Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi gọi mình là bà xã thì thoáng lặng người rồi lập tức nói:
- Đừng có nói bậy, nếu bị Tình Đình nghe thấy thì không hay chút nào, ai là bà xã của anh chứ, nếu anh còn nói bậy nữa em sẽ không thèm để ý đến anh nữa đâu. Ba mẹ em muốn em dọn về nhà ở, dạo này mẹ em suốt ngày giúp em giới thiệu đối tượng.
Diêp Lăng Phi vừa nghe xong, vội vã chạy lại bên Chu Hân Mính, ôm chặt lấy cô, miệng cười nói:
- Bảo bối Hân Mính của anh, em là của anh, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu. Hừ, ai dám đế ý đến em, anh sẽ xử đẹp hắn để xem hắn còn dám giành bà xã với anh nữa không.
Chu Hân Mính phì cười trước hành vi cà chớn của Diệp Lăng Phi, cô cũng chẳng thể làm mặt nghiêm với hắn được nữa, cười nói:
- Anh như thế chẳng phải là vô lại lắm sao, còn không cho em tìm bạn trai nữa.
- Anh vốn dĩ là vô lại, em cũng đâu phải là không biết đâu.
Diệp Lăng Phi ôm chặt Chu Hân Mính rồi hôn lên gáy cô.
Chu Hân Mính mắt nhìn ra cửa văn phòng, cô lo lắng có người bước vào, dùng lực đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói:
- Được rồi, được rồi, em chỉ đùa với anh thôi mà.
Diệp Lăng Phi cười kaka:
- Anh làm sao mà biết được, còn tưởng là em định đá thật chứ.
Chu Hân Mính liếc Diệp Lăng Phi một cái, đay nghiến:
- Ai gặp phải thứ vô lại như anh đều xui xẻo hết, cả đời này của em đã bị hủy trong tay anh rồi.
Nói xong, cô tự cười một mình rồi cười âm mưu nói:
- Nói giỡn chứ hôm qua em về nhà, mẹ em quả thật có lấy ảnh của một người đàn ông cho em xem, nói là họ hàng của đồng nghiệp ở cơ quan mẹ, còn nói người đàn ông đó là giám đốc của công ty tiêu thụ xe hơi Duyệt Đạt nữa, trẻ tuổi tài cao, em thấy tên đó mập như heo, cùng chẳng hiểu nổi là mẹ nghĩ gì nữa, lấy ảnh của một con heo cho em xem. Lúc đó em phải nói là em có bạn trai rồi, đang ở nước ngoài mới có thể qua ải, nhưng xem ngữ khí của mẹ thì có lẽ định giúp em giới thiệu tên heo đó.
- Công ty tiêu thụ xe hơi Duyệt Đạt phải không? Anh sẽ thiến thằng đó.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Chu Hân Mính biết Diệp Lăng Phi không đùa, cô hiếu con người hắn, chuyện gì cùng dám làm hết, nên vội kéo tay hết, nũng nịu như mấy cô bé con nói:
- Em sẽ không thích tên đầu heo đó đâu, cả đời này em chỉ yêu mình anh thôi.
Tiếng nói của cô đặc biệt nhỏ, thật khó tin cô cũng có thể để lộ ra vẻ nhõng nhẽo của con gái mới lớn.
Diệp Lăng Phi nắm tay cô, cười hihi.
Chu Hân Mính thấy hắn không nói gì đến chuyện này nữa mới rút tay ra khỏi tay hắn, nói:
- Hôm nay con nhóc Kỷ Tuyết đó dẫn người đánh nhân viên quản lí thành phố, em vừa dẫn người tuần tra qua bên đó thì gặp phải chuyện này. Đám nhóc này đã bị em dẫn về nhưng em cũng không định làm gì chúng cả. Bốn người quản lí đó thái độ ác nghiệt, thậm chí còn động thủ đánh người nữa cho nên mới bị người ta đánh lại. Nói ra thì em cũng rất giận chuyện này thế nên mới để cho phụ huynh của đám nhóc đó đến bảo lãnh. Có điều sau cùng xử lí như thế nào là đều là chuyện của công an khu vực, em không can thiệp nữa.
- Hân Mính, chuyện này em nên phản ảnh với ba em, đừng để gây nên sự phẫn nộ trong dân chúng mới được.
