Chương 465: Không còn yêu tôi

Diệp Lăng Phi dậy khá sớm, sáng sớm tinh mơ đã chạy một vòng quanh ngôi biệt thự, vừa về tới biệt thự, bước vào đã nhìn thấy Bạch Tình Đình tay đang cầm túi xách, bước về phía gara.

- Bà xã, em đi đâu thế, hôm nay là chủ nhật mà.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bước về phía Bạch Tình Đình.

- Em tới công ty.

Bạch Tình Đình không dám nhìn Diệp Lăng Phi, tối qua cô ngủ không được tốt, vừa chợp mắt, trong đầu liền nghĩ tới thân thể cường tráng của Diệp Lăng Phi, còn cả cảm giác mê mê khi tay mình chạm vào phần hạ bộ của hắn. Cô bước nhanh về phía xe của mình, lên xe.

Diệp Lăng Phi bước tới trước cửa xe, gõ cửa. Bạch Tình Đình kéo cửa xe xuống, hỏi:

- Có chuyện gì sao?

- Không, anh chỉ muốn nói bà xã không được làm quá sức đó.

Vừa nói, hắn vừa hôn lên môi Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình lộ ra nụ cười mê hồn, vẫy vẫy tay chào Diệp Lăng Phi rồi mới khởi động xe. Diệp Lăng Phi đứng tiễn Bạch Tình Đình lái xe ra khỏi biệt thự rồi mới bước vào trong.

Tắm rửa xong, lúc Diệp Lăng Phi bước ra khỏi phòng tắm, lại nghĩ tới Chu Hân Mính, không biết Chu Hân Mính đã dậy chưa. Diệp Lăng Phi chỉ mặc có chiếc quần nhỏ bước tới cửa phòng của Chu Hân Mính, dùng tay đẩy cửa phòng ra. Cửa phòng mở ra, chỉ nhìn thấy Chu Hân Mính đang mặc chiếc áo ngủ trong suốt, nằm nghiêng người đang ngủ trên giường.

Tư thế ngủ của Chu Hân Mính rất tồi, cặp đùi trắng nõn nà vắt lên cái chân còn lại, cặp mông cao cao nhếch lên, từ góc độ nhìn của Diệp Lăng Phi vừa vặn thấy đúng điểm chính giữa hai bắp đùi lộ ra cái gì đó màu đen. Diệp Lăng Phi cảm thấy dục hỏa lại bốc lên ngùn ngụt, hắn đẩy cửa ra, nhẹ chân bước tới bên giường, khom lưng, hai tay đặt lên cặp mông nõn nà của Chu Hân Mính, miệng vừa định dán vào, thơm một trận thì thấy Chu Hân Mính tựa hồ bản năng, nghiêng người, giơ chân phải đá thẳng vào ngực Diệp Lăng Phi, một cú sút thẳng hắn xuống giường.

Thình một cái, Diệp Lăng Phi ngã bổ chổng trên sàn.

Chu Hân Mính bừng tỉnh, khẽ dụi mắt, thấy Diệp Lăng Phi chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ đang bò trên sàn nhà, cô liền vội vàng ngồi dậy, ân cần hỏi:

- Anh không sao chứ?

Diệp Lăng Phi ngã tới mức đau điếng cả mông, tay phải xoa xoa mông, miệng liên hồi nói:

- Không sao, không sao, anh thấy em ngủ cũng vẫn biết rèn luyện đá chân đấy nhỉ, chẳng lẽ cảnh sát cũng lưu hành chuyện tập luyện trên giường sao.

Chu Hân Mính trừng mắt ngườm hắn, tức giận nói:

- Chính là để đề phòng những tên háo sắc như anh nhân lúc người ta đang ngủ âm mưu làm loạn đó. Thế nào, có muốn thử lại lần nữa không?

- Không dám, không dám. Anh nên về phòng mặc quần áo thì tốt hơn.

Diệp Lăng Phi bước tới cửa, miệng còn lẩm bấm nói:

- Cũng không phải là chưa sờ qua, việc gì phải ra tay mạnh như thế chứ. Ai da, cái mông của tôi.

- Biến, biến ngay. Sau này đừng có động vào người tôi.

Chu Hân Mính bị câu này của Diệp Lăng Phi chọc cho tức điên. Giơ tay cầm lấy gối, ném thẳng về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy chuyện không hay liền vội vàng đóng cửa. Chiếc gối đập thẳng vào cánh cửa, rơi xuống đất. Chu Hân Mính lại nằm xuống giường tiếp tục ngủ. Hôm qua cô với Diệp Lăng Phi ân ái mất đi quá nhiều thể lực. Chu Hân Mính cảm thấy mình như bị Diếp Lăng Phi dần cho kiệt sức, lần nào cũng khiến cô nằm bệt giường không nhúc nhích được.

Chu Hân Mính vừa nằm xuống. Diệp Lăng Phi lại mở cửa ra, cười hì hì nói:

- Hân Mính, tư thế ngủ của em thật đẹp, nếu như em cởi hết quần áo ra mà ngủ như thế thì anh thấy càng tuyệt hơn.

