Chương 377: Tôi vốn sống ở địa ngục

Thái Hạo bước vào quán café, nhìn thấy bao nhiêu là khách khứa đang ngồi trong quán, gần như là không còn chỗ trống nào. Hắn đứng ở trước cửa, mắt đảo quanh khắp quán tìm một chỗ để ngồi.

Đường Hiểu Uyển đang bưng ra hai ly café đến cho một đôi tình nhân, thì nhìn thấy Thái Hạo đang đứng ngoài cửa ngó đông ngó tây. Cô ngẩn người ra một lúc, trong lòng nghĩ thầm: "Sao lại trùng hợp như vậy, anh ta cũng đến đây sao? ". Đường Hiểu Uyển ngây thơ nhưng không ngốc, chiếc miệng nhỏ xinh của cô khẽ nhếch lên, cô nghĩ bụng: "Nhưng mình lại không tin những việc trùng hợp như vậy, nhất định tên này đã theo mình tới đây. " Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng mang hai ly cafe đến bàn hai cô cậu học sinh kia rồi bước đến trước mặt hắn, vừa cười vừa nói:

- Phó giám đốc Thái, sao anh lại đến đây?

Thái Hạo giương bộ mặt kinh ngạc, nói:

- Hiểu Uyển sao cô cũng tới đây?

Mắt hắn quét một lượt quanh người cô thì thấy cô đang mặc chiếc áo jacket màu xanh, bộ ngực vô cùng đầy dặn nổi lên sau lớp áo, trông vô cùng bắt mắt.

- Tôi làm thêm ở đây.

Dù trong lòng cảm thấy rất khinh bỉ hắn, nhưng cô vẫn ngọt ngào nói:

- Giám đốc Thái, không phải anh đang tìm chỗ ngồi sao?

Vừa nói, cô vừa dẫn Thái Hạo đến chỗ gần góc tường. Đợi hắn ngồi cô mới hỏi tiếp:

- Giám đốc Thái, anh muốn uống cafe gì ạ?

Thái Hạo chẳng ngờ mọi việc lại thuận lợi đến vậy, hắn như đang mở cở trong bụng, xem ra vận may của hắn hôm nay không tồi chút nào, thường ngày cái cô Đường Hiểu Uyển này chẳng buồn ngó ngàng gì đến mình, thế mà tối nay lại rất chi là nhiệt tình. Hắn vui vẻ nói:

- Hiểu Uyển cô giúp tôi gọi đồ uống đi. Có loại cafe nào đặc biệt thì giới thiệu để tôi thưởng thức. À, có đồ điểm tâm ko? Ngay bây giờ tôi cũng muốn dùng cả điểm tâm nữa.

- Giám đốc Thái có muốn dùng cơm không? Tôi giới thiệu cho anh món cơm trộn ở đây, không đắt chút nào chi có 55 đồng thôi. À, đến tiệm cafe của tôi rồi thì cũng không nên bỏ qua cafe lam, hàng độc đấy, chỉ có Mộng Viên mới pha chế được thôi.

- Được, nghe Hiểu Uyển vậy.

Trong bụng lờ mờ nghĩ món cơm trộn kia cùng chả rẻ gì, nhưng hắn không thế tự làm mình mất điểm trước mặt cô nàng mình đang muốn theo đuổi, không thể để cô ta nghĩ mình kiệt sỉ nên vội chấp thuận lời đề nghị của Hiểu Uyển.

- Được, giám đốc Thái, anh đợi một lát, tôi sẽ mang đến ngay.

Đường Hiểu Uyển nhìn hắn cười ngọt ngào rồi quay người trở lại bàn phục vụ, để lại một kẻ đang sung sướng mãn nguyện mải miết nhìn theo bóng lưng cô ở phía sau.

Hiểu Uyển đi đến bàn phục vụ, nhỏ giọng thì thào với Lý Khả Hân:

- Chị Khả Hân à, hôm nay em bắt được một con bò lạc.

Lý Khả Hân gõ vào đầu Đường Hiểu Uyển, nói:

- Hiểu Uyển ăn nói linh tinh, ai là bò lạc?