Diệp Lăng Phi nói.
- Em sẽ nói, còn có quản hay không là chuyện của ba em.
Chu Hân Mính nói đến đây thì chợt dừng lại một chút rồi liền nói:
- Suýt nữa thì em quên mất một chuyện, tối qua ba em có nhắc đến anh đấy.
Diệp Lăng Phi lặng người, hắn không ngờ ba của Chu Hân Mính, Chu Hồng Sâm lại nhắc đến mình. Lẽ nào Chu Hồng Sâm biết chuyện giữa hắn với Chu Hân Mính nên muốn tìm hắn tính sổ. Nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, nhìn cách nói chuyện của Chu Hân Mính thì không có vẻ gì là Chu Hồng Sâm biết được chuyện giữa hắn và Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi nghĩ không ra tại sao Chu Hồng Sâm lại nhắc đến mình, hắn và Chu Hồng Sâm cũng không qua lại nhiều. Diệp Lăng Phi vô cùng hoài nghi hỏi:
- Ba em nhắc đến anh làm gì? Chẳng lẽ ba em biết chuyện giữa anh và em rồi?
Chu Hân Mính liếc Diệp Lăng Phi một cái, giận dữ nói:
- Nếu ba em mà biết chuyện giữa chúng ta thì giờ này em đã chẳng ở đây nói chuyện với anh rồi, ba em sớm đã tìm anh tính sổ rồi.
Chu Hân Mính nói xong lại cười:
- Cũng không có chuyện gì, ba em chỉ là tiện miệng hỏi anh là người thế nào thôi.
- Rốt cục ý của ba em là gì chứ?
Diệp Lăng Phi trong lòng lo lắng, nói thế nào thì bản thân cũng có quan hệ thân mật với con gái người ta, nếu không phải vì mức quan hệ này với Chu Hân Mính thì Diệp Lăng Phi cùng chẳng thèm quan tâm đến chuyện Chu Hồng Sâm là thị trưởng gì đó rồi.
Mấy quan chức chính phủ thì chỉ có người dân bình thường mới sợ thôi chứ đối với loại người không sợ trời không sợ đất như Diệp Lăng Phi thì cái gọi là thị trưởng trong mắt hắn cũng chỉ là người bình thường thôi.
Chu Hân Mính cười hihi:
- Em cũng không biết, lúc đang ăn cơm đột nhiên ba em hỏi anh, em liền nói anh là chủ quản của tập đoàn Tân Á, là chồng của Tình Đình.
Diệp Lăng Phi cau mày suy nghĩ xem bản thân từ lúc nào đã khiến Chu Hồng Sâm chú ý rồi, hắn đột nhiên nghĩ tới lúc Tư Thời Văn đến thành phố Vọng Hải, hắn đã từng dùng đến lão, nhưng Bạch Cảnh Sùng là đàn em của lão, Chu Hồng Sâm có lẽ nghĩ không chừng hắn và lão quen nhau là qua Bạch Cảnh Sùng không chừng.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ một hồi mới hiểu ra nguyên do bên trong. Ông lão đó là cán bộ cấp cao trong quân đội, chỉ sợ có là Bạch Cảnh Sùng cũng chẳng có cách nào chỉ một cuộc điện thoại có thể khiến cho ông lão đích thân gọi điện cho Chu Hồng Sâm.
Kiểu quan hệ bên trong phức tạp như thế, thân phận của ông lão lại càng cao quý, sẽ không mạo muội đích thân gọi điện đến.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ rồi gật gật đầu cười nói:
- Hình như là thế. Nói thế nào thì lúc anh quay lại, ở Bắc Kinh có ăn chung bữa cơm với ông lão ấy, ờ, mấy ngày trước ông lão còn gọi điện cho anh, hỏi anh sống thế nào.
Chu Hân Mính chỉ muốn lao vào cho Diệp Lăng Phi một cước.
Hai người kia đều là thân phận cao quý, chỉ sợ người khác được nhìn thấy hai ông thì đều vui sướng đến nói không nên lời, ấy thế mà Diệp Lăng Phi đối với hai người đó không chút tôn trọng nào. Một người thì gọi là lão đầu, một người thì gọi là lão già. Rốt cục Diệp Lăng Phi ngốc thật hay giả ngốc đây chứ.