- Đồ xấu xa.

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi chọc tức tới mức lại muốn cầm gối ném nhưng chỉ thu được tay không. Giờ cô mới nhớ tới mình vừa ném chiếc gối đi rồi. Chu Hân Mính nhảy dậy, chân trần, lao thẳng về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa thấy tình thế không hay liền vội vàng đóng cửa, chạy thẳng về phòng.

Diệp Lăng Phi quay trở về phòng lượn đi lượn lại hồi lâu, bụng nghĩ chắc Chu Hân Mính bớt hỏa rồi, hắn liền thay quần áo, bước ra khỏi phòng. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng bước tới phòng Chu Hân Mính, giơ tay đẩy cửa. Cửa phòng vẫn không đóng. Hắn thầm nghĩ: "Cái này không thể trách mình được, đều tại cô ấy cứ để cửa cho mình đó chứ. " Diệp Lăng Phi ngó đầu vào, định chọc Chu Hân Mính lần nữa nhưng lần này hắn lại không nhìn thấy Chu Hân Mính trên giường. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ "chết rồi", song vẫn không kịp trở tay. Lúc này Chu Hân Mính núp đẳng sau cửa, tay giơ cái gối lên nhằm thẳng đầu Diệp Lăng Phi đập. Đập tới mức hắn liên mồm cầu cứu:

- Hân Mính, anh sai rồi, anh không dám nữa đâu.

Chu Hân Mính lúc này mới dừng tay, ném chiếc gối xuống giường, tiếp đó đẩy thẳng Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng, đẩy cửa đóng rầm một cái, khóa lại. Diệp Lăng Phi nhanh nhảu xuống lầu, ngồi vào bàn ăn sáng, bụng thầm tính toán lát nữa nên đi dạo ở đâu.

Diệp Lăng Phi vừa ăn xong bữa sáng thì thấy Chu Hân Mính bước xuống. Chu Hân Mính mặc chiếc quần bò cộc với chiếc áo phông có in hình chú mèo Katty màu hồng nhạt, cặp mông trắng nõn, cao cao của Chu Hân Mính được chiếc quần bò cộc bọc lấy, nổi lên cao cao, trông rất đẹp. Thấy Chu Hân Mính trang điểm thế này, Diệp Lăng Phi liền nghĩ ngay ra ý tưởng, tới bên Chu Hân Mính cười hì hì nói:

- Hân Mính, hôm nay trang điểm gợi cảm thế này, chắc định đi đâu à.

- Liên quan gì tới anh.

Chu Hân Mính cầm cốc lên, uống một ngụm sữa. lại cầm đôi đũa sắp miếng trứng rán. Đúng lúc Chu Hân Mính đưa miếng trứng rán về phía miệng thì bị Diệp Lăng Phi há mồm cắn mất một miếng. Chu Hân Mính ngườm Diệp Lăng Phi, nhưng vẫn đưa miếng trứng vừa bị Diệp Lăng Phi cắn lên miệng, chậm rãi nuốt.

Diệp Lăng Phi thấy vú Ngô không có ở đây, đưa tay ôm lấy eo Chu Hân Mính, tay sờ sờ mông Chu Hân Mính, miệng cười nói:

- Hay hôm nay chúng ta đi dạo phố đi, Tình Đình hôm nay lại đi làm, để anh một mình ở nhà buồn không việc gì làm, em không thể sợ anh chán quá ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sao, như thế anh rất dễ phạm sai lầm đó. Có nữ cảnh sát như em trông chừng anh, anh tuyệt đối không thể phạm tội được, đây cũng phù hợp với chỉ thị của Tình Đình, anh chỉ có em và Tình Đình thôi.

- Thôi đi, anh bên ngoài phụ nữ còn ít sao, đừng cho rằng tôi không biết.

Chu Hàn Minh biết Bạch Tình Đình đi làm rồi nên cô mới dám nói tới việc Diệp Lăng Phi ngoại tình.

- Anh chỉ có em và Tình Đình mà thôi, - Anh cẩn thận đó, nếu để Tình Đình bất gặp, tôi không biết hậu quả sẽ thế nào đâu.

- Anh biết Hân Mính tốt nhất, nào, hôn cái nào.

Diệp Lăng Phi nhanh nhảu hôn lên má Chu Hân Mính, Chu Hân Mính đưa tay lau lau nơi vừa bị Diệp Lăng Phi hôn, nói:

- Anh làm gì thế hả, có để cho tôi ăn không, anh còn dám làm phiền thì tôi không đi dạo vói anh nữa đâu đó.

- Được, được, anh không nghịch nữa.

