Bữa cơm diễn ra trong không khí buồn tẻ, Diệp Lăng Phi lẳng lặng ăn cơm, thái độ trầm mặc khác hẳn với ngày thường. Còn vẻ mặt Từ Hà Nam cũng vô cùng hắc ám, hắn cúi gằm mặt xuống ăn cơm.
Vương Quân hết nhìn trái lại nhìn phải, vốn định kể vài câu chuyện cười góp vui và cũng là để dịu đi không khí lạnh nhạt quanh bàn ăn, nhưng hắn kể xong không những không có ai hưởng ứng lại còn bị Hứa Trung Ân mắng:
- Vương Quân, cậu kể thể loại gì mà nhạt vậy, im mồm đi.
Hứa Trung Ân trong lòng rất tức giận, hắn những tưởng hôm nay được nằm ôm em Tần Dao trong lòng, nếm trải vị ngọt ngào của cô em xinh đẹp, nhưng thật không may lại xuất hiện tên khắc tinh Diệp Lăng Phi, cô em đang ngồi lù lù trước mặt nhưng lại không dám đưa tay ra với, trong lòng hắn giờ cảm thấy vô cùng khó chịu bứt rứt, giống như có hàng nghìn con kiến đang bò ngang dọc trong bụng trêu tức hắn vậy Vương Quân bị Hứa Trung Ân mắng nhưng hắn cũng không dám nổi điên, chỉ cười ngượng đáp:
- Vâng, vâng, truyện cười em kể không buồn cười không buồn cười.
Rồi hắn não nề dốc cạn hai cốc bia vào bụng, lẳng lặng cúi đầu ăn cơm. Đột nhiên Từ Hà Nam quay sang nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, tôi có lời đề xuất, chúng ta ăn cơm xong đi bar uống rượu rồi nói chuyện tiếp nhé, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, không thể thiếu những buổi thắt chặt tình cảm, nhưng không biết Diệp tiên sinh nghĩ sao về lời đề nghị này của tôi?
Diệp Lăng Phi vừa nghe, trong lòng đã kịp thời dựng lên bức tường cảnh giác, tên tiểu tử này rõ ràng chẳng có chút ý định tốt đẹp gì. Nhưng hắn vẫn rất tò mò, không hiểu tên tiểu tử họ Từ này định chơi trò gì, nên đáp:
- Cũng được.
- Vậy cứ thế nhé, à, Trung Ân đi thanh toán tiền cùng tôi nhé.
Từ Hà Nam nói xong liền đứng dậy, vẫy Hứa Trung Ân ra phía ngoài phòng ăn với mình. Vừa ra khỏi căn phòng đó, Từ Hà Nam đã nhỏ giọng nói:
- Trung Ân, anh có muốn con bé đó không?
- Đương nhiên là muốn rồi, nhưng cái tên họ Diệp kia cứ kè kè bên cạnh, tôi làm gì còn cơ hội nào nữa.
Hứa Trung Ân hậm hực nói, - Đương nhiên tôi có cách giúp anh, nhưng phải xem gan của anh có đủ lớn không đã.
Từ Hà Nam thì thầm vài câu bên tai Hứa Trung Ân, hắn chăm chú lắng nghe kế hoạch của Từ Hà Nam sau đó toét miệng cười sung sướng, mồm không ngớt tán thường "được, được".
Sau đó hai kẻ này bước vào trong phòng, Từ Hà Nam liền nói:
- Diệp tiên sinh, anh xem chúng ta bao giờ thì đi?
Diệp Lăng Phi nhìn nhanh về phía Tần Dao, nói:
- Tôi thì không có vấn đề gì, lúc nào cũng ok, nhưng hiện giờ tôi còn có nhiệm vụ đưa cô Tần Dao đây về đến nhà an toàn.
- Đừng, Diệp tiên sinh. Mọi người hiếm khi có dịp cùng nhau uống rượu nói chuyện, không nhất thiết là phải như vậy.
Từ Hà Nam tiếp:
- Mà hơn nữa, chúng ta nói chuyện để hiểu nhau hơn, nếu sau này Tần Dao có gặp rắc rối gì, chúng tôi sẽ dốc lòng giúp đỡ. Anh nói xem đúng không?
Diệp Lăng Phi cảm thấy tức cười, nghĩ bụng: "tên tiểu tử thối này lại định âm mưu gì đây, định đùa với lửa chắc, nếu ngươi đã muốn chơi, vậy ta chơi cùng ngươi", nghĩ vậy hắn nói với Tần Dao:
- Tần Dao, hay là em cũng đi đến quán bar đi!
Suốt bữa cơm có Diệp Lăng Phi bên cạnh, Tần Dao không cảm thấy rất yên lòng. Nghe Diệp Lăng Phi hôi mình như vậy, cô không do dự gật đầu đồng ý.
- Như vậy đi, à, chúng ta sẽ đến quán bar nào đây? Tôi rất ít khi đi bar, cũng không biết nơi nào hay dở ra sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Bar Mèo Hoang nhé, chỗ đó rất được Từ Hà Nam không suy xét, đáp nhanh:
- Tôi thường đến đó uống rượu, là khách quen ờ đó.
- Uhm, vậy đi, chúng ta đi Mèo Hoang.
Diệp Lăng Phi đáp.
Sau đó mấy người bọn họ rời phòng ăn, ra đến cửa nhà hàng, Diệp Lăng Phi nói mình cần đi rửa tay, tìm cớ rời đi. Trong phòng rửa tay, hắn gọi điện cho Dã Thú và Dã Lang, bảo bọn chúng đến bar Mèo Hoang. Hắn quả thực không muốn mình khinh suất, dù gì cũng chỉ có mình hắn và Tần Dao, cô lại chân yêu tay mềm. Ngộ nhỡ có gì không hay xảy ra thì thật có lỗi với Tằn Dao người ta.
- Diệp Lăng Phi sai bọn Dã Thú và Dã Lang đến là để bảo vệ Tần Dao, còn hắn từ từ xem rốt cuộc tên Từ Hà Nam định giở trò gì.
Trong lúc đợi Diệp Lăng Phi, hai tên Từ Hà Nam và Hứa Trung Ân đã nhanh chóng nhảy lên xe của Từ Hà Nam phóng đi, còn tên Vương Quân thì để mặc hắn đi thuê taxi một mình. Diệp Lăng Phi khởi động máy, gọi Tần Dao lên xe. Thắt dây an toàn xong, hắn lao theo hướng xe của Từ Hà Nam. Tần Dao đang lo sợ trong lúc Diệp Lăng Phi đi rửa tay mấy tên kia đến chỗ hẹn trước sẽ bày trò, thấy vậy Diệp Lăng Phi cười trấn an cô:
- Yên tâm đi, đến đó em cứ chơi nhiệt tình, không phải lo gì cả. Mọi việc đã có anh giải quyết.
Có câu nói này của Diệp Lăng Phi, Tần Dao mới hoàn toàn yên tâm, cô không còn một chút bận lòng nào nữa.
Ông chủ của quán bar Mèo Hoang là một người đàn ông trẻ hơn 30 tuổi, nhìn thấy người mà Từ Hà Nam đợi đã đến, hắn đích thân ra đón để dẫn người lên một phòng được bao trọn gói trên tầng 2.
- Từ công tử, vẫn như cũ hả?
- Đương nhiên rồi!
Từ Hà Nam ngồi xuống ghế, đoạn hắn thong thả vắt hai chân, nói:
- Mang đến một thùng bia trước nhé, còn lại lấy cho tôi một lon nước ngọt nhé. À, tiện thể cho 4 em tiếp viên lên đây, em nào biết nhún nhảy đấy, biết chưa?
- Từ công tử, cậu yên tâm!
Ông chủ quán cười xòa:
- Cậu là khách quen của chỗ chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ làm cho các cậu một buổi tối đã đời.
Ông chủ bar rời đi chưa lâu đã có bốn cô tiếp viên trang điểm lòa loẹt nhức mắt bước vào. Từ Hà Nam nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, đây là phòng V. I. P của bar này. đảm bảo không có vấn đề gì, ở đây anh thỏa sức say, cũng không có gì đến làm phiền, anh cứ việc chơi thỏa thích.
- Ồ, chúng ta bạn bè gặp nhau uống vài ly rượu, không nhất thiết phải vung tay tiêu tiền thế này.
Diệp Lăng Phi cười, nói tiếp:
- Tôi thấy bốn cô gái xinh đẹp này các anh cứ việc chơi, tôi đây chỉ thích ngồi một mình uống không vậy thôi.
- Nếu anh thấy không hợp khẩu vị thì tôi không khách sáo nữa.
Từ Hà Nam gọi liền lúc hai em. Trái một em, phải một em, "uống mỏi tay", Hứa Trung Ân cũng không ngần ngại, nhưng hắn kém miếng hơn chỉ chọn một em, chỉ sót lại Vương Quân ngồi vẻn một góc không dám ngọ nguậy, cũng chẳng dám mở mồm xin em còn sót lại, lại để Từ Hà Nam gọi giúp.
Bốn cô tiếp viên này phục vụ rất chuyên nghiệp, chuyên tiếp rượu cho Từ Hà Nam và bạn bè của hắn. Tần Dao ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, không ngừng để ý nét mặt của Diệp Lăng Phi hắn. Diệp Lăng Phi ra hiệu bảo Tần Dao cứ tự nhiên uống, Tần Dao mới dám nâng chiếc ly trước mặt mình lên uống.
Ngồi được một lúc, Diệp Lăng Phi đứng dậy rời khỏi phòng V. I. P, dưới tầng một, hắn đã nhìn thấy đám Dã Thú và Dã Lang.
- Anh cả!
Dã Lang gọi Diệp Lăng Phi đến bàn bọn họ ngồi Diệp Lăng Phi nhắc một điếu thuốc tên bàn lên, châm lửa, rồi hỏi:
- Sao rồi, tên tiểu tử này định chơi anh đúng không các chú?
- Vâng anh cả, anh thật anh minh.
Dã Lang cười to nói:
- Ban nãy em đi gặp ông chủ quán bar, tên nhát chết đó thấy bọn em giơ dao ra đã vội vàng khai hết rồi ạ. Là do tên trứng thối Từ Hà Nam tính toán, vâng, ngay cả phòng cũng được đặt rồi ạ, ở khách sạn đối diện bar thưa anh.
- À há, anh biết mà, tên Từ Hà Nam này đầu chứa toàn cận bã, chẳng có gì tốt đẹp cả. Tốt thôi, nếu nó đã muốn chơi, vậy anh ngại gì mà không chơi cùng nó.
Diệp Lăng Phi cười lạnh:
- Anh rất muốn xem tiếp âm mưu của nó diễn biến như thế nào.
Diệp Lăng Phi trở lại căn phòng ban này, lần này trong lòng hắn cũng đã có dự tính. Hắn không nói à, chỉ âm thầm cười.
- Diệp tiên sinh, anh không uống bia à? Hay anh thấy bia này không ngon. Nếu quả thực như vậy, tôi sẽ bảo ông chủ đem loại rượu vang hảo hạng nhất ở đây ra mời anh.
Từ Hà Nam thấy Diệp Lăng Phi không uống, chỉ ngồi một chỗ, liền cười nói.
- Tôi không biêt uống bia, chẳng còn cách nào khác, mỗi người một tính.
Diệp Lăng Phi đáp.
- Anh không uống bia sao? Thế mà không nói sớm để tôi bảo ông chủ mang vài lon nước ngọt lên.
Từ Hà Nam nói xong liền quay ra cô nhân viên xinh dẹp dỗ dành, vừa nói hắn vừa vỗ lưng cô gái:
- Đi đi em, mang cho anh vài lon nước đến đây.
Không lâu sau đó, cô tiếp viên đã đem đến năm lon coca- cola đến, đặt trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm lên nhưng không uống, hành động đó của hắn đã chọc tiết Từ Hà Nam, hắn chau mày tức giận, nghĩ bụng tên Diệp Lăng Phi này chẳng uống gì cả thì biết làm sao đây.
Từ Hà Nam nhìn sang Hứa Trung Ân, thì đã thấy tên này ngà ngà say. Lòng hắn đang rối tinh, nếu việc này không thành, chẳng phải kế hoạch của hắn xôi hỏng bỏng không hay sao? Từ Hà Nam lo lắng cầm chai bia đích thân rót mời Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, dù gì thì bây giờ chúng ta cùng đã là bạn của nhau, mà đã là bạn thì không thể không nể nhau mà uống vài ly, đúng không, như vậy đi, nếu anh không uống đượu bia, vậy tôi dùng rượu ngoại kính anh, có được không? Anh một ly, tôi hai ly, anh thấy như vậy có được không?
Diệp Lăng Phi giả bộ khó xử, gật đầu nói:
- Nếu là như vậy thì cũng được!
Nghe được lời nhượng bộ của Diệp Lăng Phi, Từ Hà Nam mở cờ trong bụng, sợ Diệp Lăng Phi đổi ý liền vội vàng uống hai ly. Còn Diệp Lăng Phi chỉ chậm rãi nhấp một ly, đã giả bộ không quen kêu váng đầu. Từ Hà Nam lại vội tiếp ly khác, kết quả sau một hồi anh hai tôi một, hắn uống say đến vật người ra bàn.
Diệp Lăng Phi nhìn cảnh Từ Hà Nam ngã ra vì say, thì cười lạnh:
- Muốn đấu với anh à, mày còn non lắm!
Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng, bảo bọn Dã Thú và Dã Lang gọi ông chủ quán bar đến, ông chủ này vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, mặt đã trắng bệch, vội vàng nói:
- Thưa tiên sinh, tôi cùng chỉ là bị ép buộc. Công tử Hứa và công tử Từ đều là nhân vật bự, tôi không dám trái lệnh, thực sự không còn cách nào khác ạ.
Diệp Lăng Phi vỗ vai ông chủ bar nói:
- Được rồi, tôi nào đã trách anh. Việc này đến đây là xong, ông phái người đem hai vị công tử này vào phòng đó đi nào.
- Á. . .
Ông chủ bar ngẩn người, xua tay đẩy đẩy nói:
- Thưa tiên sinh, anh nói vậy, sao tôi dám làm?
- Đừng phí lời nữa, tôi bảo anh làm thì anh cứ làm đi.
Diệp Lăng Phi trừng mắt nói:
- Nhanh lên nào! À tiện thể cho hai cô tiếp viên xấu nhất vào nằm cùng bạn hắn, nghe rõ chưa?
- Thưa ông chủ, ông định làm gì ạ?
Tên chủ quán bar kinh ngạc hỏi:
- Không liên quan gì đến anh, tôi bảo anh làm thì anh cứ làm, đừng lải nhải thêm với tôi nữa.
Diệp Lăng Phi cao giọng mắng, khiến tên chủ quán hoảng sợ gật đầu lia lịa, từ lúc đó hắn không dám mở miệng nói thêm gì nữa.
Diệp Lăng Phi trở về căn phòng lúc mới đến, gọi Tần Dao ra. Đang định rời đi thì hắn bất chợt nhìn thấy hai lon coca ở trên bàn, bèn nhân tiện vơ luôn rồi đi thẳng.