Chương 405: Bán sắc
  • Cháu nói thử, con nhóc này tốt không học lại đi học đánh lộn.

Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa nói:

- Lại còn khiến chú phải đến cục cảnh sát để nhận người nữa.

- Chú, cháu biết sai rồi, nhưng lần này quả thật là mấy người kia bức người thái quá, cháu không còn cách nào khác.

Kỷ Tuyết giải thích:

- Chú, cháu sớm đã không còn đánh nhau nữa rồi.

Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, đốt một điếu thuốc, lái xe về hướng nhà Kỷ Tuyết. Diệp Lăng Phi đã từng đến nhà Kỷ Tuyết nên không cần nó chỉ đường, hắn đỗ xe ở lầu dưới nhà Kỷ Tuyết, mở cửa xe nói với nó:

- Được rồi, xuống xe đi, sau này có chuyện cũng đừng tìm chú, chú ghét nhất là loại người nói một đằng làm một nẻo.

Kỷ Tuyết ngồi im trên xe không chịu xuống, trên đường đi Diệp Lăng Phi không hề nói chuyện với nó, nó mấy lần liền muốn giải thích nhưng không dám nói. Kỷ Tuyết thấy nếu bây giờ còn không giải thích nữa nói không chừng không còn cơ hội nào nữa hết. Nó chẳng muốn mất đi một ông chú có tiền như Diệp Lăng Phi chút nào, liền giả vờ tội nghiệp nói:

- Chú, thật sự là chú đà hiểu lầm cháu rồi, cháu đã không chơi với đám tạp nham đó nữa rồi. Lần này ba mẹ của Tiểu Lệ bạn cháu chịu thiệt thòi nên cháu mới ra mặt giúp nó. Chú, chú không biết mấy nhân viên quản lí đô thị đó quá đáng đến thế nào đâu, bọn họ đạp đổ sạp bán rau của ba mẹ Tiểu Lệ, còn động thủ đánh người nữa, cháu thực sự là không thể nhìn tiếp được nữa nên mới đi tìm người.

Trong lòng Diệp Lăng Phi sớm đã biết chuyện này rồi, là hắn cố ý làm mặt lạnh, không muốn Kỷ Tuyết nghĩ rằng cách làm đó của nó là đúng. Sau khi nghe Kỷ Tuyết nói xong, Diệp Lăng Phi nghiêng mặt nói:

- Cháu cũng không xem thử cháu bao nhiêu tuổi rồi, còn nghĩ đến việc tìm người đánh nhau, cháu không nghĩ thử xem hậu quả sẽ như thế nào? Con nhóc như cháu có thể dẹp yên được chuyện này chắc? Gặp chuyện như thế sao không nói với chú một tiếng, lẽ nào cháu nghĩ chú không đủ tư cách giúp cháu dẹp yên chuyện này sao?

Kỷ Tuyết ngước đầu nhìn lên thấy khẩu khí của Diệp Lăng Phi đã hòa hoãn hơn nhiều thì vội vàng nói:

- Chú, cháu nhớ rồi mà, chú à, vào nhà cháu chơi đi, cháu còn muốn chú dạy bảo cháu sau này gặp phải những chuyện như thế nữa thì phải làm sao?

- Con nhóc này.

Diệp Lăng Phi thầm thở dài, nói:

- Chú cũng hết cách với cháu thật rồi, à, nhà cháu có người không?

- Ba mẹ cháu đều không có nhà.

Kỷ Tuyết nói.

- Ba mẹ không có nhà mà còn muốn mời chú vào nhà, chẳng lẽ cháu muốn hại chết chú hả? Đi thôi, chú dẫn cháu đi ăn cơm.

Khi Kỷ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì mới dám cười, rồi vội vã đồng ý:

- Được thôi, chú à, cháu muốn được ăn một bữa thật đã, cháu sắp đói chết rồi.

Sau khi tìm tiệm cơm ăn cơm với Kỷ Tuyết, Diệp Lăng Phi liền lái xe rời đi. Đối với chuyện này mà nói, Diệp Lăng Phi thấy trước tiên nên truy cứu trách nhiệm của nhân viên chính phủ, chấp pháp của nhân viên quản lí thành phố hiện nay có chút thô bạo, việc dấy lên sự phẫn nộ trong dân chúng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, có điều đây là chuyện của chính phủ, hắn cũng chẳng bận tâm làm gì.

