Chương 376: Nỗi phiền não của Diệp Lăng Phi

Vừa ngắt cuộc điện thoại với Bạch Cảnh Sùng, Diệp Lăng Phi chìm sâu vào suy nghĩ, hắn nhanh chóng đoán ra Trương Khiếu Thiên sẽ không nói cho Bạch Cảnh Sùng biết hắn đã mua 55% cổ phần của tập đoàn Tân Á.

Cần phải biết rằng lúc đầu khi mà Diệp Lăng Phi nói với Bạch Cảnh Sùng rằng toàn bộ tiền của hắn đều đầu tư vào việc mua cổ phiếu của Thế Kỉ Quốc Tế. Nếu như Trương Khiếu Thiên mà nói với Bạch Cảnh Sùng việc mình mua 55% cổ phần của Tân Á, thì Bạch Cảnh Sùng sẽ không còn đủ tin tưởng để nói chuyện với mình theo kiểu như vừa rồi nữa.

Diệp Lăng Phi nghĩ Trương Khiếu Thiên nhất định muốn biết thân phận của hắn từ Bạch Cảnh Sùng, nhưng khổ nỗi Bạch Cảnh Sùng cũng chẳng rõ thân phận thật sự Diệp Lăng Phi hơn Trương Khiếu Thiên là mấy. Hóa ra, Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên cùng là một loại người, không muốn để tập đoàn mà mình dày công xây dựng rơi vào tay kẻ khác. Theo tình hình hiện nay, dù hắn chi có trong tay 40% cổ phần của Thế Kỉ Quốc Tế, chưa qua được 50%, nhưng Bạch Cảnh Sùng tiếng là chủ tịch hội đồng quản trị cũng chỉ có 30%. Nói cách khác, hắn mới là cổ đông lớn nhất của Thế Kỉ Quốc Tế, còn so với Thế Kỉ Quốc Tế, Tân Á hoàn toàn lại là công ty của hắn, với hơn 50% cổ phần.

Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên không hề nói cho đối phương biết rằng hiện nay hai tập đoàn này đã không còn thuộc về họ nữa, nhất định thông tin này cần phải bảo mật, trừ khi là do chính họ muốn tiết lộ ra mà thôi.

Bạch Cảnh Sùng đương nhiên không cần phải lo lắng về Diệp Lăng Phi vì dù sao đi chăng nữa thì hắn cũng là con rể của ông ta, mà ban đầu Diệp Lăng Phi hắn cũng đã hứa với Bạch Tình Đình, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sau này chỉ cần Bạch Cảnh Sùng nói là đủ, Diệp Lăng Phi sẽ không can dự vào công việc quản lý của tập đoàn. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng chẳng nhiều lời với Trương Khiếu Thiên, nên lúc này điều mà Trương Khiếu Thiên lo sợ nhất chính là sau này Diệp Lăng Phi sẽ có âm mưu gì, có tham gia trực tiếp quản lý tập đoàn hay không? Hay chỉ như hiện nay, làm giám đốc một bộ phận trong tập đoàn thôi.

Đương nhiên những điều trên chưa đáng để Diệp Lăng Phi hắn phải phiền não, số tiền đầu tư vào hai tập đoàn này chẳng qua chi là một con số rất nhỏ trong tài khoản của hắn. Đầu tư vào Quốc Tế Thế Kỉ là để giúp đỡ tập đoàn này vượt qua khó khăn, còn Tân Á, đơn thuần chỉ xuất phát từ tư tâm của hắn, thỏa mãn tính kiêu ngạo mà thôi. Bây giờ, đại mỹ nhân Lý Khả Hân mới chính là điều khiến hắn điên đầu nhất hiện nay, Diệp Lăng Phi biết giờ hắn nên nhanh chóng làm rõ tình cảm của mình với Lý Khả Hân, hắn không muốn tiếp tục thế này nữa, nhưng ban nãy khi mà Bạch Cảnh Sùng gọi điện nhắc về bữa tối nay. Diệp Lăng Phi cũng đã suýt quên chuyện đó.

