Chương 397: Ta là xạ thủ

Tiêu Hồng Vũ cầm cây súng đồ chơi bắn vào trái bóng cách đó cỡ 4 m, kểt quả là 10 viên đạn nhựa bắn ra chỉ trúng được một trái bóng. Tiêu Hồng Vũ lắc đầu thất vọng với khả năng bắn súng của chính mình.

Tiêu Hồng Vũ rút từ trong túi ra năm tệ, định băn lại lần nữa, tiền chưa được chuyển qua thì có ai đó vỗ vai một cái. Tiêu Hồng Vũ quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ngay sau lưng mình.

Tiêu Hồng Vũ đối với Diệp Lăng Phi vừa kính vừa sợ, nhìn thấy hắn đang đứng sau lưng mình thì vội vàng chào hỏi:

- Chú Diệp!

- Ư, Hồng Vũ, bắn thế nào?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Tiêu Hồng Vũ lắc đầu, đối với khả năng bắn súng của mình rất không hài lòng. Diệp Lăng Phi cười cười nói:

- Hay để chú thử xem thế nào?

- Được thôi!

Diệp Lăng Phi lục trong túi đến nửa ngày cũng không rút một đồng tiền lẻ ra, hắn vỗ vai Tiêu Hồng Vũ, nói:

- Hồng Vũ, cho mượn đỡ ít tiền lẻ đi!

Câu nói này làm đám nhóc xung quanh vô cùng khinh thị, ông chủ ở đó đối với Diệp Lăng Phi càng không xem ra gì, trong lòng thầm nghĩ:

- Lớn như thế rồi mà trên người không mang tiền lại phải mượn của một đứa trẻ, thật mất mặt!

Tiêu Hồng Vũ không nghĩ nhiều liền đưa ngay chỗ tiền vốn đang cầm trên tay cho ông chủ. Diệp Lăng Phi cầm súng, chĩa thẳng vào trái bóng trước mặt, bắn ra một phát, rốt cục vẫn là không trúng.

Ông chủ ở đó vốn tưởng Diệp Lăng Phi là nhân vật gì lợi hại lắm, bây giờ nhìn lại thì thấy người thanh niên này kĩ thuật bắn súng cũng chẳng ra gì, bản thân căn bản không cần lo lắng gì cả.

Diệp Lăng Phi vừa bắn ra một phát đạn thì cười thầm như tự chế giễu mình, hắn lặp tức điểu chỉnh lại góc độ, nhân đó một lúc liên tục bắn ra chín phát, chỉ nhìn thấy chín trái bóng liên tiếp nổ tung, những người đứng xung quanh đều ngây người nhìn, đến cả ông chủ ở đó cũng ngơ ngẩn luôn.

Diệp Lăng Phi đặt súng xuống, cười nói:

- Ông chủ, đầu ruồi trên cây súng này của ông rõ ràng là chậm giờ, dựa vào đầu ruồi của ông đạn bắn ra căn bản là không thể bắn trúng đươc bóng. Đồng thời, đạn của ông làm bằng nhựa. Trong trường hợp lực bắn ra không đủ mạnh sẽ có độ nghiêng, có cần tôi bắn thêm vài phát cho ông xem thử không?

Ông chủ ở đó sớm đã ngẩn người ra rồi, giờ lại thấy Diệp Lăng Phi định bắn lại thì vội vàng câm con gấu bông dưới đất lên đưa qua cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Đây là phân thưởng mà cậu nhận được. Xin cậu đi nhanh đi cho!

Con gấu bông cao bằng nửa người thật bị Diệp Lăng Phi ném qua cho Tiêu Hồng Vũ. Hãn vỗ vỗ vai Tiêu Hồng Vũ rồi cùng nó đi ra ngoài. Tiêu Hồng Vũ ôm con gấu, trong lòng tràn ngập cảm giác sùng bái đối với Diệp Lăng Phi. Miệng không ngừng hỏi:

- Chú Diệp, kĩ thuật bắn súng của chú thật lợi hại, có thể dạy cho cháu với được không?

Diệp Lăng Phi nhìn Tiêu Hồng Vũ cười nói:

- Nhóc con lo mà học hành cho tử tế đi, cả ngày chỉ nghĩ được mấy chuyện này thôi!

Hai người về đến, Trần Ngọc Đình nhìn thấy con trai ôm một con gấu bông lớn, liên hỏi:

- Hồng Vũ, cái đó ở đâu ra thế?

- Chú Diệp giúp con bắn được!

Hồng Vũ vui vẻ cười đáp:

- Kĩ thuật bắn súng của chú Diệp lợi hại lắm!