- Chị à, chẳng nhẽ chị không biết tên phó giám đốc phòng tổ chức Thái Hạo của bọn em?

Lý Khả Hân và Thái Hạo chưa lần nào tiếp xúc trực tiếp với nhau nên cô không biết hắn. Nghe Đường Hiểu Uyển nói là phó giám đốc phòng tổ chức, Lý Khả Hân liền nhìn theo hướng tay chỉ của Hiểu Uyển thì quả nhiên nhìn thấy Thái Hạo đang ngồi ở đó. Dù cảm thấy hắn rất quen nhưng cô lại không có chút ấn tượng rõ nét nào về hắn. Lý Khả Hân ở bộ phận thị trường của Tân Á, nhưng chưa từng qua phòng tổ chức, nên nếu có gặp Thái Hạo ở đó, cô cũng chẳng biết hắn là ai.

- Hiểu Uyển sao em lại nói cấp trên của mình là bò lạc, cẩn thận không người ta thù em đấy.

Lý Khả Hân nhắc nhở, - Thôi, hôm nay chúng ta đãi khách đi.

- Chị Khả Hân, chị không biết à, hắn và anh Diệp coi nhau như kè thù, anh Diệp cùng không ít lần làm khổ hắn. Em cũng chẳng biết mình tốt ở điểm nào mà hắn lại thích em, cả ngày cứ như là ma, bám sát lấy người ta, phiền chết đi được. Khó mà có dịp dạy bảo hắn như hôm nay, anh Diệp không phải cũng hay làm như vậy sao, em cũng chỉ bắt chước anh ấy chút, hehe, cho hắn biết thế nào là lễ độ. Ban nãy hắn vừa gọi cơm trộn, em nói là 55 đồng, cả một ly cafe lam nữa, 45 đồng tiếp, không tiêu tốn của hắn 205 đồng không được.

- Nha đầu này, chỉ học thói xấu của Diệp Lăng Phi là nhanh thôi.

Lý Khả Hân bất lực, đành cười nói:

- Nhung chỗ chúng ta đào đâu ra món cơm trộn 55 đồng?

- Không sao, rang cho hắn một đĩa cơm rang với hành là được rồi.

Đường Hiểu Uyển cười đắc thắng nói tiếp:

- Cứ để hắn ăn từ từ, lát nữa em bưng đồ ăn ra rồi tính tiền cho hắn luôn, cho hắn khỏi nuốt lời.

Lý Khả Hân chẳng còn cách nào khác, đành miễn cưỡngg đầu chiều theo ý của Hiểu Uyển, cô còn dặn dò:

- Hiểu Uyển em vẫn nên về sớm một chút mà nghỉ ngơi, mai còn phải đi làm, không nên ở lại đây quá muộn. À, mà bây giờ không có khách mấy, em ra đằng sau ăn cơm trước đi, rồi còn về nhà, mau!

- Chị ơi, em không ăn cơm ở đây đâu, em bận chút, lát nữa về nhà ăn cơm sau.

Khi Đường Hiểu Uyển bưng đĩa cơm trộn đến trước mặt Thái Hạo, hắn suýt rớt nước mắt, cái đĩa cơm đấy mà 55 đồng, khác gì cướp tiền. Nhưng khi nhìn nụ cười ngọt ngào của Hiểu Uyển hắn cười méo mó nói:

- Hiểu Uyển đồ ăn ở đây đắt thật đấy, cô cũng nên cẩn thận, không biết chừng tiền lương của cô cũng bị ăn bớt ăn xén đi đấy.

- Không đâu, chị chủ quán rất tốt bụng.

Hiểu Uyển không nhịn được bật cười, nói:

- Giám đốc Thái, ít nhưng mà chất, món cơm này của quán chúng tôi mùi vị vô cùng đặc biệt, ai đến đây cũng đều muốn thưởng thức cả.

- Thật ko? Vậy tôi cũng phải thử mới được.