Diệp Lăng Phi uống cạn cốc cafe, đứng dậy dời khỏi quán. Lúc sắp bước ra, hắn nhìn Lý Khả Hân, đúng lúc Lý Khả Hân cũng đang nhìn về phía hắn. Cô mở miệng, định nói gì đó. Nhưng Diệp Lăng Phi đã quay mặt hướng ra phía cửa, bước ra khỏi quán cà phê Mộng Viên.

Diệp Lăng Phi lên xe, gọi điện thoại cho Đình Đình. Không biết tự bao giờ, mỗi khi có chuyện gì phiền não. Diệp Lăng Phi đều muốn gọi điện cho Vu Đình Đình. Tận đáy lòng hắn, lúc nào Đình Đình cũng là người con gái có thể giúp hắn vượt qua được mọi phiền não.

Đúng lúc Đình Đình đang ở trên lớp học tiết tiếng anh. Trên bục giảng, một cô giáo già người cao, tóc dài, có đôi mắt lòng đen thì ít, lòng trắng thì nhiều đang thao thao bất tuyệt giảng bài, bên dưới có không ít kẻ đã gục xuống. Học tiếng anh với nhiều sinh viên Trung Quốc là một việc vô cùng gian khổ. Những chữ cái và từ đơn thông thường ghép đi ghép lại với nhau nhìn thì cứ như là sách trời, đối với thì họ chẳng khác gì bản thôi miên. Chỉ cần nghe giáo viên phát âm thì những sinh viên đó đã cảm thấy mệt gần chết, sau đó lũ lượt nằm rạp xuống bàn.

Nữ sinh viên ngồi bên cạnh Vu Đình Đình đang nằm ra bàn ngủ ngon lành, cô giáo già quét nhanh cặp mắt rada luôn được cài tiến qua từng lớp thế hệ sinh viên, lập tức bầu trời xám xịt, mây đen kéo đến. Đình Đình chỉ còn cách vội vàng lay cô bạn bên cạnh dậy thì cô ta mới dụi mắt, ngồi thẳng người, không ngừng tiếc rẻ về giấc mơ ban ngày ban nãy. Vu Đình Đình giúp cô ta quan sát phản ứng của cô giáo già, hệt như lính gác.

Hôm qua lúc nửa đêm, có thầy giáo tên là Lý Tư Hàn gọi điện cho Vu Đình Đình, nói đông nói tây rồi cuối cùng hỏi cô lúc nào đó mời thầy đi ăn cơm. Vu Đình Đình đành phải thoái thác rằng dạo này mình có việc bận, giải quyết xong hãy tính, thật không ngờ hôm nay vào tiết tiếng anh thầy giáo đó lại nhắn tin muốn nói chuyện với cô. Vu Đình Đình không thể không nhắn lại nhưng chỉ miễn cưỡng cho xong chuyện nên khi Diệp Lăng Phi gọi điện thoại đến, Vu Đình Đình không kịp để ý vội vàng ngắt máy, nhắn nhanh một tin rằng mình đang ở trong lớp học - Thôi vậy, anh chỉ muốn gặp em một lát.

Khi Vu Đình Đình nhìn thấy tin nhắn lại của Diệp Lăng Phi, cô suýt rớt nước mắt. Cô nghĩ Diệp Lăng Phi vì tin nhắn vừa rồi của mình mà tức giận, nên không buồn bận tâm việc mình đang ở trên lớp, đưa vở cho Tần Dao, nói:

- Tần Dao, giúp tôi với, giờ tôi phải đi ra ngoài bây giờ.

Rồi cô vội vàng đứng dậy, tiến đến trước mặt vị giảng viên già, nói dối:

- Thưa cô, em bị đau bụng Vị giảng viên già tưởng Vu Đình Đình bụng dạ không tốt, bèn giục cô mau đi đi. Vu Đình Đình luôn miệng cảm ơn, rồi chạy nhanh ra khôi phòng học.

- Anh Diệp, anh đang ở đâu?

