Chương 439: Luôn phải trả giá

Diệp Lăng Phi bảo Dã Thú và Dã Lang chụp thêm vài bức ảnh đặc sắc mà mình muốn. Nhìn thấy Dã Lang và Dã Thú biến mất về phía đối diện với khách sạn, Diệp Lăng Phi mới vẫy tay gọi Tần Dao lên xe.

Diên Lăng Phi tay cầm 2 lon coca đưa cho Tần Dao một lon, nói:

- Anh đưa em về nhà.

Diệp đại ca, thật sự không có việc gì sao?

Tân Dao lo lắng hỏi.

- Yên tâm, việc này anh sẽ giải quyết.

Diệp Lăng Phi cười nói.

Đua Tần Dao về đến dưới lầu, Tần Dao trước khi xuống xe để chai nước lại. Nhìn thấy Tần Dao lên lầu Diệp Lăng Phi châm điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa nghĩ cách làm thế nào để giải quyết việc của Từ Hà Nam.

Từ Hà Nam và Hứa Trung Ân sau khi tỉnh lại liền phát hiện có hai cô em tươi mát nằm lõa lồ bên cạnh, Hứa Trung Ân thiếu chút nữa là thổ huyết. Còn phản ứng của Từ Hà Nam so với Hứa Trung Ân còn dữ dội hơn rất nhiều, hắn điên tiết đuổi hai cô gái kia ra khỏi phòng ngay lập tức.

- Tên họ Diệp khốn kiếp, tao nhất định sẽ không tha cho mày.

Từ Hà Nam kêu lên, nhưng không lâu sau đó hắn nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cười ra rả trong ống nghe:

- Từ công tử, cậu chơi với tôi như vậy đã thấy chán chưa? Tôi nói cho cậu biết, lần tới cậu sẽ không may mắn như vậy nữa đâu, có lẽ chưa ai dạy cậu chữ tử viết như thế nào, để tôi giúp cậu nhé?

Diệp Lăng Phi nói xong còn bổ sung thêm:

- Tôi còn có vài bức ánh rất đặc sắc liên quan đến cậu, ha ha tôi cũng không ngại mà công bố ra đâu.

- Mày... Mày muốn gì?

Từ Hà Nam lúc đó mới ý thức được rằng bản thân mình đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng, hắn hôm qua còn chuẩn bị lợi dụng mâu thuẫn giữa Hứa Trung Ân và Diệp Lăng Phi, nhưng hiện giờ xem ra ngay cả bản thân hắn cũng không phải là đối thủ của Diệp Lăng Phi, so với Diệp Lăng Phi hắn vẫn còn non lắm.

- Đừng để tao nhìn thấy mày, mày xuất ngoại cũng được, đi du lịch cũng được, tóm lại là đừng để tao nhìn thấy mày lần nữa.

Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:

- Tao nói như vậy không phải là dọa chơi mày, nếu như còn để tao nhìn thấy mày lởn vởn ở Vọng Hải thì mày lo mà chuẩn bị hậu sự đi là vừa, àh, còn nữa, không được làm hại đến Tần Dao, nếu một ngày nào đó cô ấy bị thương thì cho dù mày trốn ở nơi nào đi chăng nữa tao cũng lần cho bằng ra.

Tút... tút... .

Từ Hà Nam không còn cơ hội để nói tiếp vì Diệp Lăng Phi đã cúp máy.

Một chiếc taxi đỗ trước cửa biệt thự nhà Lý Triết Hào, cửa của chiếc taxi bị bị kéo xuống. Mã Tử Yến đeo kính đen nhìn về hướng biệt thự. Một năm trước nơi đây đã từng là nhà của cô, chồng cô và con trai cô cùng sống vui vẻ ở đây, vậy mà một năm sau tất cả đã thay đổi. Mã Tử Yến thở dài quay đầu nói với tài xế:

- Chúng ta đi thôi Nửa tiếng sau Mã Tử Yến xuất hiện tại hầm đỗ xe. Cô bặm môi, chau mày, cô rất ghét những nơi u ám đen tối như thế này. Mã Tử Yến được một người thanh niên trẻ dẫn vào trong phòng, lúc bước vào chỉ nhìn thấy 4 người đàn ông đang đánh mạt chược.

- Long ca, người phụ nữ này nói muốn gặp anh.

Tên thanh niên trẻ nói. Người đàn ông trung niên đầu trọc ngồi ở góc bàn phía nam ngẩng đầu nhìn, sau khi nhìn thấy Mã Tử Yến trên mặt hắn tràn ngập ý cười nói:

- Ai da, thì ra là Lý phu nhân, tôi còn cho rằng Lý phu nhân đi cùng với Lý đại ca, sao lại có thời gian đến thăm tôi thế này?