Diệp Lăng Phi gọi điện cho Vu Đình Đình, hỏi sự việc thế nào rồi. Vu Đình Đình nói Tần Dao và Vương Quân nói chuyện rất vui vẻ, Vương Quân nói có thể là hắn hiểu lầm Tần Dao nên mới thành ra như thế, sau này hắn sẽ xem Tần Dao như bạn thân, tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác nữa cả.

- Ngụy biện.

Diệp Lăng Phi thầm nghĩ, nhưng hắn không nói ra ý này. Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy con người Vương Quân không chút đạo đức, nói không chừng trong lòng đang có âm mưu xấu xa gì đó nữa cũng nên.

Diệp Lăng Phi vốn muốn hỏi Vu Đình Đình buổi chiều có thời gian đi với mình không nhưng lời đến miệng lại nuốt vào. Diệp Lăng Phi cảm thấy mình làm thể quá ích kỉ, dù thế nào thì Vu Đình Đình cũng có cuộc sống riêng của cô ấy, cũng có bạn bè riêng, Diệp Lăng Phi không muốn cô vì mình mà từ bỏ thế giới riêng.

Diệp Lăng Phi một mình đến tiệm cà phê Mộng Viên, vừa bước vào tiệm đã nghe thấy có tiếng con gái chào hỏi hắn, nhìn theo hướng tiếng nói thì thấy Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn hai người đang ngồi trong tiệm.

Vu Tiêu Tiếu mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay màu hồng phấn, làm lộ ra làn da trắng như tuyết của cô, cực kì hấp dẫn ánh nhìn của người khác. So với Vu Tiêu Tiếu thì Trương Tuyết Hàn mặc một chiếc đầm dài màu trắng, kết hợp với khuôn mặt thuần khiết, lanh lợi, không chút tì vết nào của cô khiến Trương Tuyết Hàn nhìn giống như một tiên nữ như sương như khói, thanh tao thoát tục, khiến người khác không dám có ý nghĩ xấu.

Trương Tuyết Hàn có một khí chất cao quý hiếm người có được, thứ khí chất đó có điểm không giống với khí chất của Bạch Tình Đình. Nếu nói khí chất cao quý của Bạch Tình Đình là do thân phận danh môn, đã được tiếp thụ nên giáo dục hoàn hảo mang đến thì thứ khí chát thuần khiết, thanh nhã như hoa của Trương Tuyết Hàn lại là thứ khí chất bẩm sinh, vừa ra đời đã có khiến người khác không thể nào xúc phạm đến một cô gái thuần khiết như thế.

Gặp Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn ở đây đúng là ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, hắn đi thẳng qua phía hai người. Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn hai người đang ngồi đối diện nhau, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi mình thì Vu Tiêu Tiêu liền chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Trương Tuyết Hàn nói:

- Sư phụ, người ngồi bên cạnh Tuyết Hàn đi, con nhỏ Tuyết Hàn này chỉ có sư phụ mới được ngồi bên cạnh thôi, lúc nãy tôi muốn ngồi cạnh nó nó cũng không cho nữa.

Trương Tuyết Hàn liền đỏ mặt nói:

- Tiêu Tiếu, cậu lại nói bậy nữa rồi.

- Mình nói bậy gì hả? Chẳng phải cậu nói là nếu có cơ hội thì tìm sư phụ mình đi chơi còn gì, bây giờ vừa khéo gặp được rồi đó, cũng không cần mình tìm nữa rồi.

Vu Tiêu Tiếu nói rồi nhìn Diệp Lăng Phi tiếp lời:

- Sư phụ, người mau ngồi đi, lúc này tôi còn định gọi điện cho người nữa, vừa khéo người cũng đến rồi.

Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác đành phải ngồi xuồng cạnh Trương Tuyết Hàn. Khuôn mặt trắng như tuyết của Trương Tuyết Hàn hiện lên sắc thắm như hoa đào, ngón tay thon dài của cô mân mê chiếc muỗng, cúi đầu nhìn li cà phê trước mặt, không nói gì cả.

- Sư phụ, người uống gì?

Vu Tiêu Tiếu cười hỏi.

- Gì cũng được.

Diệp Lăng Phi quét mắt qua quầy bar, vừa khéo thấy Lý Khả Hân đang nhìn mình, hắn quay đầu nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Các cô nói chuyện trước đi, tôi ra đằng này một chút.