Hắn cầm chiếc thìa lên nói:

- Hiểu Uyển hay là cô ngồi xuống đây nói chuyện với tôi một lát, không ngờ tôi lại gặp cô ở đây, thật trùng hợp. À, đúng rồi, mấy giờ thì cô xong việc ở đây, tôi với cô cùng về.

- Giám đốc Thái, anh ăn cơm trước đi.

Nói đoạn, cô lại để ly cafe màu lam trước mặt hắn, mồm nói:

- Tổng cộng 100 đồng, giám đốc Thái, anh trả tiền trước nhé, tôi còn phải phục vụ những vị khách khác nữa, xong đâu đó tôi quay lại nói chuyện cùng anh.

- 100 đồng Nghe cái giá tiền cho đĩa cơm trộn và ly cafe mà hắn giật cả mình, chẳng biết nó có gì ngon mà những 100 đồng. Thái Hạo hắn làm việc ở Tân Á, một tháng cũng chỉ lĩnh được không quá 3000 tệ, mà còn bao nhiêu khoản phải chi, nào tiền thuê nhà, tiền đi chơi, căn bản lúc nào cũng trong tình trạng cháy túi. 100 tệ đối với hắn cũng không phải con số nhỏ. Nhưng nghĩ nếu mình thành công được trên mặt trận tình ái, cưa được em Hiểu Uyển, 100 tệ chứ 1000 tệ hắn chi cũng không tiếc. Vì vậy hắn vẫn tô ra vô cùng hào phóng, rút ví, lấy ra tờ 100 tệ, đưa cho Đường Hiểu Uyển.

Hiểu Uyển cầm lấy tờ tiền, chẳng buồn cảm ơn quý khách hay chúc quý khách ngon miệng như mọi lần mà chạy ngay đến quầy thu ngân, đưa lại tiền cho Lý Khả Hân rồi cười nói:

- Chị Khả Hân, đã xong. Tiền này giao lại cho chị, em về nhà trước đây, hehe.

- Ừ, về đi, đi đường cẩn thận.

Lý Khả Hân cười nói.

Hiểu Uyển thay quần áo, cầm lấy túi sách nhỏ của mình, ra đến cửa còn quay lại vẫy tay với Thái Hạo. Lúc này hắn đần thộn ra, cảm giác được mình đã bị cho "ăn thịt lừa", ngẫm lại thì thấy Hiểu Uyển chẳng có vẻ gì là đến đây làm thêm cả. Hắn vốn định đuổi theo Đường Hiểu Uyển. Nhưng không lỡ để lại bàn thức ăn 100 tệ còn đang dang dỡ của mình. Đành gạt chuyện đuổi theo người đẹp sang một bên, rầu rĩ ăn hết món cơm trộn, ăn đến hạt cơm cuối cùng.

Diệp Lăng Phi đỗ xe xuống trước cửa khách sạn Quốc Tế, xuống xe, nhìn xuống chiếc đồng hồ ở tay, vừa qua 6h, hắn vội vàng chạy vào trong đại sảnh cùa khách sạn.

Khách sạn Quốc Tế dưới tầng một là sảnh ăn, hắn vô cùng lo lắng. Dù hắn không quá để ý đến bữa ăn tối nay, nhưng hắn không muốn bị Tình Đình bắt lỗi. Khi hắn vừa chạy đến trước cửa sảnh ăn khách sạn, thì sập ngay Trương Lộ Tuyết đang từ trong phòna rửa tay bước ra. Trương Lộ Tuyết đến sớm, căn bản cô ta vốn cũng chẳng muốn đến, cô ta không muốn gặp mặt Tình Đình. Hai cô gái đáng nhẽ sẽ là những người bạn rất tốt của nhau, nhưng không hiểu sao từ nhỏ đã suốt ngày cãi nhau. Nói như Trương Khiếu Thiên và Bạch Cành Sùng thì, hai người này là oan gia địch thủ.