Vừa ra khôi phòng học, Vu Đình Đình đã vội vàng gọi cho Diệp Lăng Phi.

- Tiểu nha đầu, không phải em đang ở trên lớp sao? Sao lại gọi điện thoại cho anh?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên hỏi.

- Em... . em xin phép nghỉ rồi.

- Nha đầu này, không có việc gì sao lại xin nghỉ học. Nhưng nếu đã xin nghỉ rồi, thì ra ngoài đây đi, anh đang ở trước cổng trường đợi em. Mình đi siêu thị mua chút đồ, biệt thự bên quảng trường Hải Tinh của chúng ta vẫn thiếu một vài thứ.

- Vâng!

Vu Đình Đình trong lòng vô cùng mừng rỡ, hoàn toàn quên luôn mình đang trốn học. Trong suốt mười mấy năm đi học, Vu Đình Đình chưa từng trốn học nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.

Diệp Lăng Phi đang ở bên ngoài cổng học viện ngoại ngừ đợi Vu Đình Đình lên xe, hắn cũng không nói nhiều với Vu Đình Đình, chỉ trực tiếp chở cô đến một siêu thị ngay gần quảng trường Hải Tinh. Ngôi biệt thự này dù đã được trang trí khá hoàn thiện nhưng những vật dụng hằng ngày như bàn chải đánh rang, bát đũa hay chăn gối vẫn chưa mua. Khi sắm những thứ đồ này cùng Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình có cảm giác rất ấm áp như đang sắm sửa cho ngôi nhà của mình vậy. Cô cứ hệt như một người vợ nhỏ hiền đang cùng chồng lựa chọn kĩ càng những vật dụng cần thiết.

Chiếc xe Audi của Diệp Lăng Phi đã chất đầy những vật dụng mà Vu Đình Đình vừa mua, khi tính tiền, Vu Đình Đình mới phát hiện những món đồ tuy nhỏ này nhưng lại tốn hơn 2000 tệ, liền ấp úng nhẹ giọng nói:

- Anh Diệp à... hay là chúng ta mua ít đi một chút. Em thấy bát đũa chưa cần mua ngay, cả mấy bộ đồ ngủ kia nữa.

- Lẽ nào em không muốn ngủ cùng anh?

Diệp Lăng Phi nhỏ giọng thì thầm bên tai Vu Đình Đình.

- Anh muốn có mái nhà ấm áp của riêng chúng mình, lẽ nào em không muốn?

Nghe những lời này của Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình mặt bỗng đỏ bừng lên, không nói gì chỉ gật đầu thay cho lời đồng ý.

Diệp Lăng Phi đỗ xe trước cổng biệt thự, rồi hắn khuôn đồ vào trong, Vu Đình Đình thì ở bên trong sắp xếp lại đồ đạc. Diệp Lăng Phi đem hai bộ quần áo ngủ mềm mại vào phòng ngủ, thì thấy Vu Đình Đình đà rải chiếc ga mới mua ban nãy lên giường rồi. Vu Đình Đình nằm nửa người lên giường, cong mông lên vuốt lại chiếc chăn lụa, từ góc nhìn của Diệp Lăng Phi, có thể trông thấy rõ quần lót màu trắng bên trong lớp váy.

Diệp Lăng Phi bèn để bộ quần áo ngủ lên ghế, đi đến, ôm lấy Vu Đình Đình từ phía sau.

- Anh à, đừng làm ồn nữa, em vẫn chưa trải xong.

Vu Đình Đình nói.

- Nhưng giờ anh rất muốn.

Diệp Lăng Phi nói, rồi ôm Vu Đình Đình nằm hẳn lên giường, áp xuống người cô. Vu Đình Đình cười ngượng ngịu, mở miệng nhỏ xinh nói:

- Anh Diệp, người ta còn đang bận đây này!

- Nhưng giờ anh muốn em, ai bảo em dụ dỗ anh.

Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, tay trái luồn sâu vào váy Vu Đình Đình, kéo chiếc quần tam giác nhỏ của cô ra, đặt trước mặt cô, cười xấu xa:

- Chỉ trách cái quần này gây ra họa, ai bắt em mặc cái quần bắt mắt như thế này, nếu muốn trách thì hãy trách em hôm nay tự dưng mặc nó thôi.

- Anh Diệp, anh. . .

Vu Đình Đình miệng vẫn chưa nói xong, đã bị Diệp Lăng Phi cướp lấy, cô chẳng mấy chốc đã thôi phản kháng, hai tay ôm chặt lấy lưng của Diệp Lăng Phi. Nha đầu này rất muốn gần gũi với Diệp Lăng Phi, ban nãy có chút phản kháng cũng chỉ là làm bộ. Kết quả không lâu sau đó bị Diệp Lăng Phi lột sạch quần áo, vẻ đẹp tràn đầy sức sống của Vu Đình Đình dưới thân Diệp Lăng Phi làm cho hắn không thở nổi, hắn cũng không tốn nhiều thời gian vào màn dạo đầu, vội vã ôm chặt lấy mông của Vu Đình Đình, rồi lại vội vã đi sâu vào bên trong. Thân thể mềm mại của Vu Đình Đình cong lên, cô hưởng thụ sự tấn công mạnh mẽ này của Diệp Lăng Phi.

Sau khi màn mây mưa, Diệp Lăng Phi nằm bình thản trên giường, châm một điếu thuốc. Vu Đình Đình cơ thể trần truồng nép mình vào lòng Diệp Lãng Phi, chưa vội đi tắm. Cô gối đầu lên cánh tay của hắn, thủ thỉ:

- Anh à, liệu em sẽ có thai không?

Đây là vấn đề con gái rất quan tâm, trước đây khi hai người triền miên, đều áp dụng biện pháp an toàn, nhưng lần này Diệp Lăng Phi hắn lại quên mất việc này. Trước khi quen biết Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình không hề quan tâm đến vấn đề này, nhưng giờ đây khi thân mật với Diệp Lăng Phi, cô đã lén lút tìm hiểu thông tin về việc mang thai, biết rằng con gái đều có thời kì an toàn, nhưng Vu Đình Đình lại không để ý đến thời kì an toàn của mình là ngày nào, cô ta cũng chẳng rõ hôm nay liệu có phải ngày an toàn của mình hay không.

- Nếu như bảo bối của anh mà mang thai, thì chúng ta sẽ kết hôn, nhưng anh lại có quốc tịch nước ngoài, ở nước ngoài cũng có một số nước có thể kết hôn, chỉ sợ bố mẹ em không đồng ý, thật phiền phức, Đình Đình, em nói xem anh có phải đàn ông xấu không mà rõ ràng đã có gia đình rồi, vẫn trêu hoa nghẹo nguyệt, nhất là lại vẫn đối xử với em như vậy.

Diệp Lăng Phi nói, rồi hắn lại châm một điếu thuốc.

Vu Đình Đình là một cô gái rất độ lượng, luôn nghĩ cho người khác, nhưng nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi, nhận thấy Diệp Lăng Phi nhất định đang có tâm sự. Vu Đình Đình lầm tưởng là do câu nói ban nãy của mình, liền vội vàng nói:

- Anh à, em không có ý đó. Nếu em không muốn có con, em... em sẽ không sinh nữa, chỉ cần anh vui vẻ, việc gì em cũng nguyện làm.

- Thế nếu anh rất muốn có con thì sao?

Diệp Lăng Phi cố tình hỏi.

Vu Đình Đình mặt lại đỏ bừng, vùi chặt mặt mình vào lòng hắn, nũng nịu nói:

- Vậy em nhất quyết sẽ sinh con cho anh.

Nghe Vu Đình Đình nói thế, hắn dập thuốc, đặt tay lên mông Vu Đình Đình, xoa nhẹ nhàng cặp mông thuần khiết, trắng nõn như trẻ con của cô, nhẹ giọng nói:

- Đình Đình, anh đùa đấy, giờ anh chưa muốn có con.