Chu Hân Mính phát hiện bản thân chẳng thế nào nói tiếp với Diệp Lăng Phi được nữa, bây giờ cô thấy hắn là tức giận, chỉ sợ bản thân cứ nhìn hắn tiếp thì sẽ thật sự chịu không nổi nữa mà cho hắn một cước thôi.
Lúc này cô chỉ muốn đuổi hắn đi càng nhanh càng tốt để bình tĩnh lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mà thôi.
Chu Hân Mính không nói gì nữa, đứng lên, đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi văn phòng, rồi trách:
- Anh mau đi nhận người đi, giờ em không muốn nhìn thấy thứ xuẩn ngốc anh.
Nói xong cô liền đóng cửa, đứng dựa lưng vào cánh cửa, thở hắt ra một hơi nhằm bình tĩnh lại sóng lòng.
- Rốt cục là chuyện gì, lẽ nào là vì hai lão già đó, có gì đáng sợ đâu, anh thấy hai người đó rất tốt mà, rất dễ thân cận.
Diệp Lăng Phi gọi thêm mấy tiếng, Chu Hân Mính vẫn không có ý định mở cửa, hắn chỉ còn cách càu nha càu nhàu, đối với hành vi vừa rồi của Chu Hân Mính cực kì bất mẫn, lòng thầm nghĩ:
- Sau này anh không nói bất cứ chuyện gì với em nữa cả, miễn việc cái thứ không đầu óc gì như em lại đẩy anh ra ngoài.
Khi Kỷ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi đến bảo lãnh cho mình, khuôn mặt xinh đẹp liền hiện lên nụ cười rạng rỡ, từ xa đã trách:
- Chú à, mau dẫn cháu đi thôi, cháu đói rồi.
Tiểu Triệu lắc đầu nói với Diệp Lăng Phi:
- Anh Diệp, cô nhóc này thật khó đối phó, không làm gì được, anh mau dẫn nó đi đi, nếu lại để nó gây chuyện nữa thì bọn em cũng đến bỏ việc mất thôi. Haizz, thật là xui xẻo, chuyện này vốn không phải là việc của bọn em, ai bảo bọn em xui xẻo đụng phải chứ. Nhưng nói thế nào thì mấy tên quản lí thành phố cũng có chỗ quá đáng, mọi người đều là lăn lộn kiếm miêng ăn cả, ai cũng khó khăn. Chuyện này anh nói phải trách ai bây giờ, em thấy hả, cứ đánh cho môi bên năm mươi gậy, chẳng có chạy được cả. Anh Diệp, cái này em chỉ lảm nhảm thế thôi, không có ý gì khác đâu.
Diệp Lăng Phi thật không hiểu rút cục Tiểu Triệu này muốn giúp ai, chỉ còn cách gật gật đầu mà thôi.
Kỷ Tuyết được bảo lãnh ra khỏi đội cảnh sát hình sự, vừa ra khỏi cổng, miệng liền không ngừng rủa:
- Cảnh sát thối, dám bắt bà cô đây, ngày nào ta cúng sẽ chửi bới các người, khiến cả nhà các người... . . .
Kỷ Tuyết mới nói được một nửa liền thấy Diệp Lăng Phi sầm mặt xuống, nói:
- Cháu xong chưa hả? Cháu dám mắng cảnh sát, chú sẽ đập chết cháu ở đây luôn.
Kỷ Tuyết sợ hãi, nó nhìn mặt Diệp Lăng Phi chẳng có vẻ gì là đang đùa cả, vội vàng giải thích:
- Chú à, cháu sai rồi, cháu không dám nữa.
- Lên xe.
Diệp Lăng Phi không nhẹ mặt với Kỷ Tuyết chút nào, lúc này hắn không thể dễ dãi với con bé được, tránh cho con bé này càng học càng hư. Kỷ Tuyết làm sao mà biết được nữ đội trưởng đội hình cảnh nhìn có vẻ rất hung dữ đó lại là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi cơ chứ, nếu nó biết thì có đánh chết nó cùng không dám mắng cảnh sát trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi mặt lạnh tanh hỏi:
- Cháu đi đâu? Có về nhà không?
- Chú, chú giận rồi hả?
Kỷ Tuyết liếc Diệp Lăng Phi, lo lắng hỏi.