Đương nhiên, Trương Lộ Tuyết không thích Tình Đình, nhưng cô ta vẫn một mực tôn kính chú Bạch Cảnh Sùng. Trương Khiếu Thiên không ít lần nhắc đến chuyện đã qua giữa Bạch Cảnh Sùng và ông ta trước mặt Trương Lộ Tuyết, không những thế còn hay đùa nếu ngày xưa hai nhà, một nhà sinh con trai, một nhà sinh con gái, thì nhất định sẽ hứa hôn cho 2 đứa trẻ để hai nhà trở thành thông gia, tình thân lại càng thân.

Bữa cơm tối nay là đích thân Trương Khiếu Thiên mời mọi người ăn cơm, dù chẳng muốn nhìn mặt Tình Đình, nhưng nói thế nào đi chăng nữa, hai bên gia đình tình sâu nghĩa đậm bao nhiêu năm nay, hơn nữa đã mấy năm rồi chưa gặp lại Bạch Tình Đình, nên cô ta đành chấp thuận đến.

Cô ta và bố mình vừa đến, cả nhà Bạch Cảnh Sùng lại chưa thấy một ai, ngồi ờ bàn ăn, Trương Lộ Tuyết nghịch ngợm chút. Nhưng chưa chơi được bao lâu, thì cô ta đã không cẩn thận làm đổ ly trà trên bàn lên vạt váy đen của mình. Trương Lộ Tuyết đành phải vào phòng rửa tay chỉnh lại trang phục cho chỉnh tề, vừa bước ra khỏi đó thì gặp ngay Diệp Lăng Phi. Cô ta lẩm bẩm:

- Chúa ơi, thật đen đủi!

Đối với Trương Lộ Tuyết, nhìn thấy Diệp Lăng Phi như nhìn thấy những tên lưu manh đáng ghét, ở công ty thì bị khinh dễ, không ngờ đến khách sạn ăn cơm cũng lại gặp phải hắn. Trương Lộ Tuyết may mà hôm nay chiếm được lợi thế liền trừng đôi mắt trang điểm kĩ càng; nói:

- Tên lưu manh kia, rốt cuộc anh muốn gì, anh theo tôi đến đây có phải ko?

Diệp Lăng Phi chẳng ngờ sẽ gặp Trương Lộ Tuyết. Dẫu biết tối nay sẽ cũng cô ta ăn tối nhưng lại chẳng ngờ lại giáp mặt kiểu này, xem ra cái tiếng lưu manh đầu đường xó chợ gột mãi cũng không sạch được rồi. Diệp Lăng Phi bỗng nghĩ lại năm đó khi hắn quen Bạch Tình Đình, ngoại hình của hắn cũng bị Tình Đình hiểu nhầm là lưu manh, lẽ nào, những cô gái như Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đều thích hiểu lầm người khác.

Cần phải nói là Trương Lộ Tuyết cùng là một mỹ nhân. Chỉ cần nhìn cặp giò nhỏ trắng sữa dưới chân váy màu đen thôi là cũng đủ mãn nhãn rồi. Cộng thêm chiếc váy đen ôm sát thân hình ngọc ngà lại càng làm tôn thêm vóc dáng yêu kiều của Trương Lộ Tuyết.

Da của Trương Lộ Tuyết thì trắng miễn bàn, phối thêm với chiếc váy đen, thì đã trắng lại càng trắng hơn. Mái tóc dài đen bóng thả xuống bờ vai thon, Trương Lộ Tuyết trừng mắt, cong môi, mặt tỏ vẻ không hài lòng.

Diệp Lăng Phi nghĩ bụng nếu người ta đã coi mình là lưu manh rồi, dứt khoát mình cũng nên tiếp tục vai diễn đã được phân. Cô nghĩ là tôi theo dõi cô sao, được, thích thì chiều, là tôi theo đấy, xem cô định làm gì?

Nghĩ đến đây, hắn bèn cố ý dùng ánh mắt dê già thiếu cô quét qua rãnh ngực sâu hun hút của Trương Lộ Tuyết, chép miệng nói:

- Tiểu thư Trương, nếu cô thực sự nghĩ tôi đang theo dõi cô thì tôi cùng chẳng phủ nhận. Tôi là đàn ông, còn cô Trương đây lại là cô gái tuyệt sắc như vậy, nam nữ yêu đương là chuyện từ ngàn xưa đã có, mà cũng chẳng có gì là sai cả. Đàn ông mà không dê, thì chắc chắn cũng không bình thường, tôi đang nghĩ cô Trương mà có người yêu, không biết cô và người yêu có phải đang làm trò lưu manh cùng nhau ko?