Mã Tử Yến mặc một chiêc váy dài đen, vừa vặn ôm khít vòng ba tròn trịa, phân thân trên ả mặc một chiếc áo khoác màu trắng có thêu hoa văn, tay cầm túi xách màu bạc, tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng "người đàn bà không tuổi này" vẫn rất tươi mới, Mã Tử Yến dẹp một vẻ đẹp của người phụ nữ thành thục, từng trải.

- Phì Long, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?

Mã Tử Yến nhăn mặt hỏi, lộ rõ vẻ không hài lòng với không khí ở đây, nhưng cô vẫn cố nhịn.

Phì Long cười lớn nói:

- Đương nhiên rồi, không vấn đề gì!

Nói xong hắn vẫy tay, ba tên kia đứng dậy rời khỏi phòng. Phì Long gác chân lên bàn mạt chược, lướt mắt qua người Mã Tử Yến, nói:

- Không biết Lý phu nhân tìm tôi có việc gì?

Mã Tử Yến ngồi dựa vào ghế xô pha, lấy từ trong túi một điếu thuốc dành cho phụ nữ rồi châm lửa. Cô nhìn Phì Long nói:

- Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một việc, giúp tôi xử lý mấy tên, còn tiền thì ở đây tôi có mười vạn, đủ đế trả công cậu.

Phì Long cười lớn nói:

- Lý phu nhân, vì việc này mà đích thân phu nhân phải ra mật sao, Lý đại ca mà tôi ngưỡng mộ đâu rồi?

Chuyện này không liên quan đến cậu, Phì Long, trước đây chúng tôi đã giúp đờ cậu không ít, bây giờ tôi có lời nhờ đến cậu, lẽ nào cậu không thể giúp tôi, nếu là như vậy quả thật không còn chút đạo nghĩa giang hồ nào nữa rồi.

Phì Long vừa nghe câu này, lông mày dựng đứng, lạnh lùng nói:

- Đạo nghĩa giang hồ, thế nào là đạo nghĩa giang hồ?

Phì Long nói xong đứng dậy đi đến trước mặt Mã Tử Yến chỉ vào chân trái bị què của mình lạnh lùng nói:

- Nhìn rõ hay không, cái chân này của tôi là do Lý Triết Hào làm, bây giờ bà chạy đến nhờ vả tôi, bà vẫn còn nói ra được câu tình câu nghĩa nữa cơ đấy, lúc đầu nếu không phải là Lý Triết Hào chạy nhanh, nếu không tôi đã tự mình đi tính sổ với hắn.

Mã Tử Yến nhăn mặt nói:

- Phì Long, tôi nói cho cậu hay chuyện đó hoàn toàn không có liên quan gì đến Triết Hào, là do đám người của Tiền Thông làm.

- Câm ngay đi, giờ Tiền Thông đã chết, bà nói kiểu gì chẳng được.

Phì Long ngồi xuống bên cạnh Mã Tử Yến, lạnh lùng nói:

- Tóm lại việc này tôi không thể giúp được, cho dù bà có đưa bao nhiêu tiền tôi cũng không làm, nếu muốn tôi giúp cũng được, nộp mạng Lý Triết Hào ra đây cho tôi.

Mã Tử Yến lạnh lùng nói:

- Phì Long, tôi không ngờ cậu là loại người vong ân bội nghĩa, cậu đã quên rằng khi cậu chân ướt chân ráo đến thành phố Vọng Hải ai đã thu nhận cậu rồi sao, bây giờ nhìn thấy chúng tôi thất thế, cậu lại ngoảnh mặt thấy chết không cứu.

- Các người đã thu nhận tôi? Thôi đi, các người biến tôi thành kẻ giết người, lẽ nào các người cho rằng tôi ngốc đến nỗi không nhận ra?

Phì Long cười lạnh, - Tôi không ngốc, chỉ là tôi không nói ra mà thôi, tôi phải đợi, đợi cơ hội báo thù, nhưng không ngờ Lý Triết Hào lại chạy nhanh như vậy.

- Thôi đi, cậu đã không muốn giúp thì tôi cũng không cần phải cầu cạnh cậu nữa, Mã Tử Yến nhìn thấy thái độ không hợp tác của Phì Long thì định rời đi. Nhưng thật không ngờ khi cô vừa đứng dậy thì tay trái đã bị Phì Long nắm chặt, dùng lực kéo, cả người Mã Tử Yến ngã vào trong lòng Phì Long.

Phì Long giữ chặt Mã Tử Yến bằng một tay, cười đen tối:

- Lý phu nhân, dù sao thì cô cũng đã đến đây rồi, cứ như vậy mà đi e rằng tôi không được trượng nghĩa cho lắm.

- Cậu, cậu muốn làm gì?

Mã Tử Yến cố thoát ra nhưng càng giãy cô lại càng bị Phì Long ghì chặt, không cách nào thoát ra được.