- Nhóc con không cần dát vàng lên mặt chú, chú tiêu hóa không nổi màn này đâu, cháu có khen chú thế nào đi nữa thì chú cũng không dạy cháu bắn súng đâu.

Diệp Lăng Phi cười cười nói rồi nhìn Vu Đình Đình một cái hỏi:

- Đình Đình, có đói không?

- Không đói!

Vu Đình Đình vừa rồi đang vui vẻ nói chuyện với Trần Ngọc Đình, Vu Đình Đình không ngờ rằng con người Trần Ngọc Đình lại dễ nói chuyện như vậy, không chút kiểu cách nào. Vu Đình Đình tự nhiên cảm thấy rất dễ thân mật với Trần Ngọc Đình, câu chuyện vừa bắt đầu thì đã có thể đem hết chuyện trong nhà nói ra được rồi.

Diệp Lăng Phi cầm tay Vu Đình Đình kéo cô đứng dậy, tay phải đặt trên eo Vu Đình Đình, cười nói:

- Chị Ngọc Đình, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm thôi, tôi đói bụng rồi.

Trần Ngọc Đình quay lại cậu con trai cưng:

- Tiểu Vũ, con muốn ăn gì?

- Gì cũng được!

Tiêu Hồng Vũ lúc này đang vô cùng vui vẻ, tự nhiên không để ý đến chuyện ăn gì rồi. Trần Ngọc Đình nghe con trai nói ăn gì cũng được mới quay lại nói với Diệp Lăng Phi:

- Hay là thế này đi, chúng ta tìm đại một nhà hàng nào đó, ăn cái gì đấy đơn giản thôi.

- Ưhm, thế cũng được!

Diệp Lăng Phi đồng ý nói.

Bốn người rời khỏi công viên trò chơi, đến Quảng trường Hải Tinh, vào nhà hàng Đài Loan số 11 nằm gần biển, sau khi chọn vài món ăn, Diệp Lăng Phi đề nghị uống một chút rượu vang, Trần Ngọc Đình liên tục xua tay nói:

- Thôi, tôi không uống rượu, thích thì cậu cứ uống.

Dẫu sao Trần Ngọc Đình cũng không uống, Diệp Lăng Phi uống rượu một mình cũng chẳng có gì thú vị cả nên hắn cũng không chọn rượu nữa. Tiêu Hồng Vũ ngồi xuồng bên cạnh Diệp Lăng Phi, thầm đánh giá Vu Đình Đình rồi khẽ hri:

- Chú Diệp, chị này là ai thế?

- Nhóc con biết nhiều làm gì!

Diệp Lăng Phi cười cười xoa đầu Tiêu Hồng Vũ. Tiêu Hồng Vũ nghịch ngợm le lưỡi cười nói:

- Cháu chỉ là muốn biêt chị này có quan hệ gì với chú Diệp thôi mà.

- Chị Ngọc Đình, Hồng Vũ nhà chị sắp thành người lớn rồi, đến cả chuyện này mà cũng hỏi. Tôi thấy chị nên xem chừng mà quản giáo cho nghiêm, bằng không chị sẽ sớm được lên chức bà nội thôi!

Câu nói đùa này của Diệp Lăng Phi làm Tiêu Hồng Vũ đỏ cả mặt chẳng dám ngẩng đầu lên nữa. Trần Ngọc Đình chỉ cười mỉm nhưng không nói gì cả.

Trong lúc ăn cơm, Diệp Lăng Phi có đi vào nhà vệ sinh một lát, Tiêu Hồng Vũ cũng đi theo. Trong nhà vệ sinh, Tiêu Hồng Vũ ấp a ấp úng hỏi:

- Chú Diệp, chú với... . với... . mẹ cháu!

Tiêu Hồng Vũ nói cả nửa ngày vẫn không nói ra được, Diệp Lăng Phi nhìn Tiêu Hồng Vũ cười nói:

- Cháu sao thế, đường đường một đấng nam nhi sao lại ăn nói ấp a ấp úng như thế, cháu nên biết rằng chúng ta là đàn ông, phải đội trời đạp đất, bất kể là lời nói hay việc làm cũng cần phải dứt khoát thẳng thắn, ở đâu ra cái kiểu ngượng ngịu ngại ngùng như đàn bà thế!

- Chú Diệp, chú và mẹ cháu không thể yêu nhau được sao?

Tiêu Hồng Vũ bị Diệp Lăng Phi nói cho mây lời, liền lấy hết dũng khí, mặt đỏ bừng nói:

- Cháu muốn chú và mẹ cháu yêu nhau, như thế thì sẽ không còn ai dám bát nạt mẹ con cháu nữa!