- Anh... anh, đồ lưu manh, thượng đế sẽ đày anh xuống địa ngục.

Trương Lộ Tuyết sống ở bên Mỹ, rất hay nói câu này, giờ thuận miệng cũng mắng Diệp Lăng Phi như vậy. Diệp Lăng Phi nghe xong thì phá lên cười, ánh mắt càng không che giấu ánh nhìn dâm dê lộ liễu quét qua người Trương Lộ Tuyết, mồm nói:

- Tôi vốn đã sống ở địa ngục. Và cũng đã quen với việc ngóng lên thiên đàng, nhưng nếu thượng đế mà mời tôi lên thiên đàng, tôi vẫn phải cân nhắc một chút. Bảo bối của tôi à, nếu cô mà ở trên thiên đàng, tôi sẽ suy nghĩ đến việc dọn lên đấy sống đấy. Haha... .

- Anh... . anh là tên đại lưu manh. Tôi sẽ báo cảnh sát, là anh cố tình quấy nhiễu tôi.

Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi chọc tức đến đỏ bừng cả mặt, không cần giữ thể diện, trước cửa đại sảnh hét lớn.

Một tuyệt sắc giai nhân đứng trước sảnh khách sạn hét lớn như vậy, thì khó lòng tránh khôi việc thu hút vô số ánh mắt xa lạ. Nếu đổi lại là người khác, đã vội quay người rời khỏi, tránh đi những ánh nhìn soi mói đó, nhưng đây lại là Trương Lộ Tuyết. Cũng cần phải biết rằng, trong trường hợp thế này, 10 người thì đến 9 người sẽ cho rằng Diệp Lăng Phi đang trêu ghẹo Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi từ đầu đến cuối mặt vẫn dày chẳng khác cái đế giầy hàng hiệu convert. Mặt vẫn bình thản, tim cũng chẳng buồn loạn nhịp, to giọng nói:

- Được, vậy cô báo cảnh sát đi, cô có bằng chứng gì chứng minh tôi quấy rối cô ko? Nếu không đừng trách tôi tố cáo cô tội vu khống.

- Anh... .

- Tôi, tôi làm sao? Tôi chỉ là công dân bình thường, thật đen đủi, đến đây ăn một bữa cơm, còn tưởng hôm nay còn chút vận may, nào ngờ đã hết từ bao giờ, thật đen đủi!

Nói đoạn hắn nhìn ra xung quanh, người đông quá à nha, bèn quay ngoắt lại, đổi giọng:

- Chẳng phải chỉ đâm vào cô một chút thôi sao, tôi cũng chả phải đang cố ý. Mà cô vẫn bắt tôi đền tiền, tôi làm gì mà ra mười vạn tệ. Bộ quần áo trên người cô làm gì mà đắt thế, đụng vào một cái đã mất mười vạn tệ. Đừng nói đến 10 vạn, bây giờ trên người tôi vét ra cũng chẳng có đến 100 tệ. Cô trông cũng không đến nỗi, mà sao lại biết lừa người như vậy? Chẳng nhẽ chuyên đi kiếm sống bằng nghề này, cô lại cũng chẳng phải sành sứ gì, làm gì mà mới xẹt qua một cái đã ăn vạ một công dân tốt, sống và làm việc theo hiến pháp, pháp luật như tôi rồi. Được, có mọi người ở đây chứng kiến, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì?

Hắn nói một tràng dài, không ngừng nghỉ, căn bản là không để Trương Lộ Tuyết có cơ hội chen vào.

Diệp Lăng Phi hôm nay ăn mặc rất đỗi bình thường, trong con mắt của vài người xung quanh, hắn cũng chỉ là tên chẳng có gì đáng nói, còn Trương Lộ Tuyết vừa lộng lẫy vừa xinh đẹp, quả thật rất giống cô gái lắm tiền nhiều của.

