăng Phi nói:

- Hân Mính, em đang trong ngày nghỉ đó, quản gì chuyện đó chứ.

- Em vẫn muốn qua đó xem, em là cảnh sát mà. dù có nghỉ cũng không thể bỏ qua tất cả.

Thấy thái độ kiên quyết của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi chỉ đành gật đầu, nói:

- Được thôi, chúng ta qua đó xem thế nào.

Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính bước qua đó thì thấy một phụ nữ tầm ba mươi tuổi đang đứng trước cửa quán, đang hỏi những người xung quanh:

- Mọi người có thấy tên trộm không, ví tiền của tôi đâu mất rồi?

Người phụ nữ hỏi một vòng, cũng không có ai thấy, thế rồi, cô quay sang hỏi chủ quán:

- Tôi vừa cầm tiền mua đồ, sao trong chốc lát, ví tiền của tôi đã biến mất rồi, chủ quán, bà có thấy ví tiền của tôi không?

Chủ quán vội vàng lấc đầu, nói:

- Tôi không chú ý, tôi chỉ lo bán hàng thôi.

Lúc này, những người xung quanh tốt bụng nhắc nhở:

- Trộm rất nhiều, cô mua đồ phải chú ý chứ, tôi thấy khả năng tên trộm đi mất rồi.

Chu Hân Mính cqu mày, cô là cảnh sát, thấy chủ quán lúc nói chuyện ánh mắt khẽ chuyên động, có vẻ như đang nhìn xung quanh. Chu Hân Mính biết ngay có vấn đề, chắc chắn chủ quán biết gì đó, những không dám nói. Chu Hân Mính không lập tức đứng ra, cô chỉ đứng trong đám đông quan sát nữ chủ quán. Cô gái đó thấy những người xung quanh không ai biết chỉ đành đi báo cảnh sát, còn những người xung quanh thì tản ra, lúc này, Chu Hân Mính mới bước tới trước mặt chủ quán, giả bộ muốn mua đồ, hỏi:

- Bà chủ, ở đây có hay bị mất đồ không?

Bà chủ quán nhìn xung quanh chỉ còn đôi nam nữ này thì ừm một tiếng, nhưng không nói gì thêm.

Chu Hân Mính lại hỏi:

- Thế cảnh sát đâu mà không quản, à, phố Thiên Tân không phải cũng có sở cảnh sát sao, chẳng lẽ những cảnh sát được phải đi tuần tra lại không bắt trộm?

- Tôi không biết, tôi chỉ lo làm ăn, còn rốt cuộc có chuyện gì, tôi thật sự không rõ.

Bà chủ quản nảy sinh cảnh giác, không chịu nói thêm lời nào nữa.

Chu Hân Mính cùng rất bình tình, giả bộ muốn chọn đồ, cô cầm lên một chiếc bình gốm nói:

- Bà chủ, cái này bao nhiêu?

- Hai mươi đồng.

- Đắt thế, bà chủ, chợ ở gần cầu chỉ bán có mười đồng, sao bà bán tới những hai mươi đồng lắm với.

Chu Hân Mính cầm chiếc bình gấm lên, nói:

- Bà chủ, mười đồng nhé, được không?

- Ở đây giá quán đắt, chợ bên cầu giá thuê quán rất rẻ.

Bà chủ tiếp tục nói:

- Đồ này tôi mua đã mười đồng rồi, cô không thể để tôi bán mà không có lãi chứ, cô gái, tôi thấy cô trả thêm tôi năm đồng nữa đi, mười lăm đồng nhé.

Chu Hân Mính không nói gì thêm mà chuyển qua hỏi:

- Bà chủ, giá thuê ở đây bao nhiêu thế, một năm tôi thấy cũng chỉ tới mức một hai chục nghìn là cùna.

- Quán của tôi những tám mươi nghìn một năm đó.

Cô gái, cô trả thêm chút đi, tôi cũng phải kiếm tiền mà.

Bà chủ nói.

- Một năm tám mươi nghìn, đắt thế sao.

Chu Hân Mính cầm chiếc bình gấm đặt xuống, cười nói:

- Tôi thấy nếu bà không nói thật cho tôi biết, thì một năm tám mươi nghìn đồng của bà sẽ tan thành hư vô rồi.