- Bà hỏi tôi muốn làm gì à, vậy được, để tôi nói cho bà hay, tuy không tìm được tên Lý Triết Hào khốn kiếp nhưng bây giờ tôi có bà để bồi thường cũng được.

Phì Long nói xong nhào xuống ép Mã Tử Yến xuống dưới thân, cái miệng xấu xí xông tới.

Mã Tử Yến cố sức để đẩy ra, nhưng không thể. Khi quần áo của cô bị lột sạch, Phì Long tiến vào sâu trong người cô, Mã Tử Yến đã thôi phản kháng, tự nhiên trở lên bình tĩnh, lạnh lùng nói:

- Phì Long, ngươi sè phải hối hận - Làm sao tôi có thể hối hận được, nhìn cơ thể nõn nà của em tôi sướng còn chưa đủ nữa là.

Phì Long hai tay dùng lực nắm chặt phần ngực đẫy đà của Mã Tử Yến, miệng phát ra tiếng cười dâm đãng:

- Em không biết anh sung sướng thế nào đâu, anh luôn nhớ đến em, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội này, anh sẽ làm cho em hạnh phúc.

Phì Long dùng lực đấy sâu vào bên trong liền nghe thấy tiếng rên rỉ từ miệng Mã Tử Yến phát ra, lửa dục vọng của hắn lại thêm mạnh mẽ. Mã Tử Yến trần truồng nằm trên sô pha, khắp người là mồ hôi do hắn tiết ra. Trên mặt Mã Tử Yến không có phản ứng của người vừa bị cưỡng bức, trái lại cô rất bình tình, lặng lẽ lau sạch thứ dơ bần trên cơ thể mình.

Phì Long sung sướng nằm dựa lên sô pha, miệnh hút thuốc, nhìn thấy cơ thể đầy đặn của Mã Tử Yến mà cười dâm đãng:

- Tôi nói này Lý phu nhân, em hãy đi theo tôi đi, tôi đảm bảo em sẽ được sống sung sướng.

Mã Tử Yến không trả lời, cô lặng lẽ mặc quần áo. Phì Long nhìn thấy Mã Tử Yến không có phản ứng gì thì cho rằng Mã Tử Yến đã chịu khuất phục, khinh mạn nghĩ: hãy xem bộ dạng kiêu ngạo của cô trước đây, giờ rốt cục lại nằm dưới thân tôi rên rỉ. Nghĩ đến điều này hắn cảm thấy rất sảng khoái-hắn quay người lấy chiếc quần ngắn vừa mặc vào vừa nói:

- Em nói xem em chăm sóc bản thân ra sao mà giống như thiếu nữ thế, lên giường với em còn hơn cả gái trẻ, kì thực còn đã hơn gấp bội.

Phi Long không để ý đến hành động lặng lẽ của Mã Tử Yến. Sau khi mặc xong nội y cô không mặc ngay quần áo ngoài, mà âm thầm cầm lấy túi xách, từ trong túi xách lấy ra một con dao.

Phì Long vẫn đang mải nói những lời tục tĩu của mình, thì Mã Tử Yến nhẹ nhàng đến sau lưng hắn, lưỡi dao lạnh lùng * đứt yết hầu hắn, máu tươi ngay lập tức trào ra. Phì Long hai tay chạm vào chỗ yết hầu vừa bị cắt, mở miệng nhưng không thể nói được gì. Mã Tử Yến khuôn mặt tàn nhẫn, nói:

- Tao đã nói với mày rằng mày sẽ phái trả giá, đây chính là cái giá mà mày phải trả.

Mã Tử Yến lạnh lùng bỏ hai tay đang giữ cổ họng của Phì Long ra, máu tươi cũng theo đó chảy ra. Mã Tử Yến lấy dao dính máu của Phì Long đâm thêm một nhát dao chí mạng vào tim hắn, nhìn hắn đổ xuống bàn mạt chược. Mã Tử Yến lúc này mới bình tình mặc lại quần áo.

Sau đó cô mở của bước ra ngoài:

- Phì Long đang ngủ, các người đừng có làm phiền hắn, biết chưa?

Mã Tử Yến điệu bộ bình thản, đi thẳng như không có việc gì xảy ra. Mấy tên thuộc hạ vừa này nghe tiếng rên rỉ đầy dục vọng trong phòng, giờ lại thấy Mã Tử Yến đầu tóc rối bời bước ra ngoài cũng đoán được vừa này trong phòng đã xảy ra chuyện gì, chúng thầm ngưỡng mộ ông chủ mình, vừa nãy chắc sung sướng lắm, nếu không làm sao bây giờ đã lăn ra ngủ?

Bọn chúng nhìn theo thân hình đẫy đà cùng bước đi uyển chuyển của Mã Tử Yến mà thèm thuồng, hận không thể giống ông chủ cùng vui vẻ với người đàn bà đó.