Mấy người đó, dù chẳng góp một lời bình luận, nhưng lại nhìn Trương Lộ Tuyết với ánh mắt làm cô ta chỉ ước ngay lúc đó có cái lỗ nào đó để chui xuống. Cô ta mở miệng mấy lần, nhưng không có cơ hội đê chen vào, mà ngược lại làm cho giọng nói của Diệp Lăng Phi mỗi lúc một to lên, tình thế đã được đẩy lên đến cao trào:

- Làm người cũng phải có lương tâm một chút, đừng cậy có tiền mà ức hiếp người khác, cô còn lầm bầm thứ tiếng gì nữa tôi nghe cũng chẳng hiểu. Tôi chỉ biết đây là Trung Quốc, không nên tùy tiện nói tiếng nước ngoài. Có phải cô ở nước ngoài lâu nên khinh thường người Trung Quốc rồi ko? Tôi chỉ khuyên cô đừng quên nguồn sốc của mình. Dù gì trong huyết quản chúng ta cũng có chung dòng máu anh hùng.

Lúc này thì Trương Lộ Tuyết không thể tiếp tục đứng đấy chịu trận được nữa, cô ta tức giận đạp mạnh chân, quay người chạy vào sâu trong sảnh ăn của khách sạn.

Nhìn thấy Trương Lộ Tuyết bị mình dọa đến chạy mất mặt, Diệp Lăng Phi mới cười, vỗ tay nói:

- Các vị, kịch đã đến hồi kết, còn đứng đây làm gì nữa, đi thôi, đi thôi.

Lời hắn vừa dứt thì có giọng nói thật êm tai vang lên từ phía sau:

- Chồng à, anh làm gì vậy?

Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì thấy Bạch Tình Đình mặc chiếc váy màu trắng đang khoác tay bố mình Bạch Cảnh Sùng tiến vào đại sảnh, Diệp Lăng Phi ngẩn người trong giây lát, nghĩ bụnh: "Chẳng nhẽ đây là ý trời, hai cô gái xinh đẹp sao hôm nay lại trang điểm, ăn mặc giống nhau thế kia?" Nhìn vẻ mặt đần đến chết người kia của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình suýt buột miệng nói hắn là đồ ngốc, nhưng kịp nhớ ra có bố mình bên cạnh, không nên manh động nên cô không dám gọi, chỉ kêu Diệp Lăng Phi là chồng. Nhưng khi thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình mà mặt lại càng đần đến sống lại, thì cô lại thấy mãn nguyện, cô tưởng hắn bị cách trang điểm của cô tối nay mê hoặc đến nỗi không biết trời đất là gì, trong lòng thầm nghĩ: "Hì, em không tin em không quyến rũ nổi anh" Bạch Tình Đình hôm nay trang điểm rất kĩ lưỡng, sau khi nhận được điện thoại của bố mình nói tối nay sẽ cùng cả gia đình Trương Khiếu Thiên ăn cơm, Bạch Tình Đình trong đầu tràn đầy dự tính. Cô biết Trương Lộ Tuyết đã về thành phố Vọng Hải, vừa nghĩ đến Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình lại dâng trào lòng hiếu thắng. Trong lòng Bạch Tình Đình, thua ai chứ quyết không thua Trương Lộ Tuyết. Để Trương Lộ Tuyết tối nay không thể bì kịp mình, cô mặc bộ đồ hàng Chanel nhãn hiệu Pháp đang thịnh hành nhất mùa hè năm nay, trang điểm thì cầu kì, với chỉ một mục đích duy nhất là làm cho Trương Lộ Tuyết cảm thấy mất mặt.

