Vu Đình Đình nhớ đến một chuyện, liền nói:
- Hình như buổi tối Tần Dao làm thêm ở một tiệm cà phê tên là Mộng Viên ở bên ngoài trường học thì phải.
Chuyện Tần Dao làm thêm ở tiệm cà phê Mộng Viên thì Diệp Lăng Phi có biết, hắn hỏi:
- Tần Dao thiếu tiền lắm sao? Anh nhớ hình như cô ấy làm ở công ty trung gian gì đó của Vương Quân mà, sao buổi tối còn phải đi làm thêm nữa?
Vu Đình Đình lắc đầu, nói:
- Em cũng không biết, hình như giữa Tần Dao và Vương Quân có chuyện gì đó thì phải, cô ấy cũng không nói với em, chỉ là trong lòng không vui, em rất lo cho cô ấy - Đình Đình, thế này đi, em đi hỏi thử xem có phải cô ấy gặp phải khó khăn gì không, nếu là thiếu tiền thì chỗ anh có, dù nói thế nào thì Tần Dao cũng là bạn của chúng ta, nể mặt em, anh sẽ giúp cô ấy.
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì ngữ khi liền thay đổi:
Nhưng là vì nể mặt em nên nếu cô ấy cần tiền thì anh có thể xuất nhưng là cho hay là cho mượn là tùy ở ý em, anh cũng không muốn xen vào chuyện của Tần Dao!
Vu Đình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói thế thì cảm động đến không biết nói gì cả. Chủ động tặng Diệp Lăng Phi một nụ hôn thật nồng nàn.
Diệp Lăng Phi ôm hôn Vu Đình Đình thật lâu rồi xoa xoa bờ mông thanh xuân của Vu Đình Đình, cười nói:
- Được rồi, tối hôm nay anh sẽ về với em, em nhớ chuẩn bị trước đấy, đến lúc đó đừng khóc nhè là được rồi!
Vu Đình Đình vừa nghe xong liền vội vàng cong môi lẩm bẩm:
- Ông xã, em không thèm, anh mà còn nói như thế nữa thì tối nay người ta không về nhà luôn!
- Em dám không về, thế thì anh cũng không khách khí nữa!
Diệp Lăng Phi cười đểu.
- Thế thì anh sẽ đến Kí túc xá của em, ở đó một đêm vậy!
Vu Đình Đình vội vàng cầu khẩn:
- Ông xã, em biết rồi, buổi tối em nhất định sẽ về nhà.
Diệp Lăng Phi lại ôm hôn Vu Đình Đình hồi lâu sau đó mới rời khỏi biệt thự.
Diệp Lăng Phi gọi điện kêu thêm Dã Thú. Hai tên đỗ xe ở bãi đỗ xe trong tiểu khu nhà Trần Ngọc Đình. Sau khi xuống xe, Diệp Lăng Phi tự mình châm một điếu thuốc, nhả ra một hơi khói, nói với Dã Thú:
- Những gì anh căn dặn lúc nãy nhớ rõ rồi chứ?
- Lão đại, hà tất phải phí sức như thế, chúng ta cứ lôi thằng nhóc đó ra đánh cho một trận là xong, em bảo đảm thằng nhóc đó cả đời này cũng không quên được ngày hôm nay.
- Cậu ngu thế, mà có ngu thì cũng phải hiểu chuyện một chút chứ, tôi và cậu đều đã bàn xong rồi, không sợ gì tên khốn đó, nhưng Trần Ngọc Đình sống ở đây, nếu tên khốn đó gây ra chuyện gì há chẳng hóa ra ta lại có lỗi với người ta hay sao?
Diệp Lăng Phi nói.
Dã Thú toét miệng cười lớn, nói:
- Thế thì dễ thôi, cứ âm thầm làm thịt tên khốn đó đi, bảo đảm sạch sẽ!
- Anh đã nói rồi, chưa đến lúc bất đắc dĩ không được tùy tiện giết người.
Diệp Lăng Phi nói:
- Đây không phải là chỗ của chúng ta ở nước ngoài, phải tuân thủ luật pháp, bây giờ anh đang sống cuộc sống của người bình thường. Đừng có đụng cái là giết người, biết chưa?
Dã Thú toét miệng cười, đến giờ hắn vẫn không thích nghi nổi với sự thay đổi nãy. Nhưng trước giờ những gì Diệp Lăng Phi nói Dã Thú đều tuân theo không chút do dự, đây cũng là lí do tại sao Diệp Lăng Phi lại tín nhiệm Dã Thú đến thế.