- Có người bát nạt mẹ con cháu sao?

Diệp Lăng Phi sững người, dựa vào khẩu khí của Tiêu Hồng Vũ thì có vẻ như có ai đó làm khó cho hai mẹ con họ.

Tiêu Hồng Vũ gật gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu. Điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy tức cười, trong lòng thầm nghĩ:

- Thằng nhóc này quả có chút thú vị, vừa rồi khẩu khí nói chuyện còn giống với một người đàn ông, sao mà giờ lại trở nên mềm yếu rồi!

Hãn vỗ vai Tiêu Hồng Vũ nói:

- Hồng Vũ, có chuyện gì cứ nói với chú Diệp, có chú Diệp ở đây, bảo đảm không có bát cứ ai dám bát nạt hai mẹ con cháu hết!

Đến lúc này Tiêu Hồng Vũ mới nói ra sự tình, hóa ra ở lầu một của tòa nhà mà họ đang ở mới có một tên vô lại mới ra tù đến ở, ngày thường tên kia ở trong tiểu khu cùng chẳng làm gì, mấy ngày trước đột nhiên bám lấy Trân Ngọc Đình, , suốt ngày ngồi ở dưới lầu chỉ để đợi Trân Ngọc Đình đi về, nói mấy câu lưu manh, trêu ghẹo Trần Ngọc Đình, hai ngày nay lại càng thêm quá quắt, cứ nửa đêm canh ba là lại gõ cửa nhà Trần Ngọc Đình.

Trân Ngọc Đình đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát đến rồi cũng chẳng làm gì được hắn, hắn không phạm pháp mà nếu nói là hắn quây rối thì cùng không có chứng cứ gì cả, tên vô lại đó sống chết cũng không chịu nhận là nửa đêm gõ cửa nhà Trần Ngọc Đình.

Đợi cảnh sát đi khỏi, tên vô lại đó lại càng vô liêm sỉ, ngay sáng sớm ngày hôm nay, tên vô lại đó ngồi dưới lầu đợi Trần Ngọc Đình đến nói những lời vô cùng mất dạy.

Sau khi nghe xong, Diệp Lăng Phi liền cười nói với Tiêu Hồng Vũ:

- Tiểu Vũ, cứ giao cho chú, chú bảo đảm sẽ khiến cho tên lưu manh đó không bao giờ dám quấy rối mẹ con cháu nữa!

Sau khi Diệp Lăng Phi và Tiêu Hồng Vũ quay lại chỗ ngồi, Diệp Lăng Phi cũng không nhắc đến chuyện vừa nãy, chỉ hỏi chiều muốn đi đâu.

- Tôi không làm phiền hai người nữa, chiều nay tôi dẫn Hồng Vũ đi thăm bà nội nó!

Trần Ngọc Đình nói đầy hàm ý.

- Chúc hai người chơi vui vẻ!

Diệp Lăng Phi cười nửa miệng nói:

- Chị Ngọc Đình, thế cũng tốt, tôi còn đang lo chị làm kì đà càn mũi tôi với Đình Đình nữa chứ!

Câu này vừa nói xong, Vu Đình Đình liền đỏ mặt, thò tay xuống dưới bàn giật Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi cười với Vu Đình Đình, thân tình đó rõ ràng là muốn nói với Vu Đình Đình rằng hắn cố tình nói như thế.

Trần Ngọc Đình cũng cười cười nửa đùa nửa thật nói với Diệp Lăng Phi:

- Giám đốc Diệp, anh quả nhiên lăng nhăng!

Nói xong, Trần Ngọc Đình liền cười lớn.

Sau khi thanh toán và chia tay với hai mẹ con Trần Ngọc Đình. Tiêu Hồng Vũ ở cửa nhà hàng Đài Loan số một, Diệp Lăng Phi đưa Vu Đình Đình về biệt thự. Diệp Lăng Phi nói với Vu Đình Đình buổi chiều hắn có việc, ý muốn Vu Đình Đình tự sắp xếp, tối hắn sẽ về với cô. Vu Đình Đình lập tức nói buổi chiều cô đã có hẹn với Tần Dao cùng đi thư viện trường học bài rồi.

- Tần Dao thế nào rồi?

Diệp Lăng Phi nghe Vu Đình Đình nhắc đến Tân Dao thì tiện hỏi luôn một câu.

- Tần Dao mấy ngày nay đều tự học với em, không thấy cô ấy ở chung với Vương Quân nữa, em cũng không biết là như thế nào.