Cách trang điểm tối nay của Bạch Tình Đình chẳng khác nào nữ hoàng lộng lẫy, đài các, khí chất cao quý hơn người. Khi Bạch Tình Đình xuất hiện, đám đàn ông mới biết thế nào là đẳng cấp của phái đẹp, từ trước đến nay, Bạch Tình Đình cô vẫn luôn là người rất khiêm nhường, chẳng bao giờ thích gây sự chú ý, nhưng tối nay lại là một ngoại lệ, cô muốn mình trông thật cuốn hút, càng nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của đám đàn ông dán theo càng tốt, nhất định phải làm cho Trương Lộ Tuyết bị lép vế.

Nhưng cô sai ở chỗ là lầm tưởng rằng cả Diệp Lăng Phi cũng bị mình quyến rũ nên trong lòng vô cùng đắc ý, định bụng đợi đến đêm nay khi hai người trở về nhất định sẽ mê hoặc tên này, làm cho hắn phải quỳ xuống chân mình, rồi ngoan ngoãn nghe lời.

Cô cứ tưởng tượng mãi cảnh Diệp Lăng Phi quỳ xuống dưới chân mình, sống chết đòi ôm lấy chân cô, bị cô ruồng rẫy đạp cho mấy đạp kinh hồn bạt vía nhưng vẫn ngôc nghếch cố bám trụ, một tấc cũng không rời.

- Vợ à, em đang cười gì vậy?

Diệp Lăng Phi nhìn thấy nụ cười đắc thắng trên mặt Bạch Tình Đình, không nhịn được bèn đi đến bên cô, vỗ nhẹ vai, nói:

- Đừng đứng cười ngốc nghếch ở đây nữa. Bố đã vào bên trong rồi kia kìa.

Bạch Tình Đình lúc này mới phát hiện bố mình đã vào bên trong từ lúc nào, còn mình thì vẫn đứng cười thộn mặt giữa nguyên tư thế khoác lấy tay bố như lúc mới bước vào, đã thế Diệp Lăng Phi còn đứng ngay bên cạnh, bắt ngay tại trận bộ mặt ăn dưa bở của mình, mặt lại còn hí hửng như vừa được đi xem kịch, liền đỏ mặt, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cô không ngờ mình giờ đây lại có những hành động mất mặt như vậy, cô nói:

- Anh cũng đứng ngây ra đó làm gì?

Nói xong, bèn nhanh chóng khoác tay Diệp Lăng Phi, tiến vào đại sảnh.

Trương Lộ Tuyết vừa trở lại chỗ ngồi, vẫn tức đến độ chẳng buồn mở miệng, nhưng trong lòng rủa thầm Diệp Lăng Phi, số lượt rủa có khi còn nhiều hơn một vị sư chẳm chỉ đọc kinh cả một ngày. Bực dọc, giận dữ, trách cứ sao mình lại đen đủi như vậy, ngày hôm nay ra đường bước chân nào mà lại gặp hắn Diệp Lăng Phi.

Vợ chồng Trương Khiếu Thiên không biết Trương Lộ Tuyết gặp phái chuyện gì, nhưng nhìn thấy con gái mình vừa trở về đã mắt mũi long sòng sọc, liền cười nói:

- Lộ Tuyết, sao vậy con?

- Không phải cái tên lưu manh Diệp. . .

Cô ta mới nói được một nữa thì đã thấy bố mẹ mình đứng dậy, quay đầu lại nhìn thì ra Bạch Cảnh Sùng đã đến.

- Khiếu Thiên, ngại quá, tôi đến muộn, đường tắc thật kinh khủng, thật ngại quá.

Bạch Cảnh Sùng vừa đến đã không ngớt lời xin lỗi.

Trương Khiếu Thiên cười nói:

- Cảnh Sùng, xem ông nói kìa, giữa hai chúng ta còn nói ngại này ngại nọ sao, ông làm vậy là coi chúng tôi như người ngoài rồi đấy.

Nói xong, ông liền giục Trương Lộ Tuyết vừa mới đứng dậy, nói:

- Lộ Tuyết, mau đến chào bác Bạch đi con - Dạ, cháu chào bác.

Dù trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai vụ với Diệp Lăng Phi, nhưng cô ta vẫn cố nặn ra nụ cười, ngoan ngoãn, thân mật chào hỏi Bạch Cảnh Sùng.