Khi hai người đi đến gần tòa nhà nơi Trần Ngọc Đình sống thì vừa khéo nhìn thấy 4 người đang ngồi đánh bài gần đó, trong đó có một tên trọc đầu, trên người khoác một chiếc áo sơ mi kẻ caro màu vàng, miệng đang mắng lớn:
- Mẹ kiếp, mày có biết đánh bài không thế hả, đánh gì thúi thế, còn đánh như thế nữa cẩn thận ông đây đánh mày đó!
Bị hắn mắng là một người đàn ông trung niên tuổi cỡ 40, bị tên trọc đầu đó mắng đến mức không phản kháng được lấy một tiếng nào.
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại gọi cho Trần Ngọc Đình.
- Ngọc Đình, chị đang ở đâu thế?
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Đang ở nhà bà nội Tiểu Vũ, có chuyện gì thế?
- Uhm. Có chút chuyện nhỏ thôi!
Diệp Lăng Phi nhìn đám đàn ông đang đánh bài ở đằng xa, nói:
- Tên khốn sống ở lầu 1 đó tên là gì? Hình dáng bên ngoài ra sao?
- Anh nói gì? Cái gì lầu 1?
Trần Ngọc Đình hỏi.
- Chị Ngọc Đình, đừng giấu tôi nữa. Tiểu Vũ đã nói hết với tôi rồi. Bây giờ tôi đang ở lầu dưới nhà chị!
Diệp Lăng Phi nói thẳng.
- Nói cho tôi biết, tên khốn đó tên gỉ, bề ngoài nhìn ra sao?
Trần Naọc Đình rõ ràng là đã trở nên căng thẳng. Cô thấp giọng nói:
- Cậu à, cậu đừng có gây chuyện. Việc này tôi tự biết cách giải quyết.
- Chị Ngọc Đình, với tôi mà chị cũng còn phải khách khí như thế sao? Nếu tôi không thể xử lí, Tiểu Vũ đã không nói với tôi rồi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Chị Ngọc Đình, tôi làm việc này không chỉ là vì chị, . mà còn vì cả Tiểu Vũ nữa. Chị không muốn Tiểu Vũ lúc nào cũng phải sống trong tâm trạng phập phồng lo sợ chứ.
Ở đầu dây điện thoại bên này, Trần Ngọc Đình im lặng hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói:
- Thôi được, cậu à, cậu đừng gây ra chuyện gì thì được rồi. Hắn tên... . .
Diệp Lăng Phi nghe Trần Ngọc Đình nói xong liền cúp máy, hắn quét mắt một lượt vừa khéo nhìn thấy có một ông lão đang ngồi hóng mát dưới gốc cây nên liền tiến lại hỏi ông lão:
- Cụ à. cháu muốn tìm Trần Tam, vừa mới trọng tù ra!
Ông lão liếc mắt nhìn tên trọc đầu đang đánh bài ở phía bên kia, nói:
- Anh bạn trẻ, người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ caro màu vàng bên kia chính là Trần Tam!
Ông lão nói xong lại thêm một câu:
- Các cậu là bạn hắn?
- Ồ, cụ à, tụi cháu là đến tìm Trần Tam.
Diệp Lăng Phi cười cười.
- Không có chuyện gì đâu.
Sau khi xác đinh tên trọc đầu đó là Tran Tam, Diệp Lăng Phi và Dã Thú liền đi thắng đến chỗ hắn đang đánh bài. Trần Tam đang đánh bài thì bất ngờ bị ai đó đập cho một cú lên đầu vai. Trần Tam tức giận quay đầu, bặm môi hùng hổ mắng:
- Mẹ kiếp, chúng mày là ai, sao lại đập vào vai ông. Không còn muốn sống nữa hả!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn đến thăm mày thôi!
- Thăm tao?
Trần Tam ngẩn người, tròng mắt đảo lên đảo xuống dò xét Diệp Lăng Phi và Dã Thú rồi nói:
- Tao không quen tụi bây, tụi bây thăm tao làm gì.
Diệp Lăng Phi cười.
- Mày là Trần Tam.
- Ông đây chính là Trần Tam, mày có chuyện gì thì mau nói, ông đây còn phải đánh bài.
Trần Tam sốt ruột nói.
- Trần Tam, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?
Diệp Lăng Phi chỉ vào nhà Trần Tam, nói:
- Có 1 vụ làm ăn không biết mày có muốn làm không?
- Làm ăn? Có kiếm được không?