Vu Đình Đình trên mặt có chút thất vọng, cô rất yêu trẻ con, rất muốn sinh cho hắn một đứa con. Nhưng nghe hắn nói như vậy, cô đành chôn chặt ước vọng có con với hắn xuống tận đáy lòng, nói:

- Anh à, có phải hôm nay Đình Đình làm anh phiền não không? Sao hôm nay em lại thấy anh không vui, chắc là do em phải không? Sự xuất hiện của em làm cho anh không biết phải làm thế nào. Anh là người tốt, sẽ không phụ lòng Đình Đình đâu, nhưng anh lại không thể lấy em, nên trong lòng cảm thấy có lỗi vói em. Anh Diệp, em không trách anh đâu, chỉ cần như hiện tại được ở bên cạnh anh là em đã mãn nguyện lắm rồi. Vì em yêu anh, hạnh phúc lớn nhất của người con sái là được nằm trong lòng người mình yêu.

Nghe giọng nói của Vu Đình Đình, hắn không kìm được tiếng thở dài, bàn tay to dừng lại trên mông cô, miết mạnh. Vu Đình Đình cảm thấy nhoi nhói ở mông, nhưng hành động vừa rồi của Diệp Lăng Phi lại càng làm tăng khát khao của cô với hắn, cô dựa sát vào người hắn hơn, bàn tay nhỏ vô tình trượt xuống dưới. Khi đã trượt xuống phần thân dưới của hắn, cô lại bất giác đỏ mặt, vội vàng úp mặt vào vòm ngực rộng của hắn, nhưng bàn tay nhỏ đó vẫn dường như kiên quyết bám trụ địa bàn là phần thân dưới của hắn. Diệp Lăng Phi cảm nhận được bàn tay của cô thì cũng trở nên kích động. Dù trước đó không lâu đã cũng cô giải tỏa bức xúc, nhưng lúc này cơn khát lại bùng lên. Hắn lật người lại, áp thân mình lên cô, để vật cứng rắn của hắn một lần nữa được thỏa mãn.

- Đình Đình, em phải nói thật với anh, em thật sự không trách anh?

Vu Đình Đình gật mạnh đầu, cắn môi để kiềm chế không phát ra tiếng rên rỉ của cơn dục vọng đang lan khắp người. Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy Vu Đình Đình, dùng lực đẩy mạnh, khiến cô không thể nhịn được nữa mà phát ra những tiếng rên rỉ, hét lên từng đợt từng đợt như ngọn sóng nối tiếp nhau, như tiếng hét của người phụ nữ dâm đãng.

Sau khi xong việc, Diệp Lãng Phi vẫn chưa rút ra khỏi người cô ngay mà vẫn áp thân mình lên trên người cô. Mặt Vu Đình Đình tràn đầy hạnh phúc, miệng nở nụ cười, còn hai chân thì ôm chặt lấy hông của Diệp Lăng Phi, miệng áp sát tai của hắn, thủ thỉ:

- Anh à, cả đời này em chỉ yêu mình anh, em cũng sẽ không đòi hỏi nhiều, chỉ cần biết anh vẫn yêu em là đủ. Ngay cả khi đứng nhìn anh từ xa, em cũng thấy hạnh phúc.

- Nếu vậy thì anh càng cảm thấy có lỗi với em, vì anh không thể bù đắp cho em.

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh à, em đã nói rồi, Đình Đình chỉ yêu một mình anh, em yêu Diệp Lăng Phi, hơn cả mạng sống của em.