Diệp Lăng Phi nghe thấy những lời này của Chu Hân Mính thì vội vàng rút tay của mình từ mông Chu Hân Mính ra, chống tay, ghé mặt nhìn Chu Hân Mính ăn. Chu Hân Mính không thèm để ý gì tới Diệp Lăng Phi, dù sao cô cũng quen với điểm này của Diệp Lăng Phi, thế nên cố cứ thoải mái ăn, cho Diệp Lăng Phi nhìn tới mỏi mắt thì thôi.

Thấy cái miệng xinh xắn đáng yêu của Chu Hân Mính cử động trước mắt, Diệp Lăng Phi trong lòng ngùn ngùn dâng trào *, chỉ muốn lao qua, hôn đôi môi nhỏ đó. Nhưng hắn cố nhịn, chờ Chu Hân Mính ăn xong, Diệp Lăng Phi đứng lên, hỏi:

- Hân Mính, em muốn đi đâu đây?

- Đi đâu cũng được. Anh là đàn ông cơ mà.

Chu Hân Mính đứng dậy, nói:

- Nếu anh không biết đi đâu thì tôi về phòng đọc sách đây.

- Đừng mà, đi nào, cứ ra ngoài là biết ngay nên đi đâu thôi.

Diệp Lăng Phi kéo tay Chu Hân Mính, vừa định bước ra ngoài thì Chu Hân Mính rút tay lại, khẽ nói:

- Đừng để vú Ngô nhìn thấy.

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Anh thấy vú Ngô ra ngoài rồi, yên tâm đi, vú Ngô không thấy được đâu.

Vừa nói, vừa lôi bàn tay nhỏ nhắn của Chu Hân Mính đi, lần này, Chu Hân Mính không còn rút tay lại nữa, chịu để Diệp Lăng Phi cầm tay mình kéo đi.

- Hân Mính, em thật không muốn tới nơi nào sao?

Diệp Lăng Phi lái xe, ghé mặt qua hỏi Chu Hân Mính. Hắn không biết nên đi đâu, chỉ hy vọng Chu Hân Mính có nơi nào đó muốn đi là được. Nhưng Chu Hân Mính hồn nhiên nói:

- Bình thường ngoài việc đi làm, về nhà, dù có đi ra ngoài tôi cũng đi với Tình Đình, thế nên tôi chẳng muốn đi đâu hết.

Diệp Lăng Phi thấy thế cũng đúng, Chu Hân Mính quen với cuộc sống thế này rồi, căn bản không giống với những cô gái khác suốt ngày đi ra ngoài vui chơi, dạo phố. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính cũng không có sáng kiến gì thì nói:

- Hay chúng ta tới phố nào phồn hoa chút đi dạo nhé.

Hôm nay Chu Hân Mính đơn thuần chỉ là đi chơi cùng với Diệp Lăng Phi, cô chỉ muốn có nhiều thời gian ở bên Diệp Lăng Phi hơn thôi nên cùng chẳng quan trọng là đi đâu. Thấy ý kiến này của Diệp Lăng Phi cô gật đầu đồng ý luôn.

Diệp Lăng Phi lái xe tới nội thành, tìm chỗ đỗ xe bên phố Thiên Tân, hai người xuống xe, Chu Hân Mính cau mày, Diệp Lăng Phi phát hiện ra sự bất thường của Chu Hân Mính, hỏi:

- Hân Mính, sao thế?

- Không sao.

Chu Hân Mính không nói, nhưng Diệp Lăng Phi cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó, tiếp tục hỏi:

- Hân Mính, có chuyện gì thế, nói với anh được không, nếu không anh sẽ khó chịu lắm.

Hân Mính hơi hơi thở dài, dùng tay chỉ về phía phố Thiên Tân nói:

- Anh có biết nơi này mấy năm trước thế nào không?

- Thế nào?

Diệp Lăng Phi đâu có biết, hắn vừa tới thành phố Vọng Hải mới hơn năm, sao biết được nơi này trước đây như thế nào. Đối với Diệp Lăng Phi, so với những thành phố phồn hoa như Vọng Hải hay các thành phố khác thì phố Thiên Tân giống như một cái chợ xưa, những người tới đây mua hàng chỉ cần xem qua trang phục cũng đủ biết là không có tiền, hai thị trường của phố Thiên Tân đều là nơi buôn bán hàng hóa giá rẻ. Nhưng người trên đường rất đông, rất náo nhiệt.

- Phố Thiên Tân trước đây từng là con phố sầm uất, nổi tiếng nhất thành phố Vọng Hải, năm đó ở đây toàn bán hàng giá trị cao, toàn những người có tiền tới đây mua hàng. Tôi cùng rất lâu rồi mới tới đây, trước đây, tôi từng tới qua nơi này mua đồ, khi đó cảm giác so với bây giờ rất khác.

Chu Hân Mính có vẻ buồn buồn nói:

- Vật còn có thể thay đổi huống chi là cả một thành phố.

Chu Hân Mính nói tới đây thì đột nhiên nhìn Diệp Lăng Phi, chân thành nói:

- Anh nói xem quan hệ của chúng ta sau này sẽ ra sao, liệu có một ngày, anh quên em và không còn yêu em nữa không?