Trần Tam nghe nói có chuyện làm ăn, mắt hắn sáng lên, lập tức lấy lại tinh thần hỏi.
- Đương nhiên là kiếm được, thậm chí còn là món lớn nữa.
Diệp Lăng Phi nói:
- Thế nào? Có hứng thú không?
- Đương nhiên có hứng!
Trần Tam nghe nói có món lớn thì bỏ luôn không đánh bài nữa, vội vã đứng dậy, cười hehe nói:
- Ông chủ đây xưng hô thế nào nhí?
- Mày không cần biết tên tao, tao thấy ở đây nói chuyện không tiện, vào nhà mày nói vẫn hơn, thế nào? Không lẽ mày sợ tao làm gì mày?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đương nhiên là không rồi, ông chủ đây, mời, mời!
Trần Tam liền quay người đi thẳng vào nhà, cái vẻ nhiệt tình đó khiến người khác nhìn thấy là muốn ói.
Trần Tam mở cửa nhà mình, mời Diệp Lăng Phi vào. Diệp Lăng Phi liền ngửi thấy một mùi hôi hám đến nghẹt thở, đưa mắt nhìn lên thấy trong phòng vừa nhớp vừa bừa bộn, vỏ chai rượu lăn lộn khắp nơi, rác rưởi ngập đầy, đến chỗ đặt chân cũng không có. Diệp Lăng Phi cau mày nhưng vẫn bước vào phòng. Dã Thú cũng vào theo, hắn bước vào phòng xong tiện tay khóa luôn cửa phòng lại.
- Ông chủ đây mời ngồi, không biết là ông có phi vụ gì muốn tôi làm?
Trần Tam ngoác miệng cười hỏi.
- Căn phòng này của mày Ì phòng Ì sảnh. tao ước chừng được 40m2. tính theo giá phòng củ thành phố Vọng Hải là năm nghìn nhân dân tê trẽn mét vuông thi cùng không quá hai trăm nghìn, tao trả mày năm trăm nghìn để mua lại căn phòng này của mày!
Khi Diệp Lăng Phi nói thì Dã Thú đã bắt đầu xử lí đồ đặc trong phòng, lật đổ cái giường rách nát, ném hết chỗ bánh cuốn đã mọc mốc xuống đất, đến chiếc ti vi đen trắng duy nhất trong nhà cũng bị Dã Thú ném xuống đất, còn dùng chân đạp cho nát luôn.
- Mày làm gì thế hả?
Trần Tam thấy Dã Thú phá loạn đồ đạc trong phòng mình thì trợn tròn mắt, tức giận lao về phía Dã Thú nhưng hắn không ngờ được rằng vừa lao đến trước mặt Dã Thú liền bị một cước của Dã Thú đá ngã xuống đất. Dã Thú trừng mắt, hung dữ mắng:
- Mẹ, cái thứ lông gà mày, đại ca tao thích căn phòng này của mày, còn chưa xử mày cướp đi đã là tốt lắm rồi, mày lại còn ở đó mà khua chân múa tay nữa, rõ thật là thứ hạ tiện mà.
Dà Thú nói xong liền cầm cây gậy sắt Trần Tam để ở đầu giường lên, đó là vật phòng thân của Trần Tam, mấy năm nay Trần Tam đắc tội với không ít người, đến buổi tối đi ngủ cũng không dám ngủ say, chỉ sợ kẻ thù đến trả thù, vì thế hắn mới để một cây gậy sắt ở đầu giường. Dã Thú cầm cây gậy sắt đó lên liền nện vào đầu Trần Tam một cú. Dã Thú không dám dụng lực, nhưng chỉ một lúc cũng đánh cho Trần Tam chảy máu đầu, máu tươi từ đầu Trần Tam chảy xuống thấm cả mặt mũi.
Diệp Lăng Phi châm thuốc bước quan trên miệng treo nụ cười tàn nhẫn nhìn Trần Tam máu me đầy mình đang nằm trên đất, nói:
- Tao trả mày năm trăm nghìn này không chỉ là căn phòng này của mày, mà mày còn phải biến khỏi thành phố Vọng Hải này cho tao. Tuy nhiên, tao lại là người mềm lòng, xem mấy thứ rẻ rách này của mày cũng bán được trăm tệ, tao thêm cho mày mười nghìn, mấy thứ rách nát này của mày tất cả đều thuộc về tao. Ờ, còn mấy gậy lúc nãy, tao trả thêm cho mày chín mươi nghìn tiền thuốc men, tổng cộng là sáu trăm nghìn, thế nào? Mày đồng ý hay không hả?