Diệp Lãng Phi ôm Vu Đình Đình vào lòng, bỗng nhiên nghĩ đến Lý Khả Hân, trong lòng nghĩ "Cỗ ấy nữa, cô ấy cũng giống Đình Đình yêu mình không tính toán như vậy sao?" - Hai người nằm rất lâu, mới đi tắm. Lúc đi tắm cũng không thể thiếu màn tiếp theo. Diệp Lăng Phi thể chất khỏe mạnh, ngày làm 5, 7 lần cũng không hề hấn, nhưng Đình Đình nào có chịu được nhiều đến vậy. Trong phòng tắm, bị Diệp Lăng Phi gần gũi tiếp, cô đã không chịu được mà luôn miệng từ chối. Khi Diệp Lăng Phi kết thúc, Vu Đình Đình lau nước mắt, đẩy hắn ra khỏi buồng tắm, và nói từ nay nhất quyết không để hắn bước vào đây nữa.

Ở lại biệt thự cho đến tận năm giờ chiều thì Vu Đình Đình muốn đích thân xuống bếp nấu bữa tối. Diệp Lăng Phi bụng tốt, dạ dày như dạ dày heo, không màng đến chuyện tối nay vẫn còn phải đi ăn cơm với gia đình Trương Khiếu Thiên, gần như một mình ăn hết chỗ thức ăn Vu Đình Đình nấu. Nhìn Diệp Lăng Phi ăn, Vu Đình Đình cảm thấy rất vô cùng hạnh phúc.

Diệp Lãng Phi chở Vu Đình Đình đến trước cổng trường học, dặn dò cô phải cẩn thận. Lúc cô đang xuống xe thì bỗng nghe Diệp Lăng Phi nói nhỏ:

- Vợ à, anh vẫn muốn ăn cơm em nấu, cơm em nấu ngon lắm.

Nghe được câu nói này của Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình lặng người hồi lâu, não bộ như ngừng hoạt động. Cô chỉ biết đứng trước cổng trường ngây ngốc nhìn theo xe Diệp Lăng Phi đi xa dần. Đột nhiên cô cảm thấy mặt mình ươn ướt, sờ tay lên mặt mới phát hiện mình đã rơi nước mắt từ lúc nào.

- Chồng à, em yêu anh!

Gần 5h chiều, Đường Hiểu Uyển nhanh chóng thu dọn túi sách, chuẩn bị tan ca. Thái Hạo hôm nay tâm tình rất vui vẻ vì nghe được tin Diệp Lăng Phi bị đuổi ra khỏi Tân Á, trong lòng còn thầm mong đợi có khi đợt này mình được cất nhắc lên làm giám đốc phòng tổ chức. Tâm tình tốt đẹp, nên hắn cũng có tâm trạng quan sát Đường Hiểu Uyển kĩ càng, hôm nay chưa đến giờ tan ca mà đã thấy cô ấy thu dọn đồ đạc, hắn nghĩ thầm nhất định là cô nàng có việc gấp gì đây.

Thái Hạo biết Đường Hiểu Uyển không thích mình, nhưng hắn cũng không để lộ ra điều đó, định đợi Đường Hiểu Uyển tan ca, sẽ theo dõi xem, không chừng sẽ phát hiện ra bí mật nào đó của cô. Chỉ có nắm giữ càng nhiều càng tốt những bí mật của Đường Hiểu Uyển, hắn mới có đủ tự tin theo đuổi Đường Hiểu Uyển.

Vừa tan ca, Thái Hạo liền đi theo Đường Hiểu Uyển, hắn theo cô đến quán cafe Mộng Viên thì thấy cô đi vào trong quán, đứng ngoài quán, hắn phân vân không biết có nên tiếp tục theo vào trong hay không thì nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đã thay lấy bộ dành cho nhân viên phục vụ của quán cafe.

- À, hóa ra cô ấy làm thêm ở đây.

Hắn nghĩ bụng "Nếu mình đến đây uống cafe nhất định sẽ có cơ hội nói chuyện thân mật hơn với Đường Hiểu Uyên. Hơn nữa, hôm nào cô ấy phải làm đến nửa đêm, nhất định sẽ phải về nhà một mình, lúc đó sẽ là thời cơ cho mình thể hiện. Haha. Xem ra hôm nay là ngày may mắn của mình đây, tình yêu và sự nghiệp đều bội thu cả." Thái Hạo càng nghĩ càng vui, hắn trực tiếp bước vào quán cafe.