Nói xong Diệp Lăng Phi liền đứng lên đi về phía Lý Khả Hân.

Vu Tiêu Tiếu thấy Diệp Lăng Phi đi rồi thì mới dùng tay đẩy Trương Tuyết Hàn một cái, thấp giọng nói:

- Tuyết Hàn, chẳng phải cậu nói muốn gặp sư phụ mình sao? Sao bây giờ lại không nói gì cà thế?

Trương Tuyết Hàn ngẩng đầu lên nhìn Vu Tiêu Tiếu hờn đỗi nói:

- Tiêu Tiếu, cậu đừng nói bậy. Mình chỉ là thấy con người anh ấy rất tốt, lần trước còn giúp đỡ bọn mình, làm bạn cùng không tồi. Nhưng cậu lại ở đó nói bậy, nếu cậu cứ nói lung tung như thế thì mình sẽ không thèm chơi với cậu nữa.

- Đừng mà Tuyết Hàn, cậu không biết tên vô lương tâm Hứa Duy đó suốt ngày chỉ đi gặp anh chàng đẹp trai gì gì đó, bỏ mình một mình, mình không tìm cậu thì còn tìm ai được nữa chứ.

Vu Tiêu Tiếu buồn bã nói:

- Mình vốn muốn chơi bời chút thôi, ai mà nghĩ được lại đụng trúng tên khốn biến thái đó chứ, chơi đến nỗi mình mất hết cả cảm hứng rồi, chỉ còn cách ra ngoài giải khuây thôi. Mà thôi đừng nhắc chuyện này nữa, hôm sau mình sẽ tìm sư phụ đi thu dọn tên khốn đó. Hừ. Hắn dám mắng mình là mông to mà óc bằng quả nho, mông bà đây có chỗ nào to chứ. Tên khốn đó dựa vào cái gì mà dám mắng mình như thế chứ.

- Trương Tuyết Hàn mĩm cười không nói gì, lại cúi đầu khuấy li cà phê của cô.

Diệp Lăng Phi đi đến trước quầy bar, Lý Khả Hân đẩy một li cà phê lớn đến trước mặt hắn, nói:

- Đã chế xong cho anh rồi đây.

- Cảm ơn!

Diệp Lăng Phi nói. Lý Khả Hân thầm thở dài một tiếng, nói:

- Quan hệ của chúng ta từ lúc nào mà thành ra thế này chứ, còn nói lời cảm ơn với em nữa, đừng quên tiệm này vốn là của anh, em chỉ là người làm thuê thôi.

Diệp Lăng Phi tựa mình lên quầy, ngắm nhìn khuôn mặt của Lý Khả Hân, cười nói:

- Khả Hân, sao anh thấy em khác trước rồi, từ khi nào em cũng phân chia rõ ràng với anh như thế, quan hệ của chúng ta còn phải nói sao? Tuyệt đối là nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa rồi.

- Anh thật biết ăn nói.

Lý Khả Hân quét mắt qua phía Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn rồi hỏi:

- Anh quen hai nữ sinh đó à?

- Ưhm.

Diệp Lăng Phi đáp.

- Bên cạnh anh lúc nào cũng có những cô gái vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, hai cô gái đó quả thật là rất xinh đẹp.

Lý Khả Hân nói câu này có vẻ hơi kì kì, Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân một cái, cười cười nói:

- Hay là để anh bảo họ ngày nào cùng đến đây ngồi, em cung cấp cà phê miễn phí, làm mồi dụ khách. Nói không chừng có cả một đại đội những tên ba lăm vì muốn nhìn hai cô gái này mà ngày nào cũng muôn đến đây uống cà phê cũng nên.

- Tiệm này là của anh, anh nói sao cũng được.

Lý Khả Hân nói.

Diệp Lăng Phi len lén đưa tay xoa xoa bàn tay đang để trên mặt quầy của Lý Khả Hân, cười cười nói:

- Xem em nói kìa, đây là tiệm của hai vợ chồng mình, nếu em không đồng ý thì anh làm sao dám quyết định chứ.

- Anh... . . .

Lý Khả Hân không ngờ Diệp Lăng Phi lại dùng từ vợ chồng, nhất thời không biết nói gì, cô thấy tim mình đập thình thịch thình thịch, Lý Khả Hân nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi giống như nghe thấy một loại tín hiệu